Cưỡng Cầu - Trúc Giản Ẩm Trà Khách

Chương 7



Trái tim Cố Niệm Đường gần như ngừng đập.
Sau đó nó bắt đầu nhảy nhót điên cuồng trong lồng ngực, tiếng tim đập tưởng như tiếng sấm rền đang liên tục cổ vũ bên tai anh.
Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm alpha trước mặt như muốn tìm thêm được gì đó trong đôi mắt nửa cười nửa không kia, nhưng anh nhanh chóng nhận ra bản thân đã thất bại. Cố Niệm Đường vốn chẳng phải người yếu ớt thiếu quyết đoán, năm đó nhà họ Cố gặp chuyện, Thụy Lợi Âu chịu tổn thất liên tiếp, gần như sắp phá sản, là do một tay anh kéo lại mọi thứ từ bờ vực sụp đổ.
Nhưng khi ở trước mặt Thẩm Tùy anh lại đánh mất năng lực này, thậm chí anh còn không thể phân biệt nụ cười trên mặt hắn là thật hay là giả.
Cố Niệm Đường cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình tăng lên, nóng đến mức ngay cả không khí lạnh giá của mùa đông cũng không thể ngăn nổi.
Anh sợ bị Thẩm Tùy nhìn ra nên vội rời mắt đi. Anh cảm giác những ngón tay của mình đang vô thức run rẩy, vậy nên Cố Niệm Đường không còn cách nào khác ngoài việc nắm tay lại.
Lời này có ý gì?
Đau lòng?
Nghe có vẻ không khác với thương hại nhưng khi hai từ này chảy vào trong lòng anh thì cảm xúc nó mang đến lại hoàn toàn tương phản.
Cố Niệm Đường không biết phải nói gì, cũng không biết nên đáp lại thế nào. Anh có thể bình tĩnh xử lý những tình huống phát sinh trong công việc hay thản nhiên đối mặt với mọi sự sỉ nhục, nhưng lại chẳng biết nên cư xử ra sao khi nhận được... những thứ không phải tổn thương và giễu cợt.
Suy nghĩ trong đầu anh tắc nghẽn.
Dường như Thẩm Tùy cũng không nhất thiết phải nhận được lời đáp gì từ anh, hắn cười khẽ rồi chuyển chủ đề: "Người đàn ông kia là ai vậy?"
Cố Niệm Đường cố gắng để giọng mình nghe giống như bình thường, "Người nào cơ?"
"Đề cử ngài nhảy điệu mở màn rồi còn nhiệt tình tìm bạn nhảy cho ngài ấy."
Sắc mặt Cố Niệm Đường tối lại, anh dừng một lát mới trả lời: "Là giám đốc khách sạn, nơi chúng ta đang ở là sản nghiệp đứng tên ông ấy."
"Còn gì nữa?"
"Gì là gì?"
Trong giọng Thẩm Tùy mang ý cười, "Đừng nói với tôi là một đối tác bình thường có quyền đối xử với ngài như vậy trước đám đông."
Cố Niệm Đường nhíu mày, nhìn về phía khoảng sân xa xa được đèn đóm chiếu sáng. Anh không thích, cũng không quen kể về chuyện riêng của mình với người khác, điều này rõ ràng không nằm trong vùng an toàn của anh.
Nhưng anh vẫn mở miệng: "Ông ta là chú tôi."
"Chú?"
"Em trai của mẹ tôi. Tám năm... Chín năm trước vụ tai nạn kia đã cướp đi hai anh trai và ba mẹ tôi, xe ô tô lơ lửng ở vách núi ba ngày, cuối cùng chỉ có tôi còn sống." Cố Niệm Đường nhìn xuống nửa điếu thuốc đã bị anh vò nát trong tay, hơi hối hận vì bản thân đã dụi nó quá nhanh, "Tôi là đứa ít được chiều chuộng, ít được trông đợi nhất trong nhà. Lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng người sống sót sẽ là anh cả, anh hai, ba tôi, mẹ tôi, tóm lại dù là ai thì cũng tốt hơn tôi."
Bởi vì tôi là omega.
Lời cuối bị anh nuốt ngược trở vào.
Tiếng nhạc truyền tới từ dưới lầu. Cố Niệm Đường cảm thấy mình đã nói hơi nhiều, hơn nữa cách nói nghe cũng rất kỳ quái, giống như một con vật tội nghiệp đang khoe vết thương của mình ra để mong được người khác yêu thương vậy.
Thật ngu ngốc.
Sinh ra và lớn lên trong gia tộc giàu có, Cố Niệm Đường đã sớm biết rõ một điều rằng: để lộ điểm yếu và vết thương sẽ chỉ nhận lại càng nhiều đau đớn hơn. Đây là hành động vô bổ không nên được thực hiện bởi một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi.
Giọng của Thẩm Tùy càng nhẹ hơn, "Cho nên chú của ngài đổ hết trách nhiệm của vụ tai nạn lên đầu ngài? Chỉ vì ông ta hy vọng người khác sẽ sống sót?" Theo sau là một tiếng cười khẽ, "Mà thậm chí ngài còn thật sự cảm thấy áy náy?"
"Áy náy?"
"Nếu không thì ngài đã chẳng để ông ta đối xử với mình như vậy."
"..."
Cố Niệm Đường im lặng. Trong lòng anh dâng lên nỗi bất an khó hiểu, đó không phải cảm giác tiêu cực mà chỉ là... rất lạ lẫm, vô cùng lạ lẫm. Anh không biết nên làm gì cho phải với tình huống hiện tại, nghe một người khác nói về chuyện của mình rồi lắng nghe ý kiến của đối phương, quá kỳ quái.
Anh thở hắt một hơi, quyết định chủ động tránh đi, "Tôi sẽ xử lý omega kia, biết vậy đi. Tôi đi xuống trước đây."
"Chủ tịch Cố," Gương mặt Thẩm Tùy mang vẻ bất đắc dĩ, "Ngài quên ư, tôi tìm ngài đâu phải vì chuyện của omega kia."
À.
Lúc này tâm trí đang hỗn loạn của Cố Niệm Đường mới sực nhớ ra rằng Thẩm Tùy gọi mình tới là vì muốn cho anh một đáp án.
Sau khi Cố Niệm Đường đánh đổi thể diện và lòng tự trọng của mình để mở lời với một alpha tới ba lần liên tiếp, cuối cùng đối phương cũng mủi lòng đồng ý suy nghĩ về đề nghị của anh.
Nhưng độ phù hợp của họ thật sự quá thấp, thấp hơn nhiều so với Cố Niệm Đường nghĩ. Anh vốn cho rằng độ tương thích pheromone giữa họ ít nhất cũng hơn 20%, lại không ngờ ngay cả 20% cũng xa vời, điều này nghĩa là cho dù họ có kết hợp đánh dấu thì cũng sẽ không thể có con.
Mà Thẩm Tùy là alpha đỉnh cấp với pheromone mạnh mẽ và điều kiện ưu việt, gần như không hề có khuyết điểm. Một người đàn ông như vậy, không đời nào sẽ đồng ý qua lại với một omega không thể sinh con cho mình.
Vậy nên Cố Niệm Đường mới thức thời từ bỏ. Mấy tháng qua anh cố gắng kiềm chế bản thân không đi tìm Thẩm Tùy, không đi xem Thẩm Tùy, không thu thập thông tin về Thẩm Tùy như một tên biến thái.
Buổi họp mặt thường niên hôm nay khiến cho mọi nỗ lực của anh đều đổ sông đổ biển.
Cố Niệm Đường biết rõ là chú rất ghét mình, gã luôn có ác ý với anh, chẳng qua lần này thể hiện rõ ràng hơn mà thôi. Sau này Cố Niệm Đường sẽ đáp trả gã thật xứng đáng, nhưng... anh không thể giáp mặt ngửa bài được.
Từ góc độ nào đó Thẩm Tùy nói rất đúng, có lẽ sâu trong lòng anh thật sự cất giấu nỗi áy náy, đồng tình với suy nghĩ "người sống sót không nên là anh" kia.
Chẳng qua chỉ là đóng vai hề một lúc, lê cái chân què nhảy một điệu với người xui xẻo nào đó bị chọn trúng mà thôi, không có gì to tát.
Không có gì to tát. Cùng lắm là ảnh hưởng một chút đến uy danh chủ tịch, những người này vốn đã chẳng thích anh, hầu như đều là kính trọng và sợ hãi, một điệu nhảy hài hước sẽ không thay đổi được điều gì.
Nhưng anh thật sự không ngờ Thẩm Tùy sẽ ra mặt.
Alpha cao lớn tuấn tú mặc bộ vest Armani màu xanh ngọc gọn gàng tươm tất, mặt mày rạng rỡ, đi qua ánh nhìn của đám đông bước thẳng tới chỗ anh, sau đó cầm tay anh.
Lòng bàn tay ấm áp lập tức xua tan nỗi lo lắng trong lòng Cố Niệm Đường.
Anh không phải thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi cũng chẳng phải kiểu người cả ngày nằm mơ mộng những ảo tưởng hão huyền, nhưng Cố Niệm Đường không thể không thừa nhận, vào giây phút ấy Thẩm Tùy giống như "bạch mã hoàng tử" giáng trần tới đây chỉ vì anh vậy.
Anh được Thẩm Tùy dìu vào sàn khiêu vũ, loạng choạng thực hiện từng bước nhảy dưới sự dẫn dắt và an ủi của hắn. Alpha ôm eo anh, bảo anh hãy tựa lên vai mình. Ban đầu Cố Niệm Đường không dám, sau lại không hiểu sao thực sự làm theo lời hắn chỉ.
Việc này giúp chân trái của anh dễ chịu hơn rất nhiều.
... Tại sao Thẩm Tùy lại làm vậy?
Dường như câu hỏi này sắp có đáp án rồi.
Toàn thân Cố Niệm Đường căng cứng, anh mong rằng biểu cảm trên mặt mình lúc này không để lộ sự căng thẳng và gấp gáp trong lòng, "Cậu nói đi."
"Chủ tịch Cố, ngài vẫn muốn bao nuôi tôi sao?"
Cố Niệm Đường khó hiểu liếc hắn, đáp: "Ừ."
Thẩm Tùy lắc đầu, "Tiếc là suy nghĩ của tôi không thay đổi, tôi sẽ không trở thành công cụ để giúp omega giàu có vượt qua kỳ hứng tình."
Tâm trạng Cố Niệm Đường bỗng chốc tụt xuống đáy, anh thấy như có gì đó tắc trong cổ họng mình, vừa đau vừa chua xót, "Cho nên cậu vẫn từ chối tôi."
"Nếu như ngài chỉ muốn bao nuôi tôi."
Cố Niệm Đường hoang mang, "Cậu có ý gì?"
Thẩm Tùy khẽ cong môi, "Nói thật thì tôi rất có hứng thú với ngài, chủ tịch Cố, nhưng tôi không thích kiểu quan hệ bao nuôi."
Trái tim vừa rồi mới rơi xuống đáy vực bây giờ lại thình thịch nhảy lên, "Vậy cậu muốn gì?"
"Tôi không muốn bất cứ thứ gì của ngài hết." Thẩm Tùy cười đáp, "Tôi chỉ thấy hứng thú với chính ngài mà thôi. Chúng ta có thể thử ở bên nhau xem, đơn giản chỉ là ở bên nhau, không có bao nuôi, không có hợp đồng."
Bàn tay đang buông thõng bên người của Cố Niệm Đường run lên, đầu óc loạn cào cào, trong lòng cũng rối như tơ vò, vô số cảm xúc phức tạp và lạ lẫm bất chợt ập tới theo lời của alpha trước mặt, khiến thế giới trong anh bỗng trở nên hỗn loạn.
Anh có thể chắc rằng sự dao động này đã thể hiện rõ trên mặt mình bởi Thẩm Tùy còn cười tươi hơn, sau đó hắn bước tới rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má bị gió đông thổi lạnh của anh.
Một cái chạm đơn thuần nhưng lại làm chân anh mềm nhũn.
"Đơn giản chỉ ở bên nhau thôi." Cố Niệm Đường nghe thấy sự bối rối trong giọng nói của mình, "Là ý gì?"
"Chủ tịch Cố, chẳng lẽ trước kia ngài chưa từng ở bên alpha nào?"
Cố Niệm Đường nhíu mày, "Chưa từng."
Lông mày của người đàn ông trước mặt nhướn lên, có vẻ hơi giật mình, "Không ư? Trước nay ngài chưa bao giờ bị đánh dấu sao?"
"Chưa từng." Cố Niệm Đường lặp lại. Anh không hiểu tình hình hiện tại cho lắm. Thẩm Tùy đồng ý với anh sao? Hắn sẽ ở bên anh? Không phải bao nuôi, chỉ đơn giản là ở bên nhau thôi? Nghĩa là... Có ý gì đây? Rốt cuộc là hắn có ý gì?
Anh không kìm được mà nhìn thẳng vào mắt alpha, khát vọng đối phương có thể cho anh một câu trả lời.
Thẩm Tùy cười tươi như đang rất vui vẻ.
"Vậy tôi sẽ là alpha đầu tiên của ngài." Hắn nghiêng người tới khiến hai người sát gần hơn bao giờ hết, "Ngài đồng ý chứ?"
Cố Niệm Đường ngơ rồi. Đôi môi anh run run: "Độ phù hợp giữa chúng ta..."
"Ngài không cần lo cái đó." Đôi mắt sáng ngời của Thẩm Tùy đong đầy ý cười, "Chính ngài từng nói mà, tôi là alpha đỉnh cấp, cho dù độ tương thích pheromone thấp thì tôi vẫn có thể xoa dịu kỳ hứng tình của ngài."
Nhịp thở của Cố Niệm Đường trở nên dồn dập hơn, anh không nói gì mà chỉ cẩn thận thả pheromone bao bọc quanh alpha.
Thẩm Tùy ngửi thấy.
Hắn lập tức vươn tay ôm lấy Cố Niệm Đường, vào khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, cơ thể Cố Niệm Đường run rẩy tới mức không thể nào che giấu.
Thẩm Tùy kề môi anh hỏi nhỏ: "Chủ tịch Cố, khi nào tới kỳ hứng tình của ngài thế?"
Lúc này đầu óc Cố Niệm Đường đã khôi phục được một chút lý trí, anh đưa ra đáp án không thành thật nhưng dường như lại chính xác tuyệt đối, "Là ngay hôm nay."
Nụ hôn của alpha trở nên mãnh liệt hơn.
—————
hẹn các bồ 2 chương kế tiếp lại là một bữa thịt no nê:3