Sau mấy ngày tuyết lớn là cửa ải cuối năm đã gần ngay trước mắt, trên đường có không ít cửa hàng bắt đầu treo đèn lồng rực rỡ để thu hút khách hàng.
Đồng nghiệp beta ngồi bên cạnh Thẩm Tùy không hiểu sao lại vội vàng từ chức, thậm chí còn không màng đến tiền thưởng cuối năm đã sắp nằm trong tay. Thay vị trí của y là một cô nàng omega xinh đẹp duyên dáng, tóc dài bồng bềnh, khi cười tươi sẽ thấy lúm đồng tiền nho nhỏ hai bên má. Hôm nào đi làm Thẩm Tùy cũng có thể ngửi thấy mùi nước hoa ngọt ngào tỏa ra từ người cô.
Theo lời đồn mà hắn nghe được trong phòng nghỉ, người đồng nghiệp mới này vào đây nhờ quan hệ, cô và con trai của giám đốc bộ phận đã đánh dấu vĩnh viễn, tuy còn chưa kết hôn nhưng cũng sắp lên xe hoa rồi.
Tiếc rằng việc đã có bạn đời cũng không thể ngăn cô nàng có chống lưng này dùng pheromone để quyến rũ Thẩm Tùy.
Thẩm Tùy được thăng chức trưởng phòng cách đây không lâu, tiền đồ rộng mở, vì công việc nên hắn không muốn chuyện bé xé ra to, để tất cả mọi người biết chuyện hắn góp phần cắm cho con trai giám đốc một cặp sừng to đùng – cho dù hắn chưa hề làm gì. Hắn đã từ chối cô ba lần, ẩn ý có thẳng thắn có, thế nhưng những lời từ chối này chỉ khiến cho đối phương tấn công mạnh mẽ hơn.
Chỉ những lúc thế này Thẩm Tùy mới nhớ đến người bạn đời định mệnh đang xa cách ngàn dặm. Nếu có Phương Dao ở đây thì chuyện này sẽ không phức tạp như vậy.
Hắn cố gắng chỉ suy nghĩ tới đây để tránh bản thân bất cẩn nhớ đến vị chủ tịch mặt lạnh đã tốn công tốn sức tiễn Phương Dao đi, rồi lại bị độ phù hợp 13% nực cười kia dọa cho chạy mất.
Thẩm Tùy ngửa đầu uống nốt chút cà phê cuối cùng rồi bóp bẹp cốc giấy ném nó vào thùng rác, quay về bàn làm việc của mình.
Cuối năm luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất, nhưng bởi vì kỳ nghỉ và tiền thưởng đã gần ngay trước mắt nên mọi người đều chăm chỉ không than vãn một lời.
Ngay sau đó là buổi họp mặt thường niên.
Thụy Lợi Âu là doanh nghiệp nổi tiếng thế giới nên đương nhiên các buổi họp thường niên cũng vô cùng hoành tráng. Năm nay buổi gặp mặt được tổ chức ở khách sạn năm sao V.Fairley, bao trọn hai tầng một và hai, phục vụ những món tráng miệng cao cấp nhất theo hình thức buffet đứng.
Khi Thẩm Tùy vừa bước vào hội trường, hắn suýt thì bật cười vì không gian lộng lẫy ánh hoàng kim trước mắt.
Chắc hẳn những người chọn nơi này để tổ chức bữa tiệc đã không thông báo với Cố Niệm Đường, bởi ở đây thật sự quá sáng, hắn chưa từng nghĩ rằng trong một căn phòng có thể lắp nhiều đèn như vậy. Chẳng cần đến bốn chiếc đèn chùm pha lê nhiều tầng khiến người lóa mắt kia, chỉ riêng chuỗi đèn treo tường gắn quanh phòng đã đủ để chiếu sáng toàn bộ sảnh tiệc rồi. Đấy là còn chưa kể tới đèn trần giống như dải ngân hà và mấy chiếc đèn led hắt tường.
Tấm thảm dưới chân có màu be khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy mát mắt, trải dài từ cửa tới cầu thang thoai thoải dẫn lên trên tầng hai. Tầng hai được trang trí không khác gì tầng một ngoài việc bên sườn có ban công rất rộng, lúc này cửa kính đang đóng chặt, nhìn cảnh sắc đơn điệu u tối bên ngoài thì có vẻ ban công này hướng ra phía ngược lại với đường chính.
Giữa tầng hai có một giếng trời lớn hình tròn, người trên tầng chỉ cần đứng gần lan can bằng pha lê là có thể nhìn thấy mọi thứ ở tầng một.
Thẩm Tùy vào làm chưa đến một năm mà đã thăng chức lên trưởng phòng, dẫn dắt đồng nghiệp hoàn thành xuất sắc nhiều dự án, là alpha đỉnh cấp hai mươi hai tuổi độc thân, ngoại hình thậm chí còn đẹp hơn minh tinh trên tivi. Những điều này gộp lại đủ để hắn trở thành một tâm điểm nhỏ trong buổi họp thường niên.
Hắn vừa cầm ly sâm panh vừa mỉm cười đối phó với hàng dài người đến bắt chuyện làm quen. Sâm panh ở đây vừa hay hợp với khẩu vị hắn, mùi hương và độ chua đều cực kỳ hoàn hảo. Điều này làm cho mấy chuyện xã giao dường như vô tận trước mắt trở nên bớt khó khăn hơn.
Sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Thẩm Tùy nhạy bén nhận ra hội trường ồn ào bỗng yên lặng chốc lát. Hắn quay đầu lại nhìn, quả nhiên trông thấy gương mặt vô cảm lạnh như băng ở cổng vào.
Mí mắt Cố Niệm Đường rũ xuống, bên ngoài bộ vest đen là áo khoác xám dài, mái tóc đen nhánh được vuốt gọn ra sau khiến cho đường nét khuôn mặt anh càng thêm phần sắc sảo.
Anh giơ tay cởi áo khoác đưa cho người phục vụ đứng sau rồi đi thẳng tới chỗ sâu trong hội trường – nơi có vài người rõ ràng là đối tác của anh đang đứng nói chuyện.
Thẩm Tùy liếm răng, răng nanh nhọn ấn mạnh xuống đầu lưỡi làm hắn cảm thấy hơi đau đớn.
Không khí bữa tiệc dần náo nhiệt như cũ. Thẩm Tùy ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch ly sâm panh, sau đó tiện tay đặt ly rỗng lên khay của nhân viên phục vụ đi ngang qua.
Hắn bước về phía phòng hút thuốc.
Bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu nên phòng hút thuốc chẳng có ai.
Thẩm Tùy lấy bao thuốc trong túi áo vest ra, rút một điếu ngậm trong miệng, châm lửa.
Vị nicotin làm dịu sự xao động trong lồng ngực hắn.
"Thẩm Tùy."
Một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào kéo lại sự chú ý của hắn.
Thẩm Tùy nhăn mày, chỉ mất một giây để chọn giữa ở lại hút thuốc tiếp hay rời khỏi chỗ này nhưng cánh tay đã bị một đôi tay mềm mại không xương bám lấy.
Hôm nay cô nàng có chống lưng trang điểm chăm chút hơn ngày thường, cô mặc một chiếc váy ngắn màu vàng nhạt và đi giày cao gót màu trắng ngà, mái tóc xoăn bồng bềnh dài đến eo, làn da trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh đèn, mắt cười cong cong, xinh đẹp rạng ngời, tràn đầy sức sống.
Tấm kính bên cạnh phản chiếu hình ảnh của bọn họ. Tuấn nam mỹ nữ, alpha đỉnh cấp và omega xinh đẹp, chắc chắn là một cặp xứng đôi trong mắt rất nhiều người.
"Không có việc thì không thể nói chuyện với anh ư?" Cô mỉm cười nhìn thẳng vào mắt hắn, "Hôm nay trông anh đẹp trai lắm."
Thẩm Tùy nhả khói thuốc, không để ý tới cô, thực ra trong đầu đang nghĩ xem không biết nên làm gì để hoàn toàn thoát khỏi omega này. Nói thật, hắn còn không hiểu tại sao cô ta lại dễ dàng từ bỏ cuộc sống giàu sang phú quý vì mình. Thẩm Tùy biết bản thân là alpha đỉnh cấp, ngoại hình không tồi và đang có một công việc ổn định, ừ thì đúng là hắn có điều kiện vượt trội nhưng nếu đem so với những gia tộc giàu có chân chính thì vẫn còn kém xa.
Lúc này cô nàng bỗng tiến tới đứng sát vào người hắn, cánh mũi khẽ động đậy, ngửi một lát rồi cười cười hỏi: "Thuốc lá vị bạc hà? Em cứ tưởng chỉ có beta và omega mới thích mùi hương thanh nhẹ như này chứ."
Thẩm Tùy vẫn bơ cô. Hắn nhìn ra phía ngoài phòng hút thuốc, người bên ngoài khá đông, hắn nên mau chóng rời khỏi đây, nếu bị người khác trông thấy alpha và omega ở riêng trong phòng quá lâu thì sẽ có những tin đồn không hay.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất.
Trong đầu Thẩm Tùy bỗng hiện lên một đôi mắt lạnh lùng, hờ hững và bình thản.
Hắn hít sâu một hơi để vị bạc hà tràn ngập trong cơ thể, sau đó dụi tắt đầu thuốc rồi xoay người đi vòng qua cô nàng ra khỏi phòng.
Có lẽ vì ảnh hưởng của bạc hà, Thẩm Tùy vô thức nhìn về phía Cố Niệm Đường.
Không ngờ anh cũng đang nhìn hắn, hai bên má căng chặt, ánh mắt sắc như dao, trông như muốn giết người. Thế nhưng xem kỹ lại thì người anh nhìn không phải là Thẩm Tùy mà là omega yếu ớt xinh đẹp đứng ngay sau.
Xem ra Cố Niệm Đường vẫn để ý đến hắn, vẫn chưa buông bỏ ý định vô lý kia.
Không hiểu sao phát hiện này lại khiến Thẩm Tùy cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn, mà hiển nhiên niềm vui này là cực kì ti tiện, vì chẳng phải hắn không thể cho Cố Niệm Đường điều mà anh muốn ư?
Thật vậy không? Một giọng nói quái quỷ vang lên bên tai hắn: Có lẽ hắn có thể.
Thẩm Tùy siết chặt nắm tay, buộc bản thân phải rời mắt đi. Hắn lấy một ly rượu nữa từ khay của nhân viên phục vụ rồi đi qua đám đông.
Không lâu sau nữ MC với dáng người thướt tha và gương mặt rạng rỡ bước lên bục sân khấu, bật micro lên rồi khẽ đập hai cái, hội trường ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh hơn.
Kỳ lạ thật.
Thẩm Tùy lơ đãng nghĩ, hắn luôn cho rằng những lúc cần phát biểu thế này thì đèn đóm quanh phòng phải tắt hết. Hắn liếc Cố Niệm Đường, người đàn ông ấy không còn nhìn hắn nữa nhưng biểu cảm trên mặt vẫn cứng ngắc.
Nữ MC nói vài câu ngắn gọn để làm nóng không khí, sau đó nhường lại micro cho Cố Niệm Đường: thân là chủ tịch tập đoàn Thụy Lợi Âu, đương nhiên anh phải phát biểu mấy lời công thức đã được chuẩn bị sẵn.
Cố Niệm Đường khập khiễng đi tới đứng cạnh nữ MC. Thẩm Tùy để ý thấy có không ít tầm mắt đang tập trung lên bên chân bị tật của anh.
Người đàn ông không hề có ý định che giấu sự mất tập trung của mình, anh cầm luôn tờ kịch bản trên tay rồi đọc từng câu một, chỉ hai phút sau đã kết thúc màn phát biểu. Anh đưa micro cho MC rồi lại khập khà khập khiễng đi về vị trí đứng ban đầu.
Anh cũng nhận ra ánh mắt bốn phía đều đang tập trung lên chiếc chân tàn tật của mình, chẳng qua anh đã quá quen với việc này nên không còn quan tâm nữa.
Anh thật sự không quan tâm ư?
Không biết từ lúc nào, tầm mắt Thẩm Tùy đã khóa chặt lên người Cố Niệm Đường.
"... U uất thật đấy." Lời thì thầm nho nhỏ vang lên bên cạnh hắn, "Ngài ấy thật sự là omega à?"
Thẩm Tùy đáp: "Thì sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính hắn cũng ngạc nhiên vì giọng điệu của mình lại cáu kỉnh như vậy, vội nhấp ngụm rượu để che đậy.
May là cô nàng không để ý điều này, vẫn cười cười nói tiếp: "Không giống chút nào luôn, em tò mò không biết loại alpha nào có thể yêu một người thế này nhỉ."
Cảm giác tức tối khó chịu trứ đầy trong lồng ngực Thẩm Tùy, hắn mím môi, không rõ vì sao bản thân lại bực bội vì nghe người khác hạ thấp Cố Niệm Đường.
Bỗng có một ngón tay thình lình chạm lên tuyến thể hắn.
Thẩm Tùy giật mình quay phắt lại.
Cô nàng rút tay về rồi mỉm cười ngọt ngào, trưng bộ mặt ngây thơ, "Đó là vết kim sao? Gần đây anh dùng thuốc ức chế ạ?"
Thẩm Tùy siết chặt ly rượu vang trong tay, "Liên quan gì đến cô?"
"Có liên quan nha."
Trong lúc hai người nói chuyện thì MC đã đọc xong báo cáo tổng kết năm, tắt micro rời khỏi bục sân khấu. Lúc này khúc nhạc du dương đang vang lên.
Hội trường bữa tiệc rất lớn, đủ để sử dụng làm sàn nhảy.
Cô nàng khẽ kéo cổ tay áo Thẩm Tùy, "Anh xem, nếu anh đã tiêm thuốc ức chế thì nhảy một điệu với em đi. Em muốn anh làm bạn nhảy của em."
Sự kiên nhẫn của Thẩm Tùy hoàn toàn cạn kiệt sau cái kéo tay kia. Hắn nheo mắt nhìn cô nàng một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: "Sao cô lại thích tôi?"
Có vẻ cô nàng hiểu nhầm là hắn định đáp lại, khuôn mặt chợt ửng hồng, "Anh rất đẹp trai, lại còn tài giỏi nữa, với cả..."
"Tôi nhớ là cô đã đính hôn rồi."
"Độ phù hợp giữa em và anh ta chỉ có 34%." Cô bĩu môi, "Em cảm thấy độ phù hợp của chúng mình chắc chắn sẽ cao hơn."
"Đúng vậy, độ tương thích pheromone của tôi và cô hẳn là cao hơn 50%."
Mắt cô nàng sáng lên vì vui sướng, "Cao vậy ư? Thật á? Chúng ta..."
"Nhưng độ phù hợp chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả." Thẩm Tùy cắt lời cô, "Mà tôi còn có vị hôn phu với độ tương thích 99% nữa kìa."
Cô nàng cắn môi, "Em biết em biết, nhưng em không để bụng đâu, thật đó, em rất thích anh mà. Em thật sự muốn được ở bên anh."
"Nhưng tôi không muốn ở bên cô. Nghe cho kỹ, tôi không đùa. Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi không hề thích cô, không có bất cứ cảm xúc nào với cô hết. Bây giờ tôi sẽ bổ sung thêm, cô cứ quanh quẩn bên cạnh làm tôi thấy rất phiền, huống hồ cô đã đính hôn còn muốn quyến rũ alpha khác đã có vị hôn phu. Cô là omega nên tôi không muốn nói quá lời, nhưng cô không thể có tự trọng chút à?"
Mặt cô đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Thẩm Tùy, trong mắt ẩn chứa hổ thẹn và tức giận, "Sao anh có thể nói như vậy? Anh... Tôi sẽ nói với hôn phu của tôi là anh quấy rối tôi, tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt!"
Mẹ nó.
Thẩm Tùy chịu đựng lâu như vậy chính vì không muốn chuyện đi đến nước này.
Nhưng nó vẫn xảy ra. Có lẽ ngay từ khi bắt đầu cảnh này đã không thể tránh khỏi.