CHƯƠNG 119: TIÊU ĐỀ GIỚI GIẢI TRÍ
“Khoan……” Mai Thùy Hân khẩn trương nhìn Trịnh Thiên Ngọc, lấy cá tính Trịnh Thiên Ngọc, không biết sẽ nói cái gì làm cô đỏ mặt nữa!
“Còn cần theo đuổi sao? Mai Thùy Hân vốn là người phụ nữ của tôi rồi!” Trịnh Thiên Ngọc liếc mắt về phía Mai Thùy Hân một cái, thản nhiên nói.
“Ôi! Thùy Hân! Hóa ra cậu với Tổng giám đốc Trịnh đã sớm quen nhau rồi! Cậu cũng không nói cho mình biết! Không có tình bạn gì hết!” Cố Cẩm Tâm kêu lên sợ hãi: “Khó trách Tổng giám đốc Trịnh chăm sóc cậu như thế! Khó trách vừa rồi chơi trò chơi còn hôn nồng nhiệt! Mai Thùy Hân! Cậu không phải bạn mình!”
Mai Thùy Hân không nói gì.
Cẩm Tâm đâu biết rằng, vốn cô không phải bạn gái chính quy, chẳng qua là một con mồi Trịnh Thiên Ngọc dây dưa không muốn tha cho, một tình nhân thôi!
Trịnh Thiên Ngọc đã từng nói, số mệnh, cô nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!
Mai Thùy Hân ngẩng đầu, hít sâu một hơi: “Cẩm Tâm, không phải như cậu nghĩ đâu, mình không quen Tổng giám đốc Trịnh . Tôi với anh ấy, chỉ là……”
Cô thật sự không biết nên giải thích như thế nào, từ tình nhân này, rất hèn mọn, rất sỉ nhục.
Ánh mắt Bùi Tuấn lóe ánh sáng nhạt, trên mặt không kiềm chế được nụ cười, nhìn Mai Thùy Hân, lại nhìn Trịnh Thiên Ngọc.
Mắt Trịnh Thiên Ngọc híp lại, cô gái này, không muốn thừa nhận quan hệ giữa cô với hắn đúng không? Trịnh Thiên Ngọc hắn sao không thể công khai ra được?
Lửa giận quay cuồng trong lòng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng sắc bén, bàn tay to lớn giữ lấy cằm Mai Thùy Hân: “Mai Thùy Hân, cô nói gì? Cô lặp lại lần nữa!”
Thái độ Mai Thùy Hân cũng bướng bỉnh: “Lặp lại cái gì? Chẳng lẽ chúng ta quen nhau ư? Chẳng lẽ anh dám nói anh là bạn trai tôi, tôi là bạn gái anh?”
Đôi mắt sâu thẳm của Trịnh Thiên Ngọc nhìn mặt Mai Thùy Hân, ý hàm xúc trong mắt thay đổi, không thấy rõ rốt cuộc là cảm xúc gì.
Bùi Tuấn mắt nhìn chuyện không đúng lắm, nhanh chóng giữ chặt Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, đừng như vậy, đi ra ngoài chơi là để vui vẻ, khẩn trương như thế làm gì.”
Cố Cẩm Tâm cũng bị lời khắc khẩu dọa. Mai Thùy Hân với Trịnh Thiên Ngọc, nhìn qua rõ ràng là cặp đôi, hoặc là nói, Tổng giám đốc theo đuổi Mai Thùy Hân! Vì sao lại tranh cãi như thế?
Trịnh Thiên Ngọc vốn không thèm quan tâm tới lý lẽ của Bùi Tuấn, hai mắt nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân: “Cô trách tôi không cho cô danh phận? Muốn làm bạn gái chính quy của tôi?”
Trong lòng bỗng nhiên rất thoải mái. Hóa ra Mai Thùy Hân tức ở chỗ này, là do rất muốn gả cho hắn, quần quýt vui vẻ bên hắn cả đời ư? Trịnh Thiên Ngọc yêu cảm gác được Mai Thùy Hân quấn lấy.
Nhìn thấy ánh mắt Bùi Tuấn với Cố Cẩm Tâm lo lắng đồng tình, Mai Thùy Hân tức giận cả người phát run!
Cô như con khỉ bị Trịnh Thiên Ngọc đừa bỡn bị Trịnh Thiên Ngọc nắm trong bàn tay, nói cưỡng hôn là cưỡng hôn, vốn không hề hỏi ý kiến của cô, nói ép hỏi là ép hỏi, làm trò trước nhiều người như vậy, sử dụng bạo lực với cô, người đàn ông này, rốt cuộc có hiểu tôn trọng người khác là thế nào không!
Nói yêu cô, có lé chưa bao giờ lo lắng cho cảm nhận của cô! Tự đại, bá đạo, nang ngược không nói lý, người đàn ông như thế, cô vốn không thích!
Cắn chặt môi, Mai Thùy Hân lạnh lùng đối diện với Trịnh Thiên Ngọc, cô mở miệng nói chuyện, giọng nói rất nhỏ, nhưng cực kỳ kiên định rõ ràng: “Rất xin lỗi, Trịnh Thiên Ngọc, cho tới tận bây giờ tôi cũng không muốn làm bạn gái của anh! Tôi không có hứng thú với anh!”
Tôi không có hứng thú với anh, mau buông tha cho tôi đi! Tôi không có hứng thú với anh, đừng có dây dưa với tôi nữa!
Ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc bỗng trở nên lạnh như băng, tay siết chặt tay Mai Thùy Hân bỗng dùng sức! Mai Thùy Hân đau đến nỗi phát ra tiếng hô nhỏ.
“Trịnh Thiên Ngọc! Anh làm gì đấy! Mau buông tay ra!” Cố Cẩm Tâm phát hiện tình huống không đúng, nhanh chóng hô lên.
Cố Cẩm Tâm luôn nhiệt tình nghĩa hiệp, cô ấy rất tận tâm với bạn bè. Thùy Hân là bạn tốt của cô ấy, cô đương nhiên sẽ không mắt nhìn Thùy Hân bị Trịnh Thiên Ngọc bắt nạt.
Tuy Trịnh Thiên Ngọc là ông chủ, thế thì sao? Cùng lắm thì từ chức mặc kệ! Cô tuyệt đối không thể nhìn bạn tốt ở trước mặt cô ấy bị người khác bắt nạt!
Bùi Tuấn hơi kinh ngạc, Cố Cẩm Tâm này đúng là gan lớn, cô ấy có biết Trịnh Thiên Ngọc là ai không mà dám gọi thẳng tên hắn! Nhìn ánh mắt Cố Cẩm Tâm, anh ta thêm một phần thưởng thức.
Mai Thùy Hân không giãy dụa, cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Trịnh Thiên Ngọc, ánh mắt đó, tuyệt vọng lạnh như băng, còn chứa cả ý khinh bỉ.
Tất cả sự tức giận trong lòng Trịnh Thiên Ngọc bị ánh mắt này lôi ra! Sau lưng hắn thì quan hệ hợp tác! Không thừa nhận quan hệ giữa cô với hắn! Còn cả dáng vẻ ghét bỏ hắn!
Hạ giọng, Trịnh Thiên Ngọc nghiến răng nghiến lợi với Mai Thùy Hân: “Mai Thùy Hân, nếu cô muốn chết, tôi giúp cô được như ý!”
Kéo Mai Thùy Hân một phen đứng khỏi ghế ngồi, đi ra ngoài cửa! Động tác quá đột ngột, Mai Thùy Hân không đứng vững, chân lập tức bị trẹo! Đau đến tận tim.
Trịnh Thiên Ngọc vốn không chú ý tới chân Mai Thùy Hân bị trẹo, chỉ nổi giận đùng đùng kéo cô tiếp tục đi về trước!
Mai Thùy Hân cắn chặt môi, không nói được lời nào, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng! Kéo cô ra ngoài thì cứ kéo đi, tốt nhất là giết cô luôn mới tốt! Chuyện như vậy, cô chịu đủ rồi!
Vừa rồi kéo đi, giày theo chân tuột mất, bàn chân trắng nõn di trên đất, ma sát rách ra, màu tươi đầm đìa uốn lượn một khoảng đất!
Bùi Tuấn với Cố Cẩm Tâm ngơ ngác nhìn, mạnh mẽ phản ứng lại. Hai người cùng nhào lên!
Bùi Tuấn giữ lấy cánh tay Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, anh bình tĩnh lại chút đi!” Bùi Tuấn cho tới bây giờ chưa từng thấy Trịnh Thiên Ngọc bộc lộ tính tình lớn như thế với người phụ nữ nào, người phụ nữ không ngoan làm hắn chán ghét, hoặc là thẳng thừng tìm người thay, hoặc là cho một đống tiền đuổi đi xa.
Chuyện đích thân ra tay dạy dỗ một cô gái như thế, anh ta lần đầu nhìn thấy, Mai Thùy Hân này đúng là có bản lĩnh, có thể làm Trịnh Thiên Ngọc kiêu ngạo thành như thế!
Cố Cẩm Tâm lại không nghĩ nhiều như thế, cô ấy thấy chân Mai Thùy Hân đổ máy, trong lòng giận dữ, Trịnh Thiên Ngọc hắn là Tổng giám đốc thì sao, người khác không muốn, sao cso thể bắt ép thế được!
Cô ấy hung dữ đi lên muốn ngăn lại cánh tay Trịnh Thiên Ngọc: “Trịnh Thiên Ngọc! Anh là Tổng giám đốc thì giỏi lắm à? Đừng có ỷ thế hiếp người! Thùy Hân nói không thích anh là không thích anh! Anh mau buông tay ra!”
Tâm trạng Trịnh Thiên Ngọc cũng rất ác liệt, nghe nói chói tai “Thùy Hân nói không thích anh là không thích anh “ Cố Cẩm Tâm nói, hai mắt Trịnh Thiên Ngọc lóe lên ánh sáng: “Thư ký Cố, có chuyện gì với cô!”
Cánh tay bị Cố Cẩm Tâm giữ chặt vung mạnh lên, lực quá lên, Cố Cẩm Tâm lao lên đánh Trịnh Thiên Ngọc, trọng tâm không ổn định, lập tức té ngã xuống đất.
“Cẩm Tâm!” Trong lòng Mai Thùy Hân lửa giận ngập trời! Trịnh Thiên Ngọc tên cầm thú này, người xấu xa, đối với cô như thế, Cẩm Tâm có thù oán gì với hắn mà hắn đối xử với cô ấy như thế!
Tức giận, cô hung dữ cắn lên cánh tay Trịnh Thiên Ngọc! Dùng hết sức lực cả người, tức giận như con thú nhỏ, hung tợn dùng hết sức lực vào vết cắn!
“A……” Trịnh Thiên Ngọc đau đớn hít vào một hơi. Máu đỏ tươi theo khóe miệng Mai Thùy Hân chảy ra, Mai Thùy Hân ngẩng đầu, khóe môi tái nhợt mang theo vết máu khiến người khác tim đập nhanh, cả người có vẻ đẹp quỷ dị.
Không hề nghĩ ngợi, Trịnh Thiên Ngọc trực tiếp đánh lại.
“Chát!” Tiếng cái tát vô cùng nặng nề, nói rõ độ mạnh cái tát này mạnh tới mức nào!
Mai Thùy Hân bị đánh cho ngã xuống đất, xương hông đập thật mạnh trên mặt đất cứng, đau điếng cả người!
Xương hông của cô trước đó khi mang thai từng bị nhân viên cửa hàng đẩy ngã, vốn đã có vết thương cũ, cú ngã này lại cực đau, nước mắt cô nhanh chóng tràn ra!
“Thùy Hân!” Cố Cẩm Tâm đứng dậy từ trên mặt đất, nhanh chóng chạy lại bên cạnh Mai Thùy Hân, muốn nâng cô dậy.
Động tĩnh quá lớn, khách hàng trong quán bar nghe thấy, không khiêu vũ hay nói chuyện phiếm nữa, đều nhìn qua bên này. Trong thoáng chốc, đám người tạo thành một vòng tròn nhỏ hẹp.
Có người nhận ra Trịnh Thiên Ngọc: “Ôi chà, người đàn ông đánh người kia không phải là Tổng giám đốc Trịnh thị à?”
“Vẻ ngoài tuấn tú như thế, sao còn đánh phụ nữ chứ ~ đúng là người xấu mà!” Nói lời ấy là một người phụ nữ, dáng vẻ tức giận bất bình.
“Ôi ~ Nếu tôi có người bạn trai đẹp trai như thế, mỗi ngày bị anh ấy đánh tôi cũng đồng ý!” Phụ nữ mê trai nói. Rơi vào đống lời xem thường.
“……”
Biểu cảm trên mặt Bùi Tuấn rất khó coi, anh ta chẳng thể nghĩ tới, trong quán bar của anh ta có vụ ầm ĩ lớn như thế.
“Thiên Ngọc, anh thế nào rồi? Cánh tay không sao chứ?” Bùi Tuấn rút chiếc khăn tay trên bàn, giúp Trịnh Thiên Ngọc đè lại máu chảy trên cánh tay.
Mai Thùy Hân đủ ác, cắn cực kỳ sâu, dù đã dùng khăn tay bịt lại, tốt nhất vẫn nên tới bệnh viện khám.
Trịnh Thiên Ngọc vốn lại mặc kệ Bùi Tuấn giúp hắn cầm máu, đẩy Bùi Tuấn ra, lại đi đến phía Mai Thùy Hân.
Cố Cẩm Tâm như gà mái mẹ mở hai tay che trước người Mai Thùy Hân: “Trịnh Thiên Ngọc! Anh làm gì! Anh đừng qua đây!”
Nửa bên mặt Mai Thùy Hân đỏ bừng, trũng vào. Cô che mặt, nhìn ánh mắt người xung quanh nhìn cô như con khỉ, cảm thấy cực kỳ mất mặt!
Chỉ cần ở chung với Trịnh Thiên Ngọc, mọi chuyện cô sẽ phơi bày trong ánh mắt người khác, cô thật sự ghét cảm giác đó!
Bùi Tuấn nhíu mày, giữ chặt Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, bỏ đi! Đừng náo loạn nữa! Chúng ta tới bệnh viện giúp anh khám cánh tay đi!”
Nhìn một vòng người xem cuộc vui xung quanh, ánh mắt Bùi Tuấn sai bảo vệ quán bar, bảo vệ hiểu ý, đi tới cùng Bùi Tuấn cùng giữ cánh tay Trịnh Thiên Ngọc.
“Tổng giám đốc Trịnh, đi thôi, tôi với Tổng giám đốc Bùi cùng ngài tới bệnh viện!”
Trịnh Thiên Ngọc cho Bùi Tuấn mặt mũi, không cho bảo vệ mặt mũi, nắm chặt nắm tay, hung tợn đấm mạnh một cú lên mặt bảo vệ!
Thể trạng Trịnh Thiên Ngọc cường tráng, lại thường xuyên rèn luyện, thể lực tốt phát huy, bảo vệ dù có chút công phu cũng bị Trịnh Thiên Ngọc đánh cho tai ong lên. Nhưng không có mệnh lệnh của Bùi Tuấn, anh ta vốn không dám buông tay, cố nén đau đớn, nắm chặt Trịnh Thiên Ngọc với Bùi Tuấn.
Nhìn bên này có trò vui, Cố Cẩm Tâm nhanh chóng kéo Mai Thùy Hân chạy ra ngoài!
Chân Mai Thùy Hân bị kéo, chạy không nhanh, Cố Cẩm Tâm liều mạng đỡ lấy cô, nửa cơ thể Mai Thùy Hân gần như đặt trên người Cố Cẩm Tâm.
Người xem cuộc vui xung quanh tự động giãn ra một con đường cho hai cô gái.
Việc này rất rõ ràng là Tổng giám đốc Trịnh thị có tiền ý thế hiếp người, đánh hai cô gái còn không nói, còn thô bạo với bảo vệ.
Có người thậm chí đã gọi cho đường dây nóng của tòa soạn báo, việc này chắc chắn là đầu đề giới giải trí ngày mai!
Trịnh Thiên Ngọc bị Bùi Tuấn với bảo vệ giữ chặt, như một con thú bị vây, ánh mắt đỏ lên: “Buông ra! Các người mẹ nó buông tay cho tôi!”
Bùi Tuấn sao dám buông tay thật, anh ta còn sợ Trịnh Thiên Ngọc thật sự nhào lên, ầm ĩ ra tai nạn chết người, quán bar vừa mở của anh ta sẽ đóng cửa.
Trơ mắt nhìn Mai Thùy Hân với Cố Cẩm Tâm chạy càng xa, Trịnh Thiên Ngọc nghiến răng nghiến lợi thấp giọng hét lên giận dữ: “Mai Thùy Hân, cô chờ đó cho tôi!”