Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

Chương 31: Đau thương



- Hơn nữa, cô ấy bị sảy thai hai lần đều do chấn động mạnh nên sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới chức năng sinh sản sau này.

Hứa Phong Đàm nghe thấy như vậy thì liền túm cổ áo của bác sĩ rồi đe doạ:

- Ông mà nói dối thì cả nhà ông đều chết đấy.

Đường Tam nhìn thấy quá nhiều người xung quanh nhìn họ nên anh liền ôm Hứa Phong Đàm từ đằng sau để cản lại.

- Đại ca, đại ca bình tĩnh đi.

Bác sĩ nam kia sợ hãi cũng không dám nói năng câu gì, khi nhìn thấy anh dần mất kiên nhẫn thì buộc phải nói thêm:

- Hứa tổng, đây là sự thật. Sức khoẻ hiện tại của cô ấy rất yếu, não bộ cũng bị chấn thương mạnh, cần thời gian khôi phục. Huống chi sức khoẻ của cô ấy cũng yếu từ trước. Tôi xin phép.

Nhân lúc Đường Tam giữ chân Hứa Phong Đàm lại thì bác sĩ kia liền chạy đi.

Một lúc lâu sau, Hứa Phong Đàm mới có thể bình tĩnh lại. Anh thật sự rất muốn cô sớm tỉnh lại để hỏi chuyện. Cô ấy bị sảy thai từ bao giờ, có phải đó chính là con của anh hay không, hay là con của tên Vương Tiểu Thông kia. Nhưng cho dù là như thế nào thì cũng không quan trọng, quan trọng hơn là khi cô ấy tỉnh dậy rồi thì họ phải đối mặt với nhau như thế nào đây?

Đường Tam chủ động hỏi đại ca của mình.

- Em đi tìm hiểu thông tin nhé.

Hứa Phong Đàm vuốt mặt, buồn bã thở dài rồi vẫy tay như ngầm đồng ý. Đường Tam nhanh chóng đi thăm dò.

Chỉ còn lại một mình Hứa Phong Đàm ở lại bệnh viện, người qua người lại tấp nập nhưng anh vẫn cảm thấy bất an.

Nhìn vào phòng hồi sức thông qua cửa kính, anh xót thương cô gái Chúc Tự Đan kia.

- Tự Đan, kể từ bao giờ chúng ta lại trở nên như thế này?

Anh thật sự rất muốn quay lại quãng thời gian trước kia, trước khi anh bốc đồng, mối quan hệ của họ từng tốt đẹp như vậy cơ mà. Một cô gái ngây thơ, hồn nhiên, trong trắng như vậy, anh lại nhẫn tâm vấy bẩn bông hoa ấy.

***

Đến tận ngày hôm sau, Chúc Tự Đan vẫn chưa tỉnh lại, Hứa Phong Đàm cũng rất xót ruột, anh chẳng ăn uống, cũng chẳng ngủ nghỉ gì từ hôm qua tới giờ.

Khi Đường Tam mang tài liệu điều tra đến thì Hứa Phong Đàm vẫn ngồi trong phòng chăm sóc cho Chúc Tự Đan.

Đường Tam chủ động lên tiếng:

- Đại ca, tư liệu đã có rồi ạ.

Hứa Phong Đàm gật đầu, anh đi ra ngoài rồi nói:

- Ra ngoài này.

Đây là phòng VIP, bên cạnh phòng bệnh thì là phòng khách, chỗ này cách âm khá tốt nên anh không mấy lo lắng mà hỏi Đường Tam:

- Nói sơ qua đi.

Đường Tam nhanh chóng báo cáo:

- Đại ca, sau hai tháng lên thành phố từ thời điểm chị dâu bỏ thuốc anh thì mẹ chị ấy bị tai nạn giao thông mà mất. Ngay trong tang lễ của mẹ mình, chị ấy bị người khác va vào nên bị sảy thai, khi ấy chị ấy mới biết mình có thai.

Hứa Phong Đàm nhíu mày hỏi thêm:

- Va vào thì làm sao mà sảy thai được?

Đường Tam cũng không biết rõ vì rất khó kiếm, chuyện ấy đã là chuyện từ hơn một năm trước rồi. Cơ mà để xoa dịu thì anh nói một sự thật quan trọng:

- Em không rõ, nhưng kể từ chị dâu lấy anh đều không có liên quan gì tới Vương Tiểu Thông kia, họ chỉ giữ mối quan hệ bạn bè mà thôi.

Hứa Phong Đàm không thấy vui vẻ được, cho dù anh không muốn họ có quan hệ nhưng sinh linh kia cũng là con của anh, là khúc ruột, khúc da của anh.

Vì thế, lòng hận thù dấy lên, anh cần biết người kia chính là ai? Kể cả Chương Hiểu Tâm kia cũng phải trả giá cho việc này.

- Thế người va vào cô ấy là ai?

Đường Tam lập tức lục tư liệu ra rồi đọc:

- Là Chương Hiểu Minh, anh trai ruột của Chương Hiểu Tâm.

Hứa Phong Đàm cười lạnh, tiếng cười sau đó vang khắp phòng, khiến cho Đường Tam cũng phải run sợ.

Sau cùng Hứa Phong Đàm chỉ buông lời:

- Tìm cách tống hai anh em họ vào tù đi.

- Vâng ạ.

Đường Tam lập tức gật đầu rồi lui ra ngoài.

Căn phòng rộng lớn lại chỉ còn có hai người, Hứa Phong Đàm chủ động đi vào chỗ của Chúc Tự Đan, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của cô rồi hôn nhẹ lên nó. Anh bần thần nhìn cô rồi nói:

- Xin lỗi em, là do anh không tốt.

Sau lần này, anh đã có quyết định cho riêng mình, mọi chuyện đều do anh mà ra, người tổn thương lại là Chúc Tự Đan, người mà anh yêu nhất. Khi hành hạ cô ấy, anh cũng chẳng thấy vui vẻ là bao, nếu tiếp tục như thế này, có lẽ mối quan hệ của họ cũng chẳng đi đến đâu được.

Vì thế, anh hứa với cô.

- Nếu như em tỉnh dậy, sau khi em hồi phục sức khoẻ, tôi liền buông tha cho em. Chỉ cần em tỉnh lại thôi, Chúc Tự Đan.

***

Ở đồn cảnh sát, Chương Hiểu Tâm vẫn bị tạm giam, Chương Hiểu Minh cũng vậy. Mãi sau, Đường Tam đi tới đồn cảnh sát, trao đổi với họ một chút chuyện rồi tiến tới chỗ hai người kia, lạnh lùng buông lời:

- Là do hai người tự làm tự chịu.

Chương Hiểu Minh từ đầu tới cuối đều lặng im, không dám nói câu nào.

Chương Hiểu Tâm không chối cãi, cô gật đầu, vừa rưng rưng khóc vừa cười, sau khi nghĩ tới Chúc Tự Đan thì cô liền hỏi:

- Tự Đan sao rồi?

Đường Tam cũng chỉ nói sơ qua:

- Đã qua cơn nguy kịch rồi. Có điều, vì cô mà con của đại ca và chị dâu chết yểu rồi.

Đường Tam nói xong cũng chỉ lắc đầu rời đi.

Chương Hiểu Tâm nghe được tin thì liền nhìn sang anh trai của mình, cô bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay của mình, khóc nấc không thành tiếng.

Cô biết cô gây ra tội nên sớm tới đây để tự khai, chỉ là không nghĩ tới cô lại gây tội nặng như vậy, cô tự cầu lấy.

- Ông trời ơi, tốt nhất đừng khoan dung cho con. Anh trai con giết con của cô ấy, đến con cũng vậy, thế mà còn cầu xin cậu ấy bỏ qua cho anh trai của mình nữa.

Việc gì đến cũng sẽ đến, hai anh em họ Chương bị trừng phạt theo pháp luật, khi dính dáng tới Hứa Phong Đàm thì tội còn nặng hơn nữa.