Cưỡng Cầu

Chương 5: Chương </span></span>2-2



Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, gió đêm rét lạnh thổi tới giúp đầu óc vốn choáng váng vì cồn của hắn trở nên tỉnh táo hơn, lúc này Thẩm Tùy mới nhớ ra vừa nãy không nên để Cố Niệm Đường ký lên tờ hóa đơn.

Hắn quay đầu nhìn người đàn ông đang bước chầm chậm về phía mình, mở miệng: "Chủ tịch Cố, bữa tối nay hết bao nhiêu thế? Để tôi chuyển tiền lại cho ngài, lúc nãy uống hơi quá nên không kịp nhớ ra."

Cố Niệm Đường đi rất chậm, nhưng vì đi với tốc độ này nên bên chân bị tật của anh trông không rõ ràng lắm, thoạt nhìn y hệt người bình thường. "Không phải cậu nói là chi phí đêm nay đều do chủ tịch Cố trả à?"

"Ngài biết là tôi nói đùa mà," Thẩm Tùy cười nheo mắt, "bằng không thì không khí trong phòng sẽ đóng băng thật mất. Với cả tôi cũng không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn để giải thích sự có mặt của ngài."

"Cậu cảm thấy vì sao tôi lại đến?"

"Tôi cho rằng... ngài muốn đưa ra đề nghị với tôi một lần nữa, để tôi thử ở bên cạnh ngài."

Yết hầu của Cố Niệm Đường lên rồi lại xuống, sự lo lắng quen thuộc xuất hiện trong mắt anh. Anh không phủ nhận lời này mà ngược lại, cam chịu hỏi lại hắn: "Vậy cậu nghĩ sao?"

Thẩm Tùy cười khẽ.

Hắn sờ vào túi áo vest lần nữa, lại sờ thấy bật lửa, rồi tiếp tục nhớ ra bao thuốc đã bị để quên ở ngăn đựng đồ trên ô tô.

Nhưng lúc này Cố Niệm Đường lại tiến lên một bước rồi lấy một bao thuốc màu trắng từ trong túi áo ra, bao thuốc còn chưa mở, lớp bóng kính bọc ngoài phản chiếu ánh đèn lấp lánh của sảnh lớn nhà hàng giữa những ngón tay màu lúa mạch thô ráp.

"Xẹt" một tiếng, vỏ bọc bị xé đi rồi vo viên trong lòng bàn tay anh, những điếu thuốc màu xanh nhạt lấp ló bên trong bao thuốc vừa được mở.

Cố Niệm Đường nghiêng bao thuốc về phía Thẩm Tùy.

Thẩm Tùy không từ chối ý tốt này, hắn thật sự rất muốn hút thuốc, vậy nên hắn vươn tay lấy một điếu từ trong bao thuốc trên tay anh rồi cho vào miệng ngậm, cúi đầu châm lửa.

Không ngờ điếu thuốc lại có vị bạc hà, hương thơm hơi đắng mát lạnh hòa lẫn với nicotin mang đến cảm giác rất kỳ lạ.

Có hương vị giống như pheromone của người đàn ông này.

Thẩm Tùy nhả khói, liếc nhìn Cố Niệm Đường.

Cơ mặt anh căng lên như thể đang vô cùng lo lắng.

Thẩm Tùy không thích vị của điếu thuốc này, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Cố Niệm Đường, những câu nói giễu cợt hiện lên trong đầu hắn lại bị đè nén lại.

Hắn đang thầm tính toán.

Khoảng cách giữa lần đầu tiên và lần thứ hai là nửa tháng.

Khoảng cách giữa lần thứ hai và lần thứ ba là năm tháng.

Nếu lần này hắn vẫn từ chối Cố Niệm Đường thì anh phải mất bao lâu mới có thể gom góp đủ can đảm để nhắc đến chuyện bao nuôi với hắn lần thứ tư?

Nếu hắn cứ mãi từ chối thì sao? Cố Niệm Đường vẫn sẽ tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi hắn ư?

Nhớ tới lần gặp mặt trước đó của hai người, sự tò mò muộn màng bỗng xuất hiện dưới đáy lòng Thẩm Tùy. Hắn nhìn về phía Cố Niệm Đường, rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra, sau đó cong khóe môi, "Chủ tịch Cố làm thế nào để vượt qua kỳ hứng tình lúc trước vậy?"

Đồng tử trong mắt Cố Niệm Đường co lại, đây là lần đầu tiên Thẩm Tùy trông thấy sự kinh ngạc hiện diện trên mặt anh, lát sau anh mới trả lời bằng giọng điệu cứng ngắc: "Thuốc ức chế."

Thuốc ức chế.

Thẩm Tùy giật mình khi nhận ra trong lòng bỗng xuất hiện cảm xúc có tên là "hài lòng", hắn biết được Cố Niệm Đường đã không như hắn nghĩ, anh không tìm alpha khác để giúp vượt qua kỳ hứng tình.

Vô nghĩa thật.

Năm tháng trước, hắn gần như đã quên người đàn ông này, nhưng hiện tại một ham muốn chiếm hữu lại dâng lên trong lồng ngực Thẩm Tùy mà ngay cả chính hắn cũng không giải thích được.

Vì sao lại như vậy?

Thẩm Tùy lắc lắc đầu, cảm thấy như men say lại xâm chiếm đầu óc, dần dần lấy mất chỗ của lý trí vốn đã chẳng còn nhiêu.

Hắn cắn đầu thuốc ngậm trong miệng.

"Chủ tịch Cố," Thẩm Tùy nghe thấy giọng của mình vang lên bên tai, đầu óc đã lơ mơ gần như không nhận ra được bản thân là người mở miệng, "ngài nói hôm nay tới vì muốn chúc mừng tôi, là thật hay là lấy cớ thế?"

Cố Niệm Đường đáp: "Là thật."

Thẩm Tùy cười, hắn đứng yên tại chỗ lẳng lặng hút xong điếu thuốc có vị bạc hà kỳ quái kia, sau đó ném tàn thuốc đi rồi dùng đế giày giẫm tắt ánh lửa vương vãi còn sót lại.



"Để tôi suy nghĩ một lát."

Lúc đầu Cố Niệm Đường còn có vẻ hoang mang, giây sau khi anh đã hiểu được điều mà Thẩm Tùy muốn "suy nghĩ" chính là chuyện bao nuôi thì đồng tử lập tức mở to, một loại cảm xúc giống vui sướng bao trùm cả người anh.

Anh nhìn gò má ửng đỏ vì say của Thẩm Tùy, nói: "Tôi đưa cậu về nhà."

Thẩm Tùy lắc đầu, "Không, không cần."

Cố Niệm Đường nhíu mày, "Tôi không uống rượu."

"Tôi biết." Thẩm Tùy lấy điện thoại ra, vào app tìm người lái thay rồi mới mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh, "Nhưng kỳ mẫn cảm của tôi sắp tới rồi, chủ tịch Cố à. Tôi không định ở cùng một omega chưa bị đánh dấu vào thời điểm này đâu."

Có lẽ là ảo giác của hắn, vào lúc nghe thấy cụm từ "kỳ mẫn cảm", hơi thở của Cố Niệm Đường dường như hơi ngắt quãng. Lát sau anh gượng gạo mím môi, hai mí mắt cụp xuống, "Buổi sáng tôi đã tắm, hôm nay cũng không ăn gì hết."

Thẩm Tùy chưa hiểu ý anh.

Cố Niệm Đường chậm rì rì nói tiếp: "Phía sau rất sạch sẽ..."

Hắn lập tức nhớ tới miếng sườn vẫn còn nguyên trong bát Cố Niệm Đường.

Không phải là anh cố tình ra vẻ lạnh nhạt hay không nể mặt hắn.

Chắc chắn người này đã điều tra được thời gian diễn ra kỳ mẫn cảm của hắn, nếu không đã chẳng thể trùng hợp chuẩn bị chu đáo như thế này.

Trái tim Thẩm Tùy không thể kiểm soát được mà đập nhanh hơn. Hắn liếm môi, thu lại ý cười bên khóe miệng, ánh mắt khóa chặt vào người đàn ông đang đứng ngay trước mặt, "Súc ruột chưa?"

Cố Niệm Đường nhẹ nhàng gật đầu.

"Fuck."

Thẩm Tùy nghe thấy bản thân chửi tục, vì động tác nhỏ này của anh mà dòng máu pha lẫn với cồn trong người hắn cuồn cuộn sôi trào, hắn vươn tay, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: bắt lấy omega trước mắt, lôi anh vào ghế sau xe mình, đè anh lên lưng ghế, lột quần của anh xuống—

"Anh chủ xe ơi?"

Tiếng phanh xe đạp và một giọng nam trẻ tuổi ngập ngừng vang lên sau lưng họ.

Lý trí lập tức quay trở về, Thẩm Tùy vội vàng rút tay lại giống như bị điện giật, lại chửi thầm một tiếng.

"Về nhà sớm đi, chủ tịch Cố." Hắn quay mặt đi, không muốn thừa nhận tên alpha vừa rồi bị quyến rũ chỉ bằng một động tác trúc trắc lại là mình, "Tôi về trước."

Cố Niệm Đường không nói gì cũng không ngăn hắn lại, đương nhiên anh sẽ không làm việc ấy.

Thẩm Tùy dẫn người lái thay đến ô tô của mình rồi đưa chìa khóa cho người ta, sau đó hắn ngồi vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc xe đã vững vàng lên đường.

Qua nửa ngày hắn lại mở mắt ra, cầm di động ấn vào app mua sắm, tìm được loại thuốc lá mà vừa nãy Cố Niệm Đường đã đưa.

***

Cái lạnh cuối đông ùa vào trong xe khiến Thẩm Tùy không khỏi rùng mình. Hắn mở mắt, ngơ ngác nhìn trần xe một lúc mới nhận ra bản thân ấy vậy mà lại mơ về chuyện của bốn năm trước.

Chắc hẳn là do bữa tiệc chào đón tối qua, những gương mặt cũ đó làm Thẩm Tùy vô thức nhớ lại những chuyện đã trôi vào dĩ vãng.

Mùi thuốc lá bạc hà trong xe đã nhạt đi rất nhiều, hắn ngồi thẳng người dậy, dựng lưng ghế lên rồi duỗi tay với lấy di động ở bên cạnh, mở khóa màn hình.

Năm giờ hai mươi bảy phút.

Khá tốt, xem ra hắn vẫn ngủ được ba tiếng.

Thẩm Tùy xuống xe, làm vài động tác đơn giản để giãn cơ thể đã cứng đờ, sau đó đi về hướng thang máy.

Trong lúc đợi thang hắn bèn cúi đầu xuống, giơ tay vuốt phẳng các nếp gấp xuất hiện trên bộ vest.

Căn hộ của Cố Niệm Đường và Thẩm Tùy ở tầng mười hai. Nơi này mỗi tầng là một căn, vị trí đắc địa, mặt bằng rộng hơn sáu trăm mét vuông, đứng ở ban công là có thể ngắm nhìn cảnh sông tuyệt đẹp, tầm nhìn không bị vướng thứ gì.

Với thu nhập của Thẩm Tùy đương nhiên không thể mua được căn hộ cao cấp xa hoa này, trên thực tế, từ việc mua nhà đến sửa sang trang hoàng đều là Cố Niệm Đường bỏ tiền. Vậy mà trên giấy chứng nhận bất động sản lại chỉ có tên của Thẩm Tùy.

Thang máy dừng ở tầng mười hai.



Hắn ra khỏi thang máy, dừng bước trước cánh cửa gỗ tối màu rồi ấn khóa vân tay. Trước khi vào nhà hắn còn cẩn thận cúi đầu ngửi thử mùi trên người.

Chỉ có mùi thuốc lá bạc hà quanh quẩn mãi không phai.

Thẩm Tùy đi vào, đóng cửa lại.

Phòng khách lúc năm rưỡi mờ tối, chưa đến giờ làm của người giúp việc nên trong nhà cực kỳ yên tĩnh. Lúc này hẳn là Cố Niệm Đường vẫn còn chưa thức dậy, Thẩm Tùy hành động nhẹ nhàng, hắn thay dép lê, cởi áo vest, tháo cà vạt đã trói buộc bản thân cả một đêm rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm xong hắn khoác áo choàng vào, đi về phòng ngủ chính.

Trong phòng ngủ tối đen như mực, tấm rèm được kéo kín hơn bất cứ phòng nào khác. Ở đây duỗi tay không thấy được năm ngón, nhưng Thẩm Tùy đã có thể không bật đèn mà thoải mái đi tới bên mép giường.

Sau đó hắn sững người.

Trên giường không có gì, hoàn toàn trống trải. Không có người đàn ông đáng lẽ phải nằm ngủ, không có tiếng hít thở mà hắn rất quen thuộc, cũng không có pheromone vị bạc hà.

"Cố Niệm Đường?"

Thẩm Tùy ngập ngừng lên tiếng, mà bóng tối trước mắt đương nhiên sẽ không trả lời hắn.

Chẳng lẽ đêm qua Cố Niệm Đường cũng không ở nhà?

Không thể nào.

Kết hôn ba năm, ngoại trừ những lúc đi công tác thì Cố Niệm Đường chưa từng trắng đêm không về. Huống hồ anh biết rõ kỳ mẫn cảm của Thẩm Tùy sắp đến, vào thời điểm này càng không có chuyện anh sẽ chạy lung tung.

Thẩm Tùy nhìn quanh phòng ngủ không người, cảm giác sốt ruột dâng lên trong lòng hắn.

Hắn tìm mọi ngóc ngách trong nhà, nhà tắm bên trong phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng để đồ, phòng chiếu phim, phòng làm việc,...

Đều không thấy bóng dáng Cố Niệm Đường.

Cuối cùng bước chân Thẩm Tùy dừng lại trước cửa kho chứa rượu.

Trong nhà có kho chứa rượu nhưng không có nghĩa Thẩm Tùy hay Cố Niệm Đường là người thích uống rượu, nói đúng ra thì hoàn toàn ngược lại, ngoại trừ lúc xã giao thì bọn họ hiếm khi động vào cồn.

Như thể hai người ăn ý mà cùng lựa chọn tránh xa những thứ dễ khiến người ta mất lý trí.

Thẩm Tùy mở cửa kho chứa rượu.

Trong phòng không bật đèn nhưng lại có mùi whiskey thoang thoảng trong không khí. Hắn đi tới quầy rượu, đôi mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc giữa bóng đêm u ám.

Lúc này rốt cuộc hắn cũng tìm được người mà mình muốn tìm. Cố Niệm Đường ngồi trong góc sofa, cái lạnh sáng sớm khiến anh phải cuộn tròn người lại, đôi mắt nhắm nghiền. Anh vẫn còn mặc vest, trên mặt bàn màu đen là ly pha lê hình lục giác đựng whiskey và đá viên, hẳn là anh đã chìm vào giấc ngủ nhờ rượu.

Thẩm Tùy vươn tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc rối trên mặt Cố Niệm Đường sang bên, khi bàn tay chạm vào vầng trán nóng ran của anh thì không khỏi nhíu mày.

"Cố Niệm Đường." Hắn gọi khẽ, nhưng người đàn ông không lên tiếng trả lời.

Thẩm Tùy thở dài, cúi người xuống để trán của hai người chạm nhau.

... Nóng đến đáng sợ.

Thẩm Tùy đỡ vai Cố Niệm Đường để thân trên của anh dịch khỏi lưng ghế, sau đó hắn luồn cánh tay vào khe hở rồi ôm lấy người anh.

"Anh có biết anh nặng lắm không hả?"

Hắn nói thầm một câu, tiếp đó dùng cánh tay còn lại đỡ chân Cố Niệm Đường, bế ngang anh lên.

Miệng nói Cố Niệm Đường nặng nhưng khi bế người ta lại trông chẳng tốn sức chút nào, bước đi cũng rất vững vàng. Hắn ôm chặt omega của mình, bế người về phòng ngủ chính rộng rãi tối đen.

Xong xuôi Thẩm Tùy đi lấy hòm thuốc và nước ấm, hắn nâng Cố Niệm Đường dậy dỗ anh uống thuốc hạ sốt rồi cởi quần áo và giày của anh ra, bọc anh vào chăn bông mềm mại ấm áp.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Thẩm Tùy đi ra phòng khách châm một điếu thuốc lá. Hắn nhìn ánh lửa lập lòe giữa đầu ngón tay mình, đột nhiên bật cười.

Phương Dao nói hắn thích ánh đèn, thích ban công, thích không gian sáng ngời.

Nhưng vừa rồi hắn không hề mở đèn trong nhà lên.

Không một lần nào.