Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 10: Em Có Cầu Xin Tôi Cũng Không Làm Em!



Tuy rằng có thể xem như bản thân đã giải thích rõ ràng với Lam Cẩn, và hắn cũng biết phản ứng cơ thể của cậu hoàn toàn đều là thân bất do kỷ, nhưng không có nghĩa là Nhan Tịch có thể quên đi được việc cậu bị đối phương cọ vài cái đã bắn ra trong phòng khách sạn.

Cho nên liên tiếp mấy ngày sau đó, Nhan Tịch mỗi khi nghĩ đến chuyện này là cả người cậu đều bức bối đến không yên.

Thật muốn tìm một chỗ treo cổ luôn cho rồi!

Vốn dĩ cậu còn cho rằng sau khi biết mọi chuyện, tên đàn ông kia sẽ vì nguyên nhân bệnh tật của cậu có một phần liên quan đến hắn, mà tỏ ra ăn năn hối cải, biết đường biết lối mà tránh chạm mặt nhau, nhưng ai dè đâu kết quả lại trái ngược hoàn toàn.

Tập đoàn Lam thị có dự định tiếp tục hợp tác cùng công ty trong vài hạng mục khác nữa, hiện tại hai bên đang trong thời gian thương lượng mấu chốt, cho nên những ngày sau đó Lam Cẩn thường xuyên xuất hiện ở công ty bọn họ hơn.

Cái này cũng chẳng có gì quan trọng, dù sao phòng làm việc của cậu cũng cách xa phòng tổng giám đốc, Lam Cẩn có đến thị sát thì cũng không gặp mặt nhau được, nhưng quan trọng chính là ban giám đốc vì muốn lấy lòng Lam Cẩn mà muốn sắp xếp trợ lý đặc biệt cho hắn. Mà cậu —— nhân viên ưu tú của tổ hạng mục, kiêm cựu sinh viên tốt nghiệp cùng trường đại học với Lam Cẩn đã vô cùng vinh dự nhận được trọng trách này!

Biết bản thân chỉ là một nhân viên quèn thấp cổ bé họng, không dám bật lại sếp tổng. Cho nên lúc này Nhan Tịch chỉ có thể liên tục nháy mắt thầm đưa tín hiệu cho Lam Cẩn bên cạnh, mong rằng hắn có thể hiểu cho chỗ khó nói của cậu mà từ chối khéo.

Kết quả người kia lại vờ như chẳng nhìn thấy gì!

Nhan Tịch 囧.

Mẹ nhà mi!

Thậm chí đối phương còn nở nụ cười biểu thị đồng ý với việc sắp xếp như vậy của ban giám đốc công ty, khen tổng giám đốc làm việc khéo ghê!

Làm sếp tổng ngay lập tức muốn đóng gói cậu đem đến nhà Lam Cẩn làm giúp việc cung phụng hầu hạ hắn, thiếu điều thắt nơ bướm lên nữa thôi!

Lúc này đây, Nhan Tịch thật sự rất ghét cái danh xưng "cựu sinh viên cùng trường đại học với Lam Cẩn", có thể nói mỗi lần nhắc đến đều làm cậu tức đến nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng bản thân cậu là một nhà thiết kế cấp cao, vậy mà giờ đây lại lưu lạc đến mức làm trợ lý cho người kia. Mỗi lần Lam Cẩn đến công ty, cậu còn phải gắng nhịn sự bất thường của cơ thể mà đi theo sau nịnh hót người ta. Chưa kể cậu còn phải thường xuyên ra vào tập đoàn Lam thị để đưa tư liệu, giấy tờ liên quan đến hạng mục hợp tác.

"Muốn chết quách đi cho rồi!!!". Nhan Tịch nhìn trời mà bất lực.

Cậu thật nghi ngờ không biết có phải vì bản thân nói cho Lam Cẩn biết tình huống đặc biệt của bản thân, rồi bởi muốn chỉnh cậu mà hắn đã đồng ý cách sắp xếp làm việc này hay không? Nói gì thì nói, việc một Beta phát tình run rẩy khi ngửi thấy mùi pheromone của một Alpha đúng là một việc rất mắc cười!

Ngày hôm đó ở khách sạn cậu đã phát hiện ra việc đeo khẩu trang khi tiếp xúc gần Lam Cẩn cũng rất hữu hiệu, phản ứng cơ thể không đến mức quá mãnh liệt nữa. Vì thế hiện tại mỗi lần đến gần hắn thì cậu đều đeo tận mấy chiếc. Có ai tò mò đến hỏi, thì cậu sẽ nói mình bị cảm lạnh, đeo khẩu trang là để tránh lây cho người xung quanh.

Hôm nay, Nhan Tịch lại cam chịu bị sai vặt, cầm tài liệu kế hoạch đến tập đoàn Lam thị. Cậu cố ý đeo đến tận bốn lớp khẩu trang, đi vào thang máy ấn lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Trưởng thư ký của Lam Cẩn ở bên ngoài nhìn thấy cậu đến thì chêu ghẹo. "Tiểu Nhan, bị cảm chưa khỏi nữa à?

Hôm nay đeo khẩu trang dày hơn hôm trước nữa rồi!".

Nhan Tịch ho khan vài tiếng, ngượng ngùng gãi đầu, cũng cười nói. "Chị Lý! Đúng là bệnh cảm của em vẫn chưa khỏi, bệnh cảm chính là phiền phức như vậy. Tốt nhất là không nên dính phải nó, cơ thể tổng giám đốc Lam quý giá như vậy, lỡ như em lây bệnh cho anh ta thì thật không tốt!".

"Em đến đưa tài liệu?".

"Vâng!". Hai mắt Nhan Tịch tỏa sáng lấp lánh, vớ được cơ hội không phải tiếp xúc với người kia thì cậu không thể bỏ lỡ. "Là tài liệu kế hoạch của dự án Nam Hải, em phải đưa cho Lam tổng xem trước đã. Nhưng Lam tổng lúc nào cũng bận bù đầu bù cổ, hay là —— lát nếu chị có vào phòng Lam tổng xin chữ kí hay chỉ thị, thì có thể giúp em để tập tài liệu này lên trên cùng được không?".

"Dự án này đều do đích thân Lam tổng đi thị sát, việc liên quan đến bên công ty bọn em thì em nên tự tay mang vào thôi!". Vừa nói thư ký Lý vừa cẩn thận đưa mắt nhìn thoáng qua về phía phòng riêng dành cho tổng giám đốc, có lòng tốt nhắc nhở. "Hôm nay tâm trạng Lam tổng có vẻ không tốt lắm, em đi vào ăn nói cẩn thận một chút nha!".

"Em biết rồi, cảm ơn chị ạ!". Nhan Tịch mỉm cười, lễ phép cảm ơn.

Trong lòng lại đang nghĩ, cậu thật sự rất mong Lam Cẩn có thể tức giận đến mức không muốn nhìn thấy mình nữa, có như thế thì sẽ sớm được giải thoát khỏi hoàn cảnh ngày ngày chạm mặt, còn phải cực khổ nói nói cười cười bên cạnh hắn. Thế nhưng sau cùng cậu cũng chỉ là một người làm công ăn lương, không dám đùa giỡn với miếng cơm manh áo của chính mình, có bị hắn chỉnh hay xoay vòng vòng thì cũng phải nén chịu đựng.

Cậu gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, trong lúc chờ đợi đối phương cho phép tiến vào còn cố ý chỉnh lại khẩu trang cho kỹ càng, đảm bảo che kín mũi miệng, lúc này mới tiến vào.

Vừa mới tiến vào đã thấy Lam Cẩn mặc âu phục màu đen đang đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại, biểu cảm trên khuôn mặt đối phương không mấy khác mọi khi, nhưng Nhan Tịch lại dễ dàng nhận thấy mùi pheromone hổ phách trong không khí càng lạnh lẽo hơn trước, như đang kêu gào thông báo chủ nhân đang rất rất không vui. Chỉ mới bước vào được vài bước mà hai chân cậu đã bắt đầu mềm nhũn, nhìn hắn đang chuyên tâm gọi điện, cậu lén lút lấy từ trong túi ra thêm một chiếc khẩu trang tính toán đeo lên.

Nhưng chỉ mới vừa xỏ dây đeo lên vành tai thì Lam Cẩn cũng vừa lúc xoay người lại, cậu kịp thấy đôi lông mày của  đối phương khẽ nhíu lại, cùng đầu dây bên kia nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Nhan Tịch: "....".

Hắn mang đầy phiền não cởi áo ngoài ra, vắt lên thành sofa bên cạnh, đưa tay nới lỏng cà vạt của mình.

Tính cách Lam Cẩn từ trước tới nay vừa là nội tâm vừa là bình tĩnh, vui buồn chưa bao giờ thể hiện ra mặt. Luôn mang một khuôn mặt đẹp trai đeo kính mắt vàng tinh xảo, khóe miệng luôn lộ ra ý cười nhàn nhạt, lúc nào cũng làm người ta có cảm giác hắn dịu dàng sâu không lường được. Chứ đâu như lúc này! Rất khó có thể thấy được hắn tỏ ra bực bội như vậy, cái cảm giác kiểu không giận tự uy.

Chính xác là: lão tử đang rất không vui!

Nhìn thôi cũng thấy sau lưng lành lạnh!

Nhan Tịch hơi rụt rụt vai đứng yên một chỗ.

Ngươi không nhìn thấy ta!

Ngươi không nhìn thấy ta!

"Hôm nay em đeo thêm khẩu trang à?". Lam Cẩn mở miệng, giọng nói vẫn vững vàng như thường nhưng khiến Nhan Tịch nghe được lại run rẩy không thôi.

"... Vâng!". Nhan Tịch đưa tay lên bóp gọng cố định của khẩu trang trên sống mũi theo bản năng, sau đó vội vàng đưa tài liệu trong tay ra. "Đây là kế hoạch của dự án Nam Hải, giám đôc Hoàng bảo tôi đưa tới cho anh xem qua!".

Mau xem thật nhanh vào, để tôi còn đi về!

Hoặc là, giữ lại xem cũng được rồi thả cho tôi rời đi!,

Lam Cẩn nhận lấy, rồi nhìn cũng không thèm nhìn mà tiện tay ném lên bàn làm việc, cúi đầu xuống quan sát Nhan Tịch đang giấu mình.

Nhan Tịch: "....".

"Lúc trước không phải em nói chỉ cần chúng ta tiếp xúc nhiều hơn sẽ từ từ thích ứng sao, tại sao lại phải đeo thêm khẩu trang?".

Nhan Tịch ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Lam Cẩn, thấy hàng lông mày của hắn đã giãn ra, hẳn là lửa giận vừa nãy sẽ không cháy lan chuyển đến trên người mình, lúc này cậu mới hơi yên tâm thoáng thở phào nhẹ nhõm, trả lời. "Chỉ là đề phòng trường hợp xấu nhất thôi!".

"Lại đây!". Lam Cẩn đứng thẳng lưng trở lại, giơ ngón tay ngoắc ngoắc nói với cậu.

Nhan —— làm công ăn lương —— Tịch, chỉ có thể ngoan ngoãn bước về phía trước vài bước.

Nhan Tịch có chiều cao trung bình một mét bảy mươi năm, tính ra cũng không phải quá thấp. Nhưng ở trước mặt Lam Cẩn thân cao mét chín, dáng người cường tráng rắn chắc thì trông cậu càng có vẻ nhỏ nhắn.

Lam Cẩn hơi cúi sát vào nhìn mặt Nhan Tịch. "Đeo nhiều như vậy mà em vẫn có thể thở hả?".

"... Có thể chứ!". Nhan Tịch trả lời.

Nếu như không phải sợ cách ăn mặc của mình quá khoa trương, sợ người khác nhòm ngó thì cậu còn muốn mặc cả bộ đồ phòng hộ vào người nữa kìa!

"Vậy là —— đeo nhiều lớp khẩu trang như vậy thì sẽ không cảm nhận được pheromone của tôi nữa sao?".

Tất nhiên là sẽ đỡ hơn rồi!

Nhan Tịch âm thầm đắc ý.

Không hiểu tại sao bỗng nhiên cậu lại cảm nhận được mùi pheromone của Lam Cẩn ngày càng nồng hơn, cho dù đã đeo đến tận năm lớp khẩu trang mà cậu vẫn ngửi thấy mùi hổ phách quen thuộc, mùi hương cường thế kia ồ ạt chen chúc muốn xâm nhập cơ thể cậu. Mặt Nhan Tịch không khống chế được bắt đầu đỏ bừng và nóng lên, tay chân cũng hơi run rẩy. Cậu chỉ đành phải mở miệng dối lòng nói. "Vẫn có thể cảm nhận được, khẩu trang chỉ che chắn được chút xíu thôi...".

Quá tó!

Giai cấp tư bản đúng là rất tó!

Lam Cẩn nhìn thẳng vào con ngươi màu đen của cậu. "Tôi rất tò mò ——".

"Tò mò chuyện gì?". Nhan Tịch nhìn thẳng lên mắt đối phương, lúc này cậu rất muốn mau chóng kết thúc cuộc đối thoại này rời khỏi đây, sau đó chạy đến nơi không có tên Alpha cấp S này, rồi tháo bỏ khẩu trang trên miệng ra để hít thở.

"Tôi tò mò —— nếu như tôi phát ra pheromone quyến rũ, có phải em cũng sẽ bò qua cầu xin tôi làm em hay không?".

Nhan Tịch không nghĩ Lam Cẩn sẽ nói như vậy, trong lúc khiếp sợ mặt mũi cậu đỏ bừng. Cậu vừa định trả lời vài câu mang tính phản dame thì đã thấy hắn giơ tay lên, ngay lập tức mặt cậu có cảm giác thông thoáng, khẩu trang cứ như vậy bị đối phương kéo xuống. Mất đi sự che chắn, không khí trong lành và mùi hổ phách dày đặc đập thẳng vào mặt. Lúc này cậu nhận ra rằng, tên khốn này quả thực đã phóng ra rất nhiều pheromone để dụ dỗ cậu.

Chóp mũi bị pheromone tấn công không ngừng, mỗi khi hít vào một cái là ngay lập tức cảm thấy được máu trong người càng ngày càng sôi lên, ý thức cũng bắt đầu tan rã, ham muốn bản năng trong cơ thể bắt đầu kêu gào.

Nhan Tịch hoảng sợ nhìn người đàn ông đối diện, chỉ thấy Lam Cẩn lúc này đang nhàn nhã khoanh tay, đứng vững vàng trước mặt cậu. Đôi mắt xinh đẹp phía sau tròng kính híp lại, hứng thú nhìn phản ứng của cậu.

Rõ ràng có ý đồ xấu xa!

Muốn trêu đùa cậu!

Quả nhiên, cậu chợt nghe thấy giọng nói vững vàng của đối phương. "Nhưng mà em yên tâm đi! Chuyện của bốn năm trước chỉ là ngoài ý muốn, còn bây giờ thì dù cho em có quỳ xuống cầu xin tôi ngủ cùng em, tôi cũng sẽ không làm gì em đâu!".

Lam tổng không ngại buông lời tự vả miệng mình như thế!

Đối với sự trêu chọc đùa giỡn của Lam Cẩn, Nhan Tịch giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại cực khổ chống cự không nổi dục vọng bản năng đang bùng cháy kia. Thân thể bắt đầu không kiểm soát được mà run lên nhè nhẹ, cậu khao khát muốn tới gần người này hơn một chút, muốn ngửi thấy mùi pheromone gây nghiện này hơn nữa. Mang theo suy nghĩ nếu không được thỏa mãn thì cậu sẽ chết!

Đương nhiên Nhan Tịch biết Lam Cẩn sẽ không làm gì mình, hắn làm như vậy chỉ là nổi ý nhất thời muốn đùa giỡn cậu mà thôi, thậm chí muốn nhìn cậu chật vật để tìm niềm vui. Cậu vừa tức vừa xấu hổ, nước mắt chực chờ chảy ra.

"Lam Cẩn!... Anh, anh quá đáng vừa thôi!". Nhan Tịch tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông độc ác trước mặt một cái, giọng nói run rẩy.

Lam Cẩn nhìn bộ dạng đáng thương của Nhan Tịch lúc này, làn da trắng nõn trở lên hồng hào, ngay cả cổ và vành tai cũng nhiễm màu đỏ, đôi mắt tròn mang theo ánh nước, giống như chớp mắt một cái là nước mắt sẽ rơi xuống.

Trong khi đang bị bắt nạt nước mắt lưng tròng mà cậu còn cố vờ tỏ ra hung ác trừng mắt nhìn mình, mây đen trong lòng hắn nhanh chóng bị quét sạch không còn, tâm tình trong nháy mắt tốt hơn rất nhiều.

Đúng là hắn đột nhiên có hứng, chứ cũng không cố ý bắt nạt người ta quá tàn nhẫn. Thế nên đành thu lại pheromone trên người mình, rồi thuận tiện ấn vào điều khiển mở cửa sổ sát đất phía sau lên. "Xin lỗi em, vừa nãy tâm trạng tôi không tốt lắm!".

Pheromone trong không khí nhanh chóng tản đi, nhưng người trước mặt laj đỏ mắt run rẩy đưa tay về phía hắn. Trong lòng Lam Cẩn không kiềm được mà hơi rung rinh, theo bản năng muốn đưa tay đáp lại đối phương rồi ôm người vào lòng. Nhưng còn chưa đợi hắn có động tác gì, thì đã nghe được Nhan Tịch hung dữ vừa trừng mắt nhìn mình vừa nói. "Đưa áo khoác cho tôi!".

"Hả?".

"Cho dù anh đã thu hồi pheromone thì tình trạng của tôi cũng không khá lên ngay được, lát về công ty tôi còn phải tham gia một cuộc họp. Đưa áo của anh ngay đây...". Cơ thể Nhan Tịch bị kích động rất nhiều, giọng nói cũng mang theo âm mũi, đặc biệt mềm mại làm cho lòng người ta ngứa ngáy. "Ngày mai tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh!".

Thấy Lam Cẩn không nhúc nhích, Nhan Tịch chỉ đành tự thân động thủ. Cậu chạy đến sofa cầm chiếc áo khoác màu đen mà hắn vừa cởi ra, vẫn còn lưu lại rất nhiều pheromone trên đó. Sau đó cũng không thèm quay đầu lại, ôm áo khoác của đối phương chạy ra khỏi phòng.

Tình trạng hiện tại của cậu không thể đi ra cửa lớn của tập đoàn Lam thị được, cậu chỉ đành tìm một phòng vệ sinh kín đáo, sau khi khóa chặt cửa lại thì ôm lấy áo khoác của Lam Cẩn vùi toàn bộ mặt vào hít một hơi thật sâu, mùi hổ phách quen thuộc chui vào trong cơ thể, cảm giác tê dại từ sau gáy lan tràn đến toàn thân, lúc này lập tức thỏa mãn không nói lên lời.

Bên dưới cương cứng vô cùng, thậm chí hậu huyệt cũng ngứa ngáy không thôi, Nhan Tịch vừa thèm khát ngửi mùi pheromone trên áo khoác Lam Cẩn, vừa run rẩy duỗi tay về phía giữa hai chân mình.

Làm loại chuyện này ở nhà vệ sinh đông người ra vào là chuyện rất xấu hổ, nhưng bản thân Nhan Tịch cũng không thể khống chế được tình huống này, ai bảo bản thân cậu theo bản năng khát vọng Lam Cẩn kia như thế.

Một lát sau, Nhan Tịch nhìn t/inh d/ịch màu trắng dính đầy trên tay mình, cậu cảm thấy mình xong rồi, làm chuyện th/ủ d/âm trong phòng vệ sinh mà cũng có thể làm được. Cậu xấu hổ đến mức muốn tìm một nơi nào đó không có người khóc lớn một trận.