“Thùy Hân, lên xe đi.” Trịnh Thiên Ngọc mở cửa xe cho Mai Thùy Hân, khó khăn mới có lần hắn tỏ ra dịu dàng. Mai Thùy Hân ngạc nhiên nhìn hắn, hôm nay người đàn ông này lên cơn điên gì?
Cô di chuyển hai chân bước lên xe rồi trong khoảnh khắc ngồi xuống, xương hông của cô đau đến mức phải thấp giọng rên rỉ.
“Sao thế?” Trịnh Thiên Ngọc quay đầu nhìn cô, giọng nói có vẻ hơi sốt sắng.
“Không có gì, khi nãy cô nhân viên đẩy tôi ngã.” Mai Thùy Hân nói qua loa, ngoại trừ xương hông hơi đau thì bụng vẫn không thấy khó chịu gì, chắn hẳn đứa trẻ trong bụng cô không sao nên cô cũng không muốn làm lớn chuyện.
Trịnh Thiên Ngọc khựng lại giây lát rồi nhìn xuống bụng Mai Thùy Hân: “Nó có khỏe không?”
Mai Thùy Hân xoa bụng rồi đáp: “Vẫn khỏe.” Cô cảm thấy thật kỳ lạ, hôm nay Trịnh Thiên Ngọc bất thường quá đi mất, hắn lại quan tâm đến cục cưng của cô.
Trước đây hắn đã nói đứa trẻ này giống y như cái nón xanh lấp lóa vậy, mỗi lần nhìn thấy bụng cô hắn sẽ cảm thấy cái nón xanh trên đầu lại đậm hơn một chút.
Cô lắc lắc đầu, không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa mà tập trung nhìn ra cửa sổ. Chiếc xe chạy băng băng trên đường rộng rãi, hai người đều im lặng không nói gì nữa.
Đèn đỏ sáng lên, con đường này rất nhiều xe cộ qua lại, thời gian chời đèn đỏ rất lâu. Mai Thùy Hân vươn tay muốn mở nhạc trên xe.
Tay vừa mới giơ ra giữa chừng đã bị Trịnh Thiên Ngọc nắm lấy, một chiếc hộp nhung được đưa đến trước mặt cô.
“Thứ gì vậy?” Trông có vẻ như là hộp trang sức, Trịnh Thiên Ngọc muốn tặng trang sức cho cô à? Mai Thùy Hân mở trừng nhìn Trịnh Thiên Ngọc.
“Mở ra xem có thích không.” Trịnh Thiên Ngọc nhẹ nhàng nói.
Đây là thứ hắn đấu giá thắng được ở Sotheby’s, nó mới vừa vận chuyển đến hồi sáng này, khi nãy hắn để cô đi đến tiệm lễ phục một mình để đi lấy nó, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện.
Mai Thùy Hân mở chiếc hộp trang sức ra bèn thấy một chiếc nhẫn, viên đá quý hình trái tim màu lam đậm, có những đường vân gợn sóng thoắt ẩn thoắt hiện bên trong, không có ánh đèn soi chiếu mà vẫn tỏa sáng rực rõ.
Khảm tinh xảo và cắt gọt hoàn hảo, viên đá này phải có giá trị liên thành.
“A! Đây chẳng phải là “Trái tim đại dương” ư?” Mai Thùy Hân thấp giọng kinh ngạc thốt lên.
Trái tim đại dương, theo truyền thuyết vào đầu thế kỷ 13, vua Louis XVI tặng vật đính ước cho người tình Catherine của mình. Đá quý màu xanh không hiếm gặp, hiếm gặp chính là đá quý có hình trái tim tự nhiên, được kết tinh từ cromit, trên toàn thế giới cũng chí mỗi một viên này mà thôi.
Cả đời vua Louis XVI chỉ yêu mỗi mình người tình có dung mạo không mấy xuất chúng ấy, cũng biến chiếc nhẫn này thành minh chứng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Mà chiếc nhẫn này là bảo vật tuyệt thế đã biến mất hơn 100 năm nay rồi, mấy ngày trước vừa được xuất hiện với cái giá trên trời hơn hai nghìn tỷ ở hội đấu giá Sotheby’s, rồi được ai đó bí mật mua về.
Mai Thùy Hân nhớ lại bản tin thời sự trên truyền hình hôm trước.
Trong bản tin thời sự, tấm ảnh đặc tả của Trái Tim Đại Dương đẹp đến lóa mắt.
Trịnh Thiên Ngọc cầm cái nhẫn tỏa sáng rực rỡ chói mắt ấy ra khỏi hộp trang sức rồi đeo nó lên ngón áp út cho cô.
Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Mai Thùy Hân không buồn nghĩ ngợi mà nắm tay lại trốn tránh, bàn tay cầm nhẫn của Trịnh Thiên Hòa cứng đờ giữa không trung.
“Sao? Không thích à?” Trịnh Thiên Ngọc bực bội ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám thoáng có vẻ hung ác.
“Tôi…” Mai Thùy Hân nhìn chiếc nhẫn trân trân, nhất thời cô chẳng biết phải nói gì. Cô vốn không hề muốn chọc tức Trịnh Thiên Ngọc, nhưng mà quả thật cô không có cách nào nhận chiếc nhẫn này của hắn.
Cô ngẩng đầu nhìn Trịnh Thiên Ngọc, giọng nói đượm vẻ chân thành.
“Trịnh Thiên Ngọc, anh có biết nhẫn có ý nghĩa là gì không?”
Cô gái bé nhỏ này nghiêm túc nói về ý nghĩa cái nhẫn với anh à?
Không biết vì sao hắn lại rất hứng thú với đề tài này.
Mai Thùy Hân nhìn ngón áp út trống không của mình rồi nghiêm túc nói: “Nếu anh không muốn cưới người phụ nữ nào đó thì đừng tặng nhẫn cho cô ấy, bởi vì nhẫn tượng trưng cho tình yêu và sự trung thành.”
Trịnh Thiên Ngọc ngắm nhìn Mai Thùy Hân đang cúi đầu, lông mi in bóng cong cong duyên dáng lên gương mặt. Không những hắn không giận mà còn bật cười, anh nhếch môi nở nụ cười gian, tâm trạng rất chi là vui vẻ: “Mai Thùy Hân, cô hy vọng tôi cầu hôn cô à?”
“Hả?” Mai Thùy Hân ngạc nhiên.
Tại cô biểu đạt có vấn đề hay tại anh ta khả năng lí giải của hắn có vấn đề đây?
Sao lần nào hắn cũng hiểu những lời cô nói theo nghĩa khác hết vậy?
“Con dâu nhà họ Trịnh không dễ làm dâu.” Trịnh Thiên Ngọc nắm tay Mai Thùy Hân, cương quyết đeo nhẫn lên cho cô rồi xuýt xoa thưởng thức: “Có điều chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút thì tôi sẽ không chán cô nhanh như thế.”
Mai Thùy Hân chợt thấy buồn cười.
“Tổng giám đốc Trịnh, có phải tôi nên cảm ơn anh đánh giá tôi hay không? So với mấy cô tình nhân khác của anh thì tôi vinh hạnh quá rồi!”
Mai Thùy Hân cũng không tháo chiếc nhẫn ra, hắn thích tặng thì cô đeo thôi, dù sao cũng chẳng mất mát gì.
Chẳng qua cô chỉ là tình nhân của hắn mà thôi, kim chủ vui vẻ nên ban thưởng cho cô chiếc nhẫn này, cô lại còn nghiêm túc đi nói cho hắn ý nghĩa của nhẫn, đúng là buồn cười quá đỗi.
Dường như Trịnh Thiên Ngọc không nghe ra ý trào phúng trong lời nói của cô, hắn vui phơi phới véo mặt cô: “Cô biết mình vinh hạnh là được rồi, sau này ngoan ngoãn một tí, dọn bớt mớ gai nhọn trên người đi.”
Mai Thùy Hân cạn lời.
Xe lái thẳng đến trước phòng làm việc riêng.
Nam nam nữ nữ ăn mặc thời thượng xếp thành hai hàng trong đại sảnh đồng thanh cất tiếng chào: “Chào tổng giám đốc Trịnh.”
“Ừ.” Trịnh Thiên Ngọc lười biếng đáp lại một tiếng rồi đưa tay kéo Mai Thùy Hân rề rà không muốn bước vào.
Mai Thùy Hân nhìn cả đống người đứng trước mặt rồi lại nghi ngờ nhìn Trịnh Thiên Ngọc, người đàn ông này lại muốn chơi trò gì đây?
“Cho các cô cậu một tiếng đồng hồ.” Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng ra lệnh, hắn liếc mắt nhìn Mai Thùy Hân rồi đi thẳng qua ghế sô pha lớn cạnh đó ngồi.
“Chúng tôi đã rõ, thưa tổng giám đốc, bảo đảm sẽ khiến anh vừa lòng.”
Mai Thùy Hân chợt thấy sống lưng lạnh ngắt, cô còn chưa kịp phản ứng bọn họ đã nóng lòng đi về phía cô…
Lúc Mai Thùy Hân nhìn thấy bọn họ lôi cả đống dụng cụ trang điểm và quần áo đủ kiểu dáng mới hiểu, Trịnh Thiên Ngọc đưa cô đến đây trang điểm để tham dự bữa tiệc tối nay.
Đau đầu thật mà, bị dày vò thế này làm Mai Thùy Hân mất kiên nhẫn nhất, hơn nữa bây giờ mệt lắm biết không, cô chỉ muốn trèo lên giường lớn ngủ một giấc cho đã.
Mái tóc dài đen nhánh hết gội rồi sấy, hết sấy rồi lại gội, bốn người dằn vặt hết nửa tiếng đồng hồ mới quyết định xây dựng hình tượng người bạn gái sang trọng tao nhã cho cô.
Cô để thợ tạo mẫu tùy ý dằn vặt tóc tai của mình, còn riêng cô lại tựa vào ghế ngủ gà ngủ gật.
“Cô Mai, làm xong rồi, cô xem xem thế nào.” Một cô gái dịu dàng cất tiếng nhắc nhở.
Tấm gương lớn chạm đất ấy phản chiếu hình ảnh Mai Thùy Hân còn đang ngái ngủ, mặc bộ dạ phục trắng trễ ngực quét trên người, đeo cả bộ trang sức rực rỡ chói mắt, trông cô rất đỗi sang trọng.
“Ừm, đẹp lắm, cứ vậy đi.” Mai Thùy Hân chỉ hy vọng bọn họ làm mau cho xong.
“Tổng giám đốc Trịnh, anh thấy thế nào?” Thợ tạo mẫu đắc ý đẩy Mai Thùy Hân đến trước mặt Trịnh Thiên Ngọc đang cúi đầu đọc báo.
Trịnh Thiên Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu hun hút của hắn lướt đến mái tóc và gương mặt Mai Thùy Hân, nom có vẻ ưng ý lắm, tầm mắt từ từ hạ xuống, lúc nhìn thấy đồi núi đẫy đà thoắt ẩn thoắt hiện trước ngực Mai Thùy Hân, ánh mắt chợt hắn tối đi.
Hắn ném tờ báo đang che mặt vào mặt nhà thiết kế: “Thay bộ khác! Không làm nổi cái nghề này thì cút đi cho tôi!”
Thợ tạo mẫu đáng chết lại dám trang điểm cho người phụ nữ lẳng lơ thành như vậy, để cho mấy thằng đàn ông bên ngoài nhìn trân trân vào ngực cô ấy à?
Cơn tức giận của Trịnh Thiên Ngọc khiến cho thợ tạo mẫu cúi người gật đầu, xin lỗi liên tục.
Mai Thùy Hân trợn trắng mắt, có cần phải vậy không? Chỉ là không lựa bộ đồ phù hợp với ý muốn của hắn thôi mà đã ném báo vào đầu người ta rồi, đúng thật là cái đồ không được dạy dỗ đàng hoàng, không có tính người.
Có điều, cô vẫn rất thông minh mà lựa chọn im lặng, cô không muốn đâm vào đầu súng của Trịnh Thiên Ngọc tí nào.
“Tổng giám đốc Trịnh, vậy anh cảm thấy phong cách như thế nào mới được ạ?” Thợ tạo mẫu dè dặt nói.
“Đừng có lẳng lơ!” Trịnh Thiên Ngọc rống như thể cây ngay không sợ chết đứng, thẳng thắn, rõ ràng.
Gương mặt Mai Thùy Hân thoắt chốc đỏ bừng. Lẳng lơ cái gì chứ? Bây giờ trông cô lẳng lơ lắm ư? Chẳng phải ngực áo trễ xuống một chút thôi sao? Rất nhiều lễ phục bây giờ đều thiết kế theo kiểu áo ống như vậy, rất nhiều minh tinh, cô chiêu trong giới thượng lưu đều thích mặc lễ phục thế này mà…
Rõ ràng thợ tạo mẫu cũng thắc mắc y hệt như cô vậy, bọn họ quay đầu lại nhìn cô, muốn nghiên cứu xem bộ đồ này lẳng lơ ở chỗ nào.
“Thợ tạo mẫu nam đều cút hết cho tôi.” Trịnh Thiên Ngọc rống lên rồi đứng dậy, ánh mắt bừng bừng sát khí.
Thợ tạo mẫu nam nhanh chóng rút hết, chỉ sợ chọc giận ông tổng, mất chén cơm mà thôi.
Thợ tạo mẫu nữ đều nơm nớp lo sợ, hơn trăm bộ đồ đều được bọn họ cầm lại mắc lên giá áo ở đây, rồi bọn họ đẩy mấy cái giá áo qua lại ầm ầm trước mặt Mai Thùy Hân như tàu lượn siêu tốc, để cho lựa từng món một…
Cuối cùng cũng lựa được một bộ có tấm khoác vai, che bộ ngực trắng nõn lại hết sức kín đáo.
Cơn tức giận của Trịnh Thiên Ngọc cũng xem như tan biến sạch sẽ, hắn lại gần quan sát Mai Thùy Hân một phen, lễ phục rất hợp với dáng người cô, sau khi Mai Thùy Hân mang thai, cô nở nang hơn nhiều, nét ngây ngô của thiếu nữ dần dần tan biến đi trên người cô mà thay vào đó là hương vị của phụ nữ.
Bụng dưới nhô lên, nhưng đã được bộ đồ thiết kế tinh tế che lấp lại hết cả, căn bản không nhìn ra được gì.
Phơi bày trước mặt Trịnh Thiên Ngọc ấy chính là người phụ nữ xinh đẹp thêm vài phần quyến rũ.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn Mai Thùy Hân với ánh mắt nóng rực, hắn vứt lại tấm danh thiếp kêu thợ tạo mẫu đi thanh toán rồi kéo Mai Thùy Hân lên xe.
Vừa mới lên xe, Trịnh Thiên Ngọc đã bấm nút ngay tấm màn cửa, nhất thời trong xe trở nên tối u ám.
Mai Thùy Hân còn chưa rõ tình hình ra làm sao, Trịnh Thiên Ngọc đã sấn tới hôn lên môi cô.