Sau khi trở dự tiệc ở Diệp gia, anh trở về trong tình trạng thất thần. Lục Tần Phàm tự lái xe về biệt thự của mình, từ khi ly hôn với Vương Bảo Châu anh đã đuổi hết người hầu đi, còn mình trở về những ngày tháng lẻ loi. Cả căn biệt thự không một chút ánh sáng không có hơi ấm của con người, Lục Tần Phàm mở cửa bước vào trong bật đèn ở phòng khách, ánh sáng được bật lên trước mắt anh là chiếc ghế sofa mà Diệp Vân Ánh từ ở đó chờ anh mỗi khi trời tối, bây giờ ở đó không còn nữa chỉ còn những ký ức.
Lục Tần Phàm từ khi nhận định được tấm chân tình mình dành cho cô đêm nào cũng đến phòng của cô, đêm nào cũng một mộng lẻ bóng trong bầu không gia tối. Anh đọc đi đọc lại cuốn nhất ký cô để lại, anh không để sót lấy một chữ, trong đó đều là những lỗi lầm của anh và những lần tha thứ của Diệp Vân Ánh, những sự hi sinh và đau khổ mà cô phải chịu đựng. Anh lúc nào đọc đến trang cuối cùng cũng thấy đau hối hận và tiếc nuối, cả quyển nhật ký dày dặn bị Diệp Vân Ánh viết chi chít những sự tha thứ và cho anh thêm cơ hội, nhưng trang cuối cùng chỉ trọn vẹn một dòng: “ Sẽ không bao giờ tha thứ!", dòng chữ được viết lên một trang giấy bị ướt, dấu của những giọt nước mắt rơi xuống khi nỗi đau trong cô quá nhiều.
Chiếc nhẫn được cô bỏ lại trong hộp bàn anh vẫn giữ cẩn thận, còn chiếc nhẫn của anh trước kia anh không bao giờ đeo nó khi không cần thiết nên luôn vứt vạ vứt vật, bây giờ anh đã tìm được nó và đem đi sửa lại khắc rõ tên của cô bên trong chiếc nhẫn rồi đeo trên ngón áp út. Anh tưởng mình sẽ có một cơ hội khi cô thấy ngón tay mình vẫn giữ nhẫn kết hôn sẽ có phần nào hào cảm với anh, nhưng cô không hề còn có ý ghét bỏ.
Lục Tần Phàm nằm trên chiếc giường đã cũ của cô trước kia. Cả căn phòng vẫn được giữ nguyên lại như trước kia, các đồ vật mà cô đã sử dụng trong phòng đều được anh trân quý.
Căn phòng mùa hè nóng không chịu được, mùa đông không máy sưởi thì lúc đó Diệp Vân Ánh đã trải qua như thế nào?
“ Tiểu Ánh, anh xin lỗi, anh sai rồi!" Anh ôm quyển nhật ký của cô mà nói, giọng anh run rẩy.
Mỗi lúc như vậy anh rất muốn lục lại ký ức của mình và cô nhưng không có, bởi ba năm đó anh đâu xem cô là vợ, đến tấm ảnh chụp chung cũng không có thì lấy đâu ra ký ức đẹp?
Bỗng anh nhớ gì đó liền ngồi dậy đi đến trước chiếc tủ cũ mà lục, trong tủ ngoài quần áo và váy trang sức anh mua thì đâu còn gì là của cô?
Mãi một lúc tìm kiếm anh mới từ trên nóc tủ tìm được một chiếc hộp đã lấm bụi, anh là người ưa sạch sẽ vậy mà bây giờ lấy tay lau đi những bụi bặm trên chiếc hộp cũ.
Anh đã có lần nhìn thấy cô âu yếm chiếc hộp này khi đi qua phòng cô, nhưng lúc đó anh đâu để ý là chiếc hộp này dành cho mình.
Lục Tần Phàm nhẹ tay mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc khăn xanh lá đậm được gấp cẩn thận bên trong còn kèm theo một tờ giấy, anh mở ra tim liền nghẹn lại, là tấm thiệp mừng sinh nhật anh năm 30 tuổi.
/ Chúc mừng sinh nhật anh A Phàm, chúc anh luôn mạnh khoẻ có nhiều hạnh phúc trong cuộc sống, em biết món quà này anh sẽ không nhận nhưng em vẫn muốn làm, em làm để lúc nào nhớ anh có thể đem xuống lấy nó để bầu bạn. Nếu chiếc hộp quà này có một ngày được mở ra và anh thích nó, thì chắc chắn đó là ngày em vui nhất, và cũng là ngày em biết được anh vẫn còn nhận ra em và yêu anh. Diệp Vân Ánh gửi anh /
Lục Tần Phàm đau lòng mắt anh rưng rưng: “ Anh mở hộp rồi, chiếc khăn rất đẹp, anh rất…. rất thích nó, anh mở rồi vậy em bây giờ đang ở đâu? Sao em không ở bên anh nhìn anh mở quà như vậy thì anh sẽ hạnh phúc hơn? "
Một người tưởng chừng không biết khóc là gì vậy mà bây giờ lại rơi nước mắt, không phải là nước mắt của sự hạnh phúc khi tìm thấy món quà của cô mà là nước mắt của sự đau khổ, tìm thấy quà mà cô muốn mình mở nhưng lại đánh mất đi trái tim của cô, thì có ý nghĩa gì nữa?
“ Diệp Vân Ánh, em là kẻ xấu xa, rời đi cũng không để lại cho anh một chút ký ức đẹp về em!"
“ Tiểu Ánh Xin lỗi, vì không tìm thấy món quà của em sớm hơn!"
Xin lỗi vì trước kia không tìm được những mảnh vụn ký ức để biết em là người anh thề hẹn, biết được trong tim anh đã có một vị trí dành cho em không thể thay đổi.
Không để lại những ký ức đẹp nhưng đó là lỗi của anh, giữa cô và anh không có ký ức đẹp nhưng cũng có những ký ức đau khổ và hạnh hạ, những thứ đó không phải là ký ức mà Diệp Vân Ánh để lại sao?
Lục Tần Phàm ôm chiếc hộp vào lòng, anh ngồi xuống sàn nhà lạnh giá vùi mình muốn có một chút hơi của Diệp Vân Ánh từ chiếc khăn.
Anh bây giờ mới hiểu cảm giác tủi thân khóc một mình là như thế nào?
Anh thấy tức giận muốn kéo cô về trong lòng mình khi nhìn thấy cô tay trong tay với Cố Thành Viễn, nhưng không được. Bây giờ cô cự tuyệt anh không cho anh lại gần cũng như đụng chạm, không giống như trước kia luôn muốn nấp sau lưng anh để anh bảo vệ, còn bây giờ cô chỉ cần không vui thì đã có người tự nguyện ra bảo vệ. Không giống anh, trước kia trước mặt bao nhiêu người cô muốn được che chở bảo vệ thì lại bị anh đứng tránh sang một bên, còn đẩy cô ra phía trước để chịu.