Điều mà Lục Tần Phàm nghĩ đến không ngờ đó là sự thật, anh đã cho thư ký mình tìn hiểu xem Diệp Vân Ánh và Cố Thành Viễn đang ở đâu, anh không tin trong ngày mình và Diệp Vân Ánh ly hôn cô có thể ra ngoài sinh sống được, anh không tin.
Vài ngày sau, Lục Tần Phàm luôn vùi đầu vào công việc, anh muốn nhanh chóng tìm ra đất nước mà cô đã sinh sống, anh muốn quên đi những chuyện trước kia.
Lại một tuần tiếp theo vẫn chưa có được kết quả gì, anh đến quán bar của Bùi Ngôn để uống rượu. Bùi Ngôn cũng đã quen với việc này, trong những tháng gần đây Lục Tần Phàm rất hay đến đây, đến cubgx chỉ vì cãi nhau với Vương Bảo Châu.
Bùi Ngôn cũng đã biết được chuyện ly hôn của anh và Vương Bảo Châu, nhưng có một điều không hiểu đó là Lục Tần Phàm thua cái gì.
“ Cậu thua về thứ gì?" Bùi Ngôn hỏi
“ Tại sao tôi lại không nhận ra sớm là tôi yêu cô ấy, tại sao không nhận ra sớm Diệp Vân Ánh là người năm đó tôi yêu!"
Thì ra anh đang nhắc tới chuyện anh và Bùi Ngôn trước kia có cá cược trong vòng hai tháng Lục Tần Phàm phải nhận mình đã yêu Diệp Vân Ánh, nhưng trong vụ cá cược đó không phải anh đã thắng rồi sao?
“ Bây giờ cậu nhận ra cũng đã quá muộn rồi!"
“ Bùi Ngôn, tôi trả xe cho cậu, cậu giúp tôi tìm em ấy được không?"
Bùi Ngôn nhìn anh trong mắt thấy được sự cầu khẩu nhưng hiện giờ thì có tìm được cubgx đâu thể làm gì.
“ Xe tôi không lấy, nhưng cậu tìm thấy Diệp Vân Ánh thì cậu định làm gì? Chạy đến ôm và xin lỗi về những việc mình đã làm trước kia sao?"
Câu hỏi của Bùi Ngôn làm anh ngừng lại một lát rồi mới trả lời.
“ Tôi muốn gặp em ấy xin lỗi, chủ cần vậy!"
_______
Phải mất gần một tháng thì anh mới có tin tức về Diệp Vân Ánh.
“ Sếp, tôi đã thu thập đầy đủ thông tin về Diệp tiểu thư rồi mời anh xem qua!"
Lục Tần Phàm nhanh chóng xem, anh không ngờ cô lại bay đến một đất nước xa sôi như vậy chỉ vì không muốn gặp mặt anh, anh xem tiếp đôi mắt nhíu mày bàng hoàng.
“ Kết hôn?"
“ Dạ, Diệp tiểu thư đã cùng Cố tổng kết hôn và hiện giờ hai người đang sống chung!" Chu Dương báo cáo
“ Vậy còn Diệp Vân Ánh, cô ấy làm gì?"
“ Diệp tiểu thư mở một cửa hàng hoa và đan len!"
Nghe thư ký nói vậy anh liền đặt tài liệu xuống bàn, lưng dựa vào ghế ánh mắt nhìn lên vùng trống trên trần suy tư.
Chu Dương muốn lui ra nhưng bị anh gọi lại.
“ Thư ký Chu, cậu thấy tôi trước kia đối xử với Diệp Vân Ánh như thế nào?"
“ Dạ?" Chu Dương nghe không rõ nhưng cũng nhanh chóng loát được câu hỏi của anh, nhưng câu hỏi này ai dám trả lời đây?
“ Trả lời thật lòng sao sếp?"
“ Trả lời thẳng thắn theo cậu!"
Được sự đồng ý của Lục Tần Phàm Chu Dương mới trả lời.
“ Sếp đối xử với Diệp tiểu thư rất tàn độc, hành hạ đối xử một cách tệ bạc nhất với cô ấy, hoàn toàn không xem cô ấy tồn tại!"
Lục Tần Phàm một lần nữa trầm tư, đến cả người ngoài cũng nhìn thấy sự tàn bạo của anh, tại sao anh lại không nhìn thấy? Đến cả những người ít tiếp xúc với Diệp Vân Ánh chỉ cần một lần trò chuyện cũng biết cô ấy là người tốt hiền lành, tại sao chỉ mình anh là không nhận ra điều đó sớm nhất?
“ Cậu nghĩ Diệp Vân Ánh, cô ấy có tha thứ cho tôi không?"
“ Điều này tôi không thể đoán trước, nhưng tôi e chỉ cần sếp thật lòng thì Diệp tiểu thư sẽ tha thứ!"
“ Được rồi cậu đi làm việc đi!"
“ Dạ!"
Chỉ cần thật lòng và chân thành đối xử tốt với tiểu Ánh thì em ấy sẽ tha thứ sao?
_________
Diệp Vân Ánh sống ở đây rất tốt, cửa hàng hoa của cô là nổi nhất ở đây, do tay nghề cắm hoa của cô rất tốt nên rất nhiều người đã liên hệ với cô để đặt hoa, cũng nhờ đó mà cô tích góp được một số tiền lớn.
Người hàng xóm xung quanh cô cũng rất thân thiện, bọn họ còn ao ước một cuộc sống bình dị hạnh phúc như cô, nhưng họ không biết sau con người ngày nào cỹng vui vẻ đó lại là một người luôn chịu nhiều đà kích và đau khổ nhất.
Sáng sớm ở thành phố K, bình minh vừa kẽ nhô lên, đồng hồ điểm 5 giờ sáng thì Vân Ánh đã dậy để chuẩn bị bữa sáng đi làm cho Cố Thành Viễn. Không hiểu sao mỗi bữa sáng cô nấu ăn cô lại rất thích nhìn hộp cơm ngon và chan ngàn yêu thương đó cô lại cười.
Nhưng không hiểu vì nguyên do gì hôm nay cô rất hậu đậu, đụng vào thứ gì thì y như rằng thứ đó sẽ đổ và vỡ.
/ Choang /
Cố Thành Viễn ở phòng bên nghe có tiếng động lớn liền bật dậy và chạy nhanh ra phòng bếp, thấy cô tay không đang nhặt mảnh vỡ của bát liền chạy lại ngăn cản.
“ Em đừng nhặt để đó cho anh!"
“ Em làm anh tỉnh sao?" Cô dừng tay
“ Không có, em mau đứng dậy đi!"
Cố Thành Viễn đỡ cô ngồi xuống ghế còn mình lấy bẳn và chổi quét dọn lại.
“ Em hôm nay sắc mặt không được tốt, trong người không khỏe sao?" Cố Thành Viễn để ý đến sắc mặt cô mà hỏi
Diệp Vân Ánh trong lòng rất bồn chồn điều gì đó, như một thứ đau đớn chuẩn bị đến với cô vậy.
“ Em không sao, chỉ qua là làm vỡ bát có chút giật mình thôi, em chuẩn bị bữa sáng cho anh ngay!"
Diệp Vân Ánh muốn đứng dậy làm bữa sáng cho Cố Thành Viễn nhưng bị anh ngăn lại còn có ý trêu đùa
“ Em mau ngồi đó, bữa sáng hôm nay anh làm, nếu còn để em nấu có khi bữa sáng hôm nay sẽ cháy mất!"
Nhìn Cố Thành Viễn đang chuẩn bị bữa sáng trong lòng cô cũng bớt đi được phần nào lo âu. Diệp Vân Ánh cũng không ngồi không, để Cố Thành Viễn chuẩn bị bữa sáng còn mình vào phòng anh dọn dẹp và chuẩn bị đồ giúp anh.
Trước kia việc chuẩn bị đồ cho chồng đi làm đối với cô là điều rất khó khăn, nhưng giờ thì điều đó rất dễ dàng, những ngày đầu cô còn không quen việc sống với Cố Thành Viễn nhưng chỉ một tuần sau thì khác, cô sẽ vào phòng anh gấp gọn mọi thứ còn là phẳng áo trước cho anh.
Khoảng hai tiếng sau cô và anh cũng đã chào nhau trước cửa nhà để đi làm. Diệp Vân Ánh sau khi tiễn anh đi làm thì vào nhà thay đồ rồi ra cửa hàng hoa.
Sự hậu đậu của cô buổi sáng vẫn còn tiếp diễn, hoa cô cắm cũng bị gãy vì cắt hụt, hoa cắm ra bình cũng không được đẹp.
Một sự bất án và điều chẳng lành lại một lần nữa ập đến trong cô.