Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 20: Không Tiếc Bày Mưu Tính Kế



"Về mặt lý thuyết, cậu có thể thử tìm các Alpha khác để đánh dấu che phủ pheromone. Nếu như độ phù hợp của pheromone cao hơn thì tỷ lệ thay thế thành công cũng sẽ cao hơn rất nhiều!".

Trong lòng Nhan Tịch vừa lóe lên một tia hy vọng, thì đã nghe thấy chuyên gia nói tiếp. "Chẳng qua là —— sau buổi kiểm tra ngày hôm qua, chúng tôi phát hiện tỷ lệ phù hợp gen Omega của cậu Nhan và gen Alpha của Lam tổng đây đạt tới 99%. Cho nên trừ khi cậu Nhan có thể tìm được Alpha có độ phù hợp lên tới 100% với pheromone của cậu, còn nếu không thì xác suất đánh dấu che phủ thành công gần như bằng không!".

Nhan Tịch kinh ngạc trợn tròn mắt 囧.

Bản thân cậu là Beta cho nên đối với khái niệm tỷ lệ phù hợp hay xứng đôi gì đó của pheromone, nhưng cậu cũng hiểu độ tương xứng lên đến 99% rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Trong lúc còn đang bối rối, cậu theo bản năng nhìn về phía Lam Cẩn. Đương nhiên, Lam Cẩn cũng khá là kinh ngạc. Cậu đành vội vàng nói. "Lúc trước tôi đúng là có dự liệu đến trường hợp tỷ lệ phù hợp giữa pheromone của Lam tổng và pheromone Omega của bản thân qua, cũng nghĩ là không hề thấp nhưng tại sao lại cao như vậy? Đó cũng chỉ là một tuyến thể không trọn vẹn, do dùng thuốc mà hình thành thôi".

"Mặc dù tuyến thể còn khuyết thiếu, nhưng khi chịu kích thích thì vẫn tỏa ra pheromone Omega, dù cho là phân lượng rất nhỏ nhưng mức độ phù hợp giữa Alpha và Omega không bị ảnh hưởng bởi nồng độ pheromone. Bởi vì bản thân cậu Nhan đây là Beta, trong tình huống đặc thù thì tuyến thể mới bị kích thích tạo ra pheromone của Omega. Quá trình này tương đối ngắn, có thể nói chỉ là một cái chớp nhoáng. Sau khi quá trình kích thích qua đi thì pheromone Omega cũng biến mất luôn. Cho nên mặc dù cậu Nhan và Lam tổng đây có tỷ lệ phù hợp pheromone cao đến như vậy thì cũng không cần quá để tâm đâu. Dù sao thì tiếp xúc bình thường cũng sẽ không thể khiến cho cậu Nhan phát ra pheromone gây ảnh hưởng đến hai người".

Nhan Tịch sắc mặt rất tệ.

Cậu không thể tỏa ra pheromone gây ảnh hưởng đến Lam Cẩn nhưng pheromone của hắn lại tạo ảnh hưởng đến bản thân mình như thế?

Này, quả thật đúng là không hợp bát tự!

Mặc dù bản thân cậu không mong muốn mình sẽ biến thành Omega nhưng có cần bất công như vậy không?

Ánh mắt Lam Cẩn sâu như biển, biểu cảm gương mặt cũng trầm xuống.

Không thể không nói, mặc dù hắn ghét Beta nam nhưng không hề ghét Nhan Tịch. Chẳng những không ghét mà còn nảy sinh cả tham vọng chiếm hữu cậu.

Một cặp Alpha và Omega có tỷ lệ xứng đôi lên đến 90% có khi cả đời này cũng chẳng thể gặp được, 99% đến nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ qua. Với độ phù hợp pheromone của bọn họ cao như vậy, không cần nghĩ thì Lam Cẩn cũng sẽ giam Nhan Tịch lại ở cạnh mình, biến cậu trở thành vật sở hữu duy nhất thuộc về mình.

Nhan Tịch lại hỏi chuyên gia thêm vài vấn đề nữa.

Cuối cùng khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lam Cẩn liếc mắt nhìn đồng hồ, nói thuận đường nên sẽ đưa cậu về nhà luôn.

Nhan Tịch theo Lam Cẩn vào xe, ngồi trên chiếc xe trị giá hơn mười triệu nhân dân tệ nhưng chẳng có tâm trạng để hưởng thụ. Cả người cậu co rúc lại trong xe, trông cực kỳ chán nản. Đầu óc vẫn luôn nghiền ngẫm về những lời chuyên gia vừa nói.

Biện pháp đánh dấu che phủ để thay thế pheromone của Lam Cẩn trong cơ thể cậu xem như là vô vọng, cậu đi đâu tìm một Alpha có độ tương xứng 100% với mình cơ chứ? Mà có tìm được rồi thì vẫn chỉ có thể "dựa dẫm" vào người đó cả đời, cậu không làm được. Biện pháp duy nhất bây giờ chính là cứ cách một khoảng thời gian thì xin một ít pheromone của Lam Cẩn, coi như là để trấn an tuyến thể bị đánh dấu của mình. Nhưng mà chuyện này nào có dễ ăn đến thế? Nếu như khi trước chỉ là áo khoác hay bút bi thì đều không có hiệu quả trấn an triệt để. Chỉ có thể giống như mấy ngày trước, được Lam Cẩn ôm vào lòng trấn an, tiếp xúc thân mật với nhau.

Nghĩ như vậy, cậu không khỏi nhớ đến những hình ảnh nóng bỏng của hai người. Thế là gương mặt không khống chế được mà nóng bừng lên. Đến bây giờ cậu cũng không ngờ, vậy mà mình lại có thể cùng Lam Cẩn làm chuyện đó đến lần thứ hai.

Lúc Nhan Tịch còn đang thất thần, thì Lam Cẩn bất ngờ sáp tới bên cạnh. Hai người đã tiếp xúc thân mật trong thời gian dài, tuyến thể Omega của Nhan Tịch sớm đã được đối phương đút cho no nê, cho dù trong xe tràn ngập mùi hương hổ phách thì cả cơ thể cậu cũng vẫn luôn trong trạng thái vững vàng hiểm thấy. Nhưng khi Lam Cẩn tới gần thì cậu vẫn có thể cảm nhận được mùi hổ phách nồng đậm hơn, bản năng của cậu đối với pheromone của Lam Cẩn là sợ hãi cho nên lùi sang một góc. Nhưng bên góc đó là cửa xe, cho nên chẳng thể lùi đường nào nữa.

"Mặt Tịch Tịch đỏ như vậy, rốt cuộc là đang suy nghĩ gì thế?".

Nhìn Lam Cẩn thình lình tiến sát lại gần, trong đầu cậu lại đang chạy cảnh kịch liệt của hai người trên giường, thế là mặt Nhan Tịch càng đỏ hơn, ngượng ngùng không biết phải trả lời thế nào.

Sau đó, cậu nghe thấy Lam Cẩn dùng vẻ mặt như đi guốc trong bụng cậu, nói. "Tôi biết rồi! Nhất định là Tịch Tịch đang nghĩ làm cách nào để lấy được càng nhiều pheromone của tôi càng tốt, có phải không?".

Nhan Tịch: "... Sao anh biết?!?".

Lam Cẩn khẽ cười.

Nhan Tịch: "....".

Mình vừa nói gì?

Tôi nói vừa nãy không phải tôi nói thì anh có tin không?

Dù sao thì Nhan Tịch cũng không chịu đội cái nồi này, cậu đỏ mặt phản bác. "Anh đừng có mà nói nhảm!".

Lam Cẩn hơi nghiêng đầu nhìn bảo bối mặt đỏ tai hồng bên cạnh.

Không thể không thừa nhận, Nhan Tịch lớn lên rất hút mắt người nhìn. Tuy rằng không phải kiểu nghiêng nước nghiêng thành, một ánh mắt nhớ trọn đời nhưng nếu quan sát kĩ thì sẽ phát hiện, tất cả ngũ quan trên gương mặt xinh đẹp đều tinh sảo như thế. Giống như bây giờ, mắt sưng miệng cũng sưng, ngay cả chiếc cổ trắng nõn cũng tràn đầy dấu vết mà Lam Cẩn hắn lưu lại. Vừa nhìn là đã thấy rất đáng yêu, một bảo bối tốt đến như vậy cơ mà!

Vốn dĩ Alpha không hề có khái niệm gì về trinh tiết. Bởi vì trời sinh xuất sắc mọi phương diện, lại phải trải qua thời kỳ phát tình cố định, cho nên bên cạnh sẽ luôn có rất nhiều bạn giường hoặc người tình. Lam Cẩn lại là đứa con được trời ưu ái, ong bướm cạnh bên càng chẳng phải nhắc rồi. Mà thông thường thì mấy vấn đề này cũng chẳng cần hắn nhọc công lo lắng, thư ký sẽ sắp xếp ổn thỏa hết. Khi đến kỳ phát tình mà muốn phát tiết thì đều sẽ kịp thời sắp xếp tình nhân đến cho hắn.

Trong nhận thức của đại đa số Alpha, ngủ cùng người khác một đêm cũng tương tự như ăn một bữa cơm uống một ly nước vậy. Cho nên khi Lam Cẩn phát hiện bản thân nảy sinh hứng thú kỳ lạ với Nhan Tịch là một Beta thì cũng không hề kinh ngạc, ngược lại còn nghe theo dục vọng trong lòng, bắt đầu bày mưu tính kế.

Lông mày rậm của Lam Cẩn hơi nhíu lại, hắn nở một nụ cười gian xảo như con hồ ly già, hỏi ngược lại. "Chẳng lẽ không phải sao? Vừa rồi viện trưởng Lý cũng có nói, bây giờ chỉ có một cách duy nhất là để cho em tiếp xúc với pheromone của tôi, rồi từ từ ổn định lại mà thôi".

Nhan Tịch mím đôi môi sưng đỏ. "Vậy thì tôi sẽ cố hết sức tránh gặp anh!".

Lam Cẩn đẩy gọng kính vàng của mình, ung dung tự tại nói. "Vị trí trợ lý đặc biệt không thể bỏ trống mãi được, em cảm thấy lãnh đạo của em sẽ giao vị trí này cho ai?".

Nhan Tịch im lặng.

Ngày hôm qua, Lam Cẩn vì chuyện của cậu mà tự mình gọi điện cho giám đốc Hoàng. Mặc kệ quan hệ thực sự của bọn họ ra sao thì giờ đây trong mắt ông ấy chắc chắn là cảm thấy Lam Cẩn rất ưu ái cậu. Cho nên ông ấy sẽ vì lợi ích trước mắt của công ty mà giao vị trí trợ lý đặc biệt đó cho cậu, tám chín phần mười sẽ là sự thật.

Ôi tư bản!

Lam Cẩn nhìn gương mặt nhỏ nhắn vì ưu phiền mà nhăn lại, tiếp tục nói. "Chẳng lẽ em vẫn muốn cứng đầu cứng cổ tiếp tục từ chối sự sắp xếp của sếp mình à?".

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Tịch nhăn lại càng chặt hơn >_<.

Tôi đang tính làm như vậy đây!

Nhưng đương nhiên Nhan Tịch hiểu rõ giám đốc Hoàng là người dễ nói chuyện gì cho cam, ông ấy thực sự rất coi trọng chuyện hợp tác với Lam thị. Nếu như cậu cứ tiếp tục từ chối sự sắp xếp từ phía công ty, vậy thì tương lai ở công ty ra sao cũng khó mà nói chắc được.

"Huống hồ dự án hợp tác lần này còn khoảng một năm nữa mới hoàn thành, cho dù em có thành công từ chối vị trí trợ lý đặc biệt đi chăng nữa thì liệu có đảm bảo được là trong hơn một năm tới sẽ không gặp mặt tôi vì dự án nữa không?". 

Nhan Tịch biết điều đó là vô lý.

Bản thân cậu là một trong những nhà thiết kế của dự án, Lam Cẩn lại là người phụ trách bên phía đối tác. Sau này chắc chắn bọn họ còn phải chạm mặt dài dài, cho dù bộ phận nhân sự có dễ nói chuyện thì cũng không thể cho cậu năm lần bảy lượt xin nghỉ phép được.

"Dự án với công ty chúng tôi mang lại lợi nhuận cho Lam thị rất lớn sao?".

Lam Cẩn nhìn Nhan Tịch, nhưng không vội trả lời.

"Anh rất bận rộn kia mà! Có thể để cấp dưới của mình phụ trách, nếu vậy thì có thể bớt mệt nhọc...". Nhan Tịch nói đến đây thì dừng lại, bởi vì Lam Cẩn đang cười như không cười nhìn cậu chằm chằm.

"Tôi luôn là người cầu toàn như vậy! Mọi dự án dù lợi nhuận mang lại ít hay nhiều thì tôi luôn muốn làm một cách tốt nhất".

Nhan Tịch: "....".

Coi như tôi chưa nói gì!

Tôi cũng không hiểu được tâm tư, cách làm việc của mấy người thân mang hàng tỷ như các người!

Nếu như muốn tránh gặp Lam Cẩn đến tận cùng, vậy thì chỉ còn cách xin rút tên ra khỏi dự án này mà thôi!

Nhan Tịch thật sự rất luyến tiếc —— tuy KL không phải là tập đoàn lớn nhưng cậu đã làm việc ở đây mấy năm này, cho dù là phúc lợi đãi ngộ hay bầu không khí làm việc cũng đều rất tốt. Cậu thật sự rất muốn phát triển ở chỗ này!

Càng nghĩ càng chán nản, biểu cảm bất an của cậu được Lam Cẩn thu vào mắt, đôi mặt xám xinh đẹp nheo lại sau tròng kính. Hắn nhẹ nhàng mà lặng lẽ quăng lưới. "Em thân là nhà thiết kế cao cấp, không thể trốn tránh hạng mục hợp tác của ông chủ mãi được. Tuy rằng tôi có thể như lúc trước, vì em mà cố gắng khống chế pheromone nhưng em cũng biết tôi thân là một Alpha, không thể nào giữ vững trạng thái thu hồi pheromone mãi được. Trong một vài trường hợp, em cũng không thể mang khẩu trang hoài được...!".

Nhan Tịch mím chặt môi, càng nghe Lam Cẩn nói thì càng không biết làm thế nào cho phải.

Lam Cẩn nhìn gương mặt nhỏ đang khó xử của Nhan Tịch, làm bộ đang vì cậu mà suy tính. "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, dự án hợp tác đã ấn định ít nhất phải một năm mới kết thúc hoàn toàn. Nếu vậy thì trong vòng một năm này, tôi có thể cung cấp pheromone cho em theo định kỳ, tạo cơ hội cho em tùy tiện lấy pheromone của tôi —— Nếu em lấy đủ rồi thì bình thường khi chạm mặt, và tiếp xúc với pheromone của tôi sẽ không mất khống chế nữa!".

Nhan Tịch biết như vậy chắc hẳn sẽ rất phiền phức cho Lam Cẩn, nhưng để đảm bảo rằng trong khi làm việc cơ thể của cậu đủ pheromone để duy trì trạng thái bình thường, đảm bảo không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì đây là biện pháp tốt nhất.

Lam Cẩn chịu chủ động hỗ trợ, trong lòng Nhan Tịch thật sự rất bất ngờ, nhưng cậu càng không ngờ hơn là người đàn ông này lại tốt bụng như vậy.

Dường như nhìn ra được sự băn khoăn và do dự của Nhan Tịch, Lam Cẩn tiếp tục nói thêm. "Em cũng biết bình thường tôi rất bận, nhưng em thành ra cái dạng này cũng là vì tôi. Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn cùng trường, tôi không thể trơ mắt nhìn em bị đá đổ chén cơm được!".

Nhan Tịch thấy hơi cảm động.

Giọng Lam Cẩn có chút ái ngại. "Huống chi, mọi người đều biết tôi không thích Beta nam nhưng em lại quyến luyến với pheromone của tôi như vậy. Sau khi mất khống chế sẽ theo bản năng mà đòi lấy, giống như lúc trước vậy —— ôm tôi chặt như thế, bảo em buông ra một chút cũng không được! Nếu em làm như vậy với tôi ở nơi công cộng thì tôi cũng rất bối rối". 

Sau khi nghe câu cuối Lam Cẩn nói thì mặt nhỏ xinh đẹp kia tức khắc đỏ lên, nghĩ tới bộ dạng của bản thân sau khi mất khống chế ôm chặt Lam Cẩn không buông tay đòi mãi không ngừng, túng quẫn tới độ hận không thể đào cái lỗ chui xuống.

Sẽ không trách được Lam Cẩn sẽ tốt bụng hỗ trợ như thế, hắn là người nổi tiếng như vậy, giơ tay nhấc chân đều có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, cho dù không tạo ra ảnh hưởng thì nhất định cũng bị người khác vây quanh chê cười. Hắn đường đường là tổng giám đốc của Lam thị lớn mạnh, sao có thể để chuyện như vậy xảy ra đây?

Nghĩ như vậy, nghi ngờ trong lòng Nhan Tịch lập tức tiêu tan.

Không những vậy mà còn (ಥ_ಥ) triệt để cảm động rồi!

Đối với đề nghị trao đổi phương thức liên lạc, thậm chí yêu cầu thêm bạn trên Wechat của Lam Cẩn thì Nhan Tịch đều sảng khoái đồng ý.

Sau khi về đến nhà, Nhan Tịch nhìn thông báo nhắc nhở Lam Cẩn đã trở thành bạn tốt trên Wechat, ít nhiều cậu cũng cảm thấy hơi không thực tế.

Cậu vậy mà có phương thức liên hệ cá nhân của Lam Cẩn, thậm chí sau này còn phải đúng giờ chạm mặt đối phương đòi lấy pheromone.

Cậu cũng không phải chưa từng nghĩ tới tình huống của cơ thể mình thế này, đến lúc đòi lấy thật nhiều pheromone của Lam Cẩn rồi thì cơ thể cậu sau này sẽ tiếp tục mất khống chế.

Sau khi mất khống chế có lẽ sẽ cưỡng ép Lam Cẩn làm ra mấy chuyện đáng xấu hổ.

Tuy bọn họ không phải chưa từng làm qua chuyện này, nhưng hai lần ngoài ý muốn đó đều là bởi vì Lam Cẩn tới kỳ phát tình. Ai cũng biết, Alpha đến kỳ phát tình rất dễ mất khống chế. Lúc ấy, bọn họ chính là một con thú hung hãn chiếm dục. Trong đầu dường như chỉ có tình dục mà thôi, mặc kệ ai ở trước mặt bọn họ thì bọn họ đều chấp nhận toàn bộ.

Nhưng chỉ cần là dưới tình huống bình thường, một Alpha cấp S có định lực và khả năng kiểm soát mạnh mẽ như Lam Cẩn thì bất kỳ ai cũng không thể lay động, chỉ cần hắn không muốn thì ai có thể kiểm soát hắn đây?

Bản thân mình là Beta mà đối phương chán ghét, cho nên cẩn thận nghĩ kỹ lại thì không cần băn khoăn vấn đề này nữa. Cho dù mình có mất khống chế thì cũng không làm được gì hắn, chỉ hy vọng Lam Cẩn không vì ghét quá mà đóng gói cậu —— quẳng ra đường luôn là được!