Cưỡng Cầu - Trúc Giản Ẩm Trà Khách

Chương 12



Đùng đùng—
Tiếng sấm vang dội phá tan sự lặng im giữa hai người. Thẩm Tùy lấy lại tinh thần, nhận ra bầu trời vốn âm u bên ngoài giờ đã chuyển màu đen, trong không khí lạnh lẽo mang đầy hơi nước ẩm ướt.
Trời sắp mưa.
Cố Niệm Đường đang mím môi rũ mắt, nhìn từ góc độ này, hắn không thể đọc vị được chút cảm xúc nào trong đôi mắt anh.
Thẩm Tùy cảm thấy hơi đau đầu.
Hắn nên hiểu ra sớm hơn mới phải. Omega trước mặt xuất thân từ danh gia vọng tộc, quản lý một tập đoàn khổng lồ, dù là cuộc sống hay công việc thì nơi nơi đều tràn ngập mưu kế, bất kể thứ gì anh cũng phải tính toán rồi nắm chặt trong tay mới có thể yên tâm.
Trước đây Thẩm Tùy chỉ không chắc chắn liệu tình cảm của mình có lâu dài hay không, còn bây giờ hắn cũng bắt đầu hoài nghi Cố Niệm Đường.
Một người đàn ông với tâm tư sâu xa như vậy... thật sự ngây thơ như hắn nghĩ sao?
Cố Niệm Đường khẽ đổi tư thế đứng.
Thẩm Tùy lập tức nhớ tới bên chân bị thương của đối phương, trời mưa thế này chắc anh sẽ đau lắm, huống chi lúc nãy hai người còn làm tình một lần trong phòng ngủ để xoa dịu những cảm xúc của hắn.
Thẩm Tùy nhắm mắt.
"Sắp mưa rồi, về nhà trước đi đã." Hắn thấp giọng nói, "Chân có đau không?"
Cố Niệm Đường ngước mắt lên nhìn hắn, gật gật đầu, "Đau."
Thẩm Tùy vốn nghĩ mình không phải kiểu người dễ mềm lòng, giờ xem ra chỉ vì không tìm đúng đối tượng mà thôi.
Hắn xoay lưng về phía Cố Niệm Đường rồi ngồi xổm xuống, sau vài giây im lặng, một cơ thể ấm áp áp lên trên lưng hắn.
Thẩm Tùy vững vàng cõng Cố Niệm Đường lên.
Thật ra ô tô đậu không xa và bọn họ cũng đứng ở ngay gần cửa rồi, chỉ cần đi thêm vài bước nữa mà thôi, làm như vậy hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng Thẩm Tùy muốn làm.
Hắn không muốn để anh phải đi đường, không muốn để anh đau, một chút cũng không muốn.
Tài xế đang ngồi ở ghế lái chơi điện thoại, nhìn thấy Thẩm Tùy cõng Cố Niệm Đường đến thì giật mình sửng sốt, vội vàng buông di động rồi xuống xe chạy tới mở cửa sau cho họ.
Vừa lên xe thì những giọt mưa được mây đen ấp ủ bấy lâu bắt đầu rơi, vậy nên tiếng violin trên ô tô tràn ngập nhịp điệu của mưa suốt đường về.
Sau một đoạn đường dài trầm lặng, Cố Niệm Đường nhẹ nhàng vươn tay tới áp lên mu bàn tay Thẩm Tùy.
Thẩm Tùy quay đầu lại mỉm cười.
"Chủ tịch Cố, thật ra ngài đâu cần làm vậy." Hắn nói, "Dù ngài không sắp đặt chuyện này thì em cũng đồng ý kết hôn mà."
Cố Niệm Đường rõ ràng rất sửng sốt trước câu nói của hắn, rốt cuộc cũng có chút hoảng loạn hiện trên gương mặt anh.
Nhưng anh lại không nói gì hết.
Giống như vô số lần trước đây.
Thẩm Tùy quay đầu nhìn ra cửa sổ xe.
Mưa lớn làm nhòe khung cảnh ngoài cửa kính. Đôi tay đang đan chặt vẫn ấm áp như xưa, nhưng dường như lúc này lại bị ngăn cách bởi khoảng cách vô hình.
***
Hôn lễ được ấn định vào ngày mùng mười tháng sáu, trùng với sinh nhật của Thẩm Tùy.
Tiệc đính hôn được tổ chức vào hai tháng trước đó, chỉ mời gia đình và bạn bè thân thiết của hai người đến dự. Thái độ nhà họ Thẩm đã lạnh nhạt mà thân thích bên phía Cố Niệm Đường còn lãnh đạm hơn thế, hai nhà gặp mặt nhau giống như tới tham dự đám tang chứ chẳng phải đang ở tiệc đính hôn.
Bầu không khí nặng nề đến mức ngay cả Thẩm Tùy cũng cảm thấy khó chịu, vậy mà Cố Niệm Đường lại không hề hấn gì, thậm chí anh còn uống thêm vài ly rượu.
Bữa tiệc kết thúc, một người bạn khá thân với Thẩm Tùy kéo hắn ra ngoài hành lang rồi thì thầm hỏi hắn rốt cuộc chuyện này là thế nào, sao lại cắt đứt với Phương Dao.
Thẩm Tùy hơi buồn cười, "Cậu biết tôi chưa từng hẹn hò với Phương Dao mà."
Người bạn thân nhăn mày hoang mang, "Tôi biết, nhưng..."
Nhưng độ tương thích pheromone của hai người cao tới 99% đấy.
Thẩm Tùy không cần nghe phần sau cũng biết bạn mình định nói gì.
Những người đang có mặt ở đây chỉ cần biết về sự tồn tại của Phương Dao thì đều không thể hiểu được lựa chọn của Thẩm Tùy, sau đó tất cả đều sẽ nghĩ nguyên nhân là do tài sản và địa vị của Cố Niệm Đường.
Hắn mỉm cười vỗ vai đối phương, chán nản không muốn giải thích thêm nữa. Sau khi dụi tắt điếu thuốc lá, Thẩm Tùy vẫy tay tạm biệt người bạn vẫn đang ngập ngừng muốn khuyên giải rồi quay về bữa tiệc.
Trong sảnh tiệc, Cố Niệm Đường đứng ở phía xa đã ngà say, hai tai ửng đỏ, đôi mắt nheo lại, gương mặt anh không còn vẻ sắc bén như bình thường.
Giờ phút này Thẩm Tùy vẫn không biết tương lai của mình và Cố Niệm Đường sẽ ra sao, đến khi mất đi cảm giác mới mẻ sau hôn nhân thì cuộc sống cả hai sẽ trở nên thế nào.
Đây là câu hỏi không có đáp án, việc dự đoán tương lai luôn là điều viển vông.
Nhưng ít ra hiện tại trái tim hắn đang một lòng hướng về Cố Niệm Đường, nếu hắn có thể cho anh điều anh muốn thì cớ gì không cho?
Sau ngày tổ chức tiệc đính hôn, mùa xuân ấm áp chính thức nhào vào vòng ôm của thành thị phồn hoa.
Dù Thẩm Tùy và Cố Niệm Đường mời rất ít người tham dự tiệc đính hôn nhưng tin tức ấy cũng chẳng thể giấu được. Trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào Thẩm Tùy cũng nhận được những tin nhắn chúc mừng từ người quen.
Về mặt công việc Cố Niệm Đường không hề nhúng tay hay ám chỉ gì, nhưng sau khi tin hai người đính hôn được truyền ra thì cho dù có muốn các cấp dưới của anh dùng thái độ bình thường để đối đãi với hôn phu chủ tịch cũng là điều không thể.
Nửa tháng sau, bởi vì bầu không khí vô cùng gượng gạo ở tầng mười nên Thẩm Tùy chấp nhận đề nghị thăng chức của giám đốc bộ phận, chuyển tới văn phòng riêng ở trên tầng mười chín.
Lần thăng chức này không có sự thay đổi lớn nào, nội dung công việc vẫn như trước, chẳng qua khối lượng công việc được giảm bớt kha khá và nhiều quyền lợi hơn, trong công ty bắt đầu có người cúi đầu chào hắn là "giám đốc Thẩm", chỉ thế mà thôi.
Mà thôi.
Thời gian trôi đi, tháng sáu ngày càng gần.
Thứ đến trước hôn lễ một bước là mùa mưa liên miên không dứt. Mưa liên tục và nhiệt độ tăng khiến không khí ngột ngạt và ẩm ướt, thời tiết xấu tới mức làm người tưởng như sắp mọc nấm.
Tuy Cố Niệm Đường không nói gì nhưng vào một đêm khuya chợt tỉnh, Thẩm Tùy phát hiện không biết từ khi nào anh đã đi ra ngoài phòng khách, ngồi trên sofa ôm cái chân bị thương, hút hết điếu này đến điếu khác.
Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rả rích, bóng dáng anh mơ hồ trong màn đêm, thứ duy nhất rõ ràng chỉ có mùi hương của điếu thuốc vị bạc hà.
Tim Thẩm Tùy nhảy lên.
Hắn nhìn Cố Niệm Đường, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ khó hiểu: Chín năm trước Cố Niệm Đường là người như thế nào?
Chín năm trước, trước khi xảy ra tai nạn giao thông kia, ba mẹ và anh trai Cố Niệm Đường đều còn sống, cơ thể anh cũng chẳng có vết sẹo dữ tợn nào.
Khi đó người đàn ông này cũng trầm lặng và ít nói vậy sao?
Thẩm Tùy tự hỏi một lát rồi nhấc bước đi đến phòng để đồ. Trong ngăn tủ phía trên có rất nhiều loại thuốc, Thẩm Tùy lật xem, tìm được một hộp miếng dán thảo dược.
Hắn lấy ra nhìn, vẫn ổn, chưa hết hạn.
Đóng cửa tủ lại, bấy giờ Thẩm Tùy mới nhận ra bản thân đã ngày càng quen thuộc với nơi này.
Khi quay lại phòng khách đã không thấy bóng người ngồi trên sofa nữa, chân hắn khựng lại, chuyển hướng về phòng ngủ.
Quả nhiên Cố Niệm Đường đã về phòng, đang ngồi tựa lưng ở phần giường bên trái. Đèn bàn trên tủ đầu giường được mở lên, mức sáng thấp nhất mang tới chút ấm áp cho sườn mặt của anh.
Trông anh có vẻ hơi mệt mỏi, anh quay đầu nhìn về phía Thẩm Tùy, hàng lông mày nhíu lại, "Anh đánh thức em à?"
"Không." Thẩm Tùy mở hộp thuốc dán rồi lấy một miếng ra, "Vừa lúc em tỉnh thôi."
Cố Niệm Đường không để ý động tác của Thẩm Tùy, nghe vậy thì gật đầu, duỗi tay định tắt đèn ngủ đi.
Thẩm Tùy ngăn anh: "Từ từ." Dứt lời hắn đi về phía giường rồi đỡ lấy chân trái của anh, "Cởi quần ra."
Cố Niệm Đường ngơ ngác, đôi mắt đang nhìn hắn kèm theo chút do dự.
Thẩm Tùy lập tức hiểu được ẩn ý trong mắt anh, hắn không khỏi bật cười, nâng miếng dán thảo dược trong tay lên, "Nghĩ gì thế hả, là muốn dán thuốc cho anh."
Lúc này Cố Niệm Đường mới nhận ra là bản thân hiểu lầm, hai tai đỏ ửng, mắt cụp xuống, "Không cần đâu, anh không đau."
"Không đau mà nửa đêm không ngủ được, ra phòng khách hút thuốc?"
Thấy anh vẫn ngồi im thì hắn dứt khoát tự ra tay cởi quần anh xuống. Đôi chân thon dài lộ ra, phần đùi trong mềm mại vẫn còn lưu vệt đỏ do lần làm tình mấy hôm trước, hình ảnh quyến rũ ấy đập vào mắt Thẩm Tùy khiến hắn phải ngẩn ngơ giây lát.
Nhưng sau đó khi hắn lướt mắt xuống, vết sẹo dài dữ tợn trên chân omega lập tức đánh bay dục vọng đang rục rịch trong hắn.
Thẩm Tùy xé mở miếng dán, đỡ lấy đầu gối anh rồi cẩn thận dán miếng thảo dược lên.
"Dùng tạm trước vậy," Hắn vừa nhẹ nhàng xoa bóp quanh đầu gối vừa ngẩng đầu nói với Cố Niệm Đường, "ngày mai tới bệnh viện."
Anh không nhìn hắn mà nhìn bàn tay đang đặt trên chân mình, đáp: "Không cần."
Thái độ của Cố Niệm Đường khơi dậy sự tò mò trong lòng Thẩm Tùy. Sao trước kia hắn lại không để ý đến sự kháng cự bất thường của anh đối với bệnh viện cơ chứ?
Vì đã gặp chuyện không hay ở bệnh viện, hay chỉ đơn giản là Cố Niệm Đường không muốn chữa trị vết thương trên đầu gối?
Có lẽ là vế sau. Với địa vị và gia thế của Cố Niệm Đường thì việc gọi bác sĩ tư nhân đến nhà là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần anh muốn thì chắc chắn vết thương trên đùi sẽ không còn đau đến nỗi nửa đêm không ngủ được thế này.
Đầu ngón tay Thẩm Tùy lướt dọc theo vết sẹo, có thể bởi cơn mưa cứ kéo dài không ngừng nên sự tò mò trong lòng hắn cũng theo đó tuôn ra, "Tại sao anh không muốn đi viện?"
Hỏi xong lại mỉm cười tự giễu, cảm thấy Cố Niệm Đường chưa chắc đã cho hắn một đáp án chân thật.
Nhưng không ngờ người đàn ông lại thật sự mở miệng: "Bởi vì anh không thích nơi đó."
Thẩm Tùy hỏi: "Không thích?"
Hắn không cầm lòng được mà nhìn anh với ánh mắt lo lắng. Cố Niệm Đường đang ngẩng đầu nhìn thẳng Thẩm Tùy nên đương nhiên cảm nhận được sự quan tâm này, lát sau anh mới thấp giọng nói: "Khi còn nhỏ..."
Cố Niệm Đường khựng lại, nhăn mày, đôi môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào, chắc hẳn anh không quen nhắc đến chuyện quá khứ.
Thẩm Tùy xoa chân anh, dịu dàng cười: "Nói với em đi, không sao đâu."
"Khi còn nhỏ sức khỏe anh không tốt," Cố Niệm Đường nói, "nằm viện mấy tháng liền là chuyện rất bình thường."
Anh nói đến đây thì dừng lại.
Cũng không phải là chuyện quá khó nói ra miệng.
Nhưng Thẩm Tùy lại hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng hỏi: "Không ai đi cùng anh?"
Cố Niệm Đường nhìn vào mắt hắn, nở một nụ cười nhẹ.
"Bởi vì nhà họ Cố không cần omega." Anh đáp.
Trái tim Thẩm Tùy như bị véo một cái.
Họ đều bị gạt bỏ bởi chính gia đình mình.
Thẩm Tùy thấu hiểu nỗi đau và sự cô độc này tận xương tủy.
Điều khác biệt chính là hắn là alpha đỉnh cấp còn Cố Niệm Đường chỉ là một omega bình thường, nhất định áp lực mà anh phải chịu đựng lớn hơn hắn rất nhiều.
Chắc hẳn sự dao động trên gương mặt Thẩm Tùy rõ ràng hơn hắn nghĩ, bởi vì Cố Niệm Đường chăm chú nhìn hắn một lát rồi lại mỉm cười.
"Anh đã không còn quan tâm nữa," Cố Niệm Đường nói, "chuyện qua cả rồi."
"Nhưng anh vẫn không muốn đến bệnh viện."
Trong mắt Cố Niệm Đường xẹt qua chút chần chừ, anh cúi đầu, cũng duỗi tay sờ lên đầu gối mình. Miếng dán đã bắt đầu nóng lên giúp giảm bớt cơn đau.
"Anh không muốn... chữa khỏi chân."
Giọng Cố Niệm Đường rất nhỏ.
Anh không muốn khiến Thẩm Tùy cảm thấy mình là người kỳ quái, giống như hôm mà anh đã gài bẫy Thẩm Tùy, tuy bản thân đã thực sự làm vậy nhưng lại không muốn hắn nghĩ rằng lòng dạ anh nham hiểm.
Vụ tai nạn giao thông kia là ác mộng của Cố Niệm Đường, mãi đến giờ khi đã qua chín năm, anh vẫn thường xuyên mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó.
Vực sâu không đáy, rừng cây rậm rạp, chiếc ô tô lung lay sắp rơi xuống, mùi máu tươi nồng nặc, và cả thi thể biến dạng của gia đình.
Anh có sợ hãi, nhưng đau buồn thì không.
Nếu ba mẹ và anh trai không bỏ mạng trong vụ tai nạn đó thì có lẽ cuộc sống bây giờ của Cố Niệm Đường sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất – theo chiều hướng tồi tệ.
Thường chỉ có một số phận dành cho những omega sinh ra trong gia đình giàu có: Kết hôn vì lợi ích gia tộc, gả cho alpha không quen biết, bị nhốt trong nhà rồi trở thành máy đẻ.
Mà giờ đây ba mẹ anh đều đã qua đời, hai anh trai cũng không còn nữa. Lúc ấy ông nội của Cố Niệm Đường còn khỏe mạnh và vốn dĩ đã quyết định giao sản nghiệp cho dòng bên, nhưng cuối cùng do Cố Niệm Đường nỗ lực hết sức để chứng minh năng lực của bản thân nên ông đã giao lại công ty cho anh.
Quả nhiên sau đó anh không làm bất cứ ai thất vọng, hoặc cũng có thể không khiến ai thất vọng chính là nỗi thất vọng lớn nhất. Suy cho cùng có quá nhiều họ hàng muốn thấy anh thất bại, muốn anh làm trò hề, để rồi thuận lý thành chương mà cướp đi tài sản trong tay anh.
Cố Niệm Đường biết rõ người khác có thể có đường sống khi phạm phải sai lầm, nhưng anh thì không. Giống như tai nạn xe ngày đó, bên dưới chân anh là vực thẳm, chỉ cần vô tình trượt ngã sẽ chẳng còn đường lui.
Sẽ không có ai giúp đỡ anh, anh chỉ có thể dựa vào bản thân và cũng chỉ có thể tin tưởng chính mình. Nhiều lúc anh mặc kệ chiếc chân tàn tật không chỉ vì đau đớn sẽ làm anh tỉnh táo, mà còn vì muốn dùng cơn đau này để nhắc nhở mình rằng anh chưa bao giờ ở vị thế an toàn.
Nhiều năm trôi qua, anh vẫn luôn đi một mình như thế.
Cố Niệm Đường không cảm thấy vất vả, cũng chưa từng oán thán, nhưng khi chính miệng nói về chuyện này với người khác thì anh vẫn cảm thấy không tự nhiên. Anh có thể gài bẫy Thẩm Tùy hòng khiến hắn mềm lòng, vậy mà lại không thể kể chuyện quá khứ chỉ vì lo sợ Thẩm Tùy sẽ nghĩ rằng anh đang cố tình cầu xin hắn thương hại.
Thật mâu thuẫn.
Thẩm Tùy im lặng một lát sau khi nghe anh nói, tiếp đó hắn mỉm cười nghiêng người tới ôm anh, ấp anh vào lòng mình.
Không khí giữa hai người vẫn luôn rất kỳ lạ kể từ lúc trở về từ nhà ba mẹ Thẩm, mặc dù vẫn lên giường nhưng những hành động nhỏ thân mật rõ ràng đã ít hơn trước nhiều.
Cái ôm này dường như đã lập tức xóa tan tất cả lúng túng và gượng gạo ấy. Cố Niệm Đường cọ lên vai Thẩm Tùy, cảm nhận hơi thở thoang thoảng mùi gỗ mun của alpha nhà mình.
Trái tim chầm chậm rơi, đáp xuống một nơi mềm mại và ấm áp.
Thẩm Tùy vươn tay tắt đèn ngủ. Bên ngoài vẫn còn tiếng mưa rơi, không khí ban đêm vẫn ẩm ướt, nhưng lúc này Cố Niệm Đường gối lên ngực Thẩm Tùy chỉ thấy lòng yên bình đến lạ.
Anh chỉnh lại tư thế, vào buổi đêm vốn tưởng sẽ trằn trọc vì bị tra tấn bởi chiếc chân thương tật, Cố Niệm Đường lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong sự bao bọc của hương gỗ và mùi thuốc thảo dược.
Một đêm không mộng mị.
***
Cố Niệm Đường ghét đến bệnh viện nên Thẩm Tùy không muốn ép buộc anh, chỉ đành tính sau này sẽ tìm cho anh một bác sĩ tư nhân, đồng thời liên lạc với một người bạn là bác sĩ của mình để nhờ tư vấn những phương pháp điều trị thích hợp.
Người bạn này rất nhiệt tình và cho hắn không ít lời khuyên. Về cuối cuộc trò chuyện, người đó còn tò mò hỏi hắn có phải thật sự ở bên vị họ Cố kia không.
Người ta vừa mới giúp đỡ mình nên Thẩm Tùy cũng không thể khiếm nhã, đành ậm ừ vài tiếng cho có lệ.
Không ngờ vừa nghe vậy thì y bỗng dưng đổi chủ đề, bày ra vẻ thần bí rồi nói với Thẩm Tùy rằng ở bệnh viện mình làm có rất nhiều tin đồn về gia tộc họ Cố.
Điều này làm cho người tò mò giờ biến thành Thẩm Tùy.
Sau một hồi chuyện trò, Thẩm Tùy mới biết hóa ra bệnh viện mà Cố Niệm Đường được chuyển tới sau vụ tai nạn chính là bệnh viện mà người bạn này đang làm việc.
Tin đồn về những gia tộc giàu có được săn đón khắp nơi, vậy nên mặc dù nhiều điều bị bóp méo trong quá trình truyền miệng nhưng Thẩm Tùy vẫn xâu chuỗi lại được tình hình lúc đó qua mấy tin lộn xộn.
Thật ra vết thương ở chân Cố Niệm Đường vốn không quá nghiêm trọng, ít nhất vào thời điểm đó nó không đến mức khiến anh mang thương tật vĩnh viễn. Nhưng bởi vì có người trong gia tộc giở trò nên việc cứu viện bị trì hoãn, dẫn đến Cố Niệm Đường với cái chân bị thương bị treo trên vách núi ba ngày cùng thi thể người nhà.
May sao khi ấy là mùa hè nên anh mới không chết vì lạnh.
Nhưng cũng chính vì đang ngày hè nóng bức nên vết thương trên chân bị nhiễm trùng sưng tấy, bốn cái xác bên cạnh cũng phân hủy nhanh hơn...
Cảm giác đó thế nào?
Thậm chí Thẩm Tùy còn không dám tưởng tượng.
Nhưng lại thật sự là địa ngục trần gian mà Cố Niệm Đường đã trải qua.
Khó khăn nhiều như thế, đau đớn nhiều như thế, vậy mà Cố Niệm Đường lại chẳng nói gì hết.
Chẳng lẽ anh không hiểu trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn sao?
***
Những tưởng ngày diễn ra hôn lễ sẽ ngập tràn nắng ấm, nhưng hôm đó trời lại mưa dữ dội hơn bất cứ ngày nào.
Đám cưới cũng giống tiệc đính hôn, mời rất ít khách khứa. Ba mẹ Thẩm Tùy khó chịu ra mặt, ở phòng nghỉ Thẩm Túc Ngộ to tiếng mắng Thẩm Tùy một trận, nói hắn hám danh tham tiền, là sự sỉ nhục của gia đình, sau đó còn nói mấy năm nữa Phương Dao về nước thì hắn chơi bời đủ rồi liệu mà quay đầu.
Thẩm Tùy vốn biết mình và ba chẳng thể nói chuyện tử tế với nhau nên dứt khoát mặc kệ không đáp.
Thẩm Túc Ngộ thấy hắn bỏ lời mình ngoài tai thì tức giận đến mức bỏ về giữa đám cưới, mẹ Thẩm do dự một lát rồi cũng đi theo ông.
Mặc dù Thẩm Tùy đã không còn quan tâm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
May là bạn bè hắn cũng xem như có lòng, cho dù có lén lút bàn luận sau lưng hắn thế nào thì khi giáp mặt vẫn cười đùa chúc mừng, giúp cho bầu không khí của buổi lễ không tới mức quá tệ.
Hai người bước vào lễ đường đúng lúc tiếng sấm rền vang trời, tia chớp trắng xóa xẹt ngang tấm kính màu khổng lồ.
Trong đám đông có tiếng hét giật mình, còn Thẩm Tùy mỉm cười nắm tay Cố Niệm Đường.
Hắn lấy nhẫn ra, đeo chiếc nhẫn màu bạc lên ngón áp út của omega trước mặt.
Ánh mắt họ gặp nhau, Thẩm Tùy nghiêng người hôn môi Cố Niệm Đường.
Không ai chúc phúc cũng được, không ai thấu hiểu cũng chẳng sao.
Cố Niệm Đường khẽ cười khi hai người rời môi.
Sau đó Thẩm Tùy nghe anh nói: "Chúc mừng sinh nhật."
—————
*từ chương sau sẽ quay về hiện tại, tui dành làm quà năm mới cho các bồ nghen =)))