Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 3: Omega Từng Bị Đánh Dấu!



Cảm giác da thịt chạm vào nhau dù chỉ là thoáng qua cũng khiến Nhan Tịch như bị bỏng, cậu lập tức hoảng loạn lùi về phía sau một bước, gương mặt đầy vẻ mờ mịt mơ hồ xen lẫn kinh ngạc, nhịp tim khó khăn lắm mới bình ổn lại được nay lại một lần nữa cuống cuồng tăng tốc không thể kiểm soát được.

Cái cảm giác quay cuồng quen thuộc cùng nóng rát ập thẳng vào sau gáy, Nhan Tịch tự trấn tĩnh bản thân rồi cố gắng nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. Trong không gian kín nơi nhà vệ sinh khiến cho các giác quan càng trở lên rõ ràng, cậu không biết tại sao cơ thể mình bỗng nhiên nóng lên, đồng thời xuất hiện khao khát muốn nhào vào lòng người đàn ông này.

Nếu như cách đây không lâu cậu còn đang dừng ở việc nghi ngờ với sự bất thường của cơ thể mình, thì giờ phút này cậu đã có thể chắc chắn cơ thể mình chắc chắn không bình thường.

Cũng may một nhóm người khác xuất hiện ngay sau đó trong nhà vệ sinh, và phá vỡ bầu không khí xấu hổ giữa hai người, Nhan Tịch vội vàng chào hỏi bọn họ vài câu, rồi cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.

Lam Cẩn cụp mi mắt che đi cảm xúc hiện tại, khóe môi hắn giương lên một nụ cười như có như không với biên độ cực khó nhận ra.

Bởi vì biết cơ thể mình có vấn đề, cho nên ngay ngày hôm sau Nhan Tịch cũng không dám chậm trễ, cậu đã xin nghỉ phép một ngày đi khám bệnh.

Mặc dù đang trong giờ hành chính nhưng bệnh viện vẫn đông nghìn nghịt người, Nhan Tịch đợi chờ cả một buổi sáng, hai chân cũng mỏi nhừ, khó khăn lắm mới chờ được đến lượt bản thân.

Cậu nói sơ qua tình trạng của mình với bác sĩ, sau đó thực hiện một đống xét nghiệm rườm rà, cuối cùng vị bác sĩ kia đeo kính lên và cầm tờ kết quả xét nghiệm của cậu lật qua lật lại, xem xét khá lâu.

"Lạ thật, sao gen của Omega lại xuất hiện trong cơ thể Beta của cậu với tỉ lệ cao như vậy? Cậu chưa phân hóa lần hai? Không thể nào! Còn nữa, cậu còn có một tuyến thể Omega chưa hoàn chỉnh, cậu đã từng sử dụng thuốc sửa đổi Gen ư? Hoặc trước giờ trong gia đình cậu có ai từng có thể chất đặc biệt như vậy không?".

Khi được hỏi, Nhan Tịch rất bất ngờ. Ngay lập tức cậu nhớ đến ký ức ngày còn nhỏ.

Từ khi sinh ra đến năm mười bốn tuổi, cậu đều sống trong cảnh nghèo túng. Chịu đánh, chịu đòn và những trận cãi vã bởi người cha nghiện cờ bạc, ông t không bỏ được tật xấu đó khiến cho gia đình luôn lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, đã nghèo còn mắc cái eo. Cũng vì trưởng thành trong hoàn cảnh như thế, mà Nhan Tịch đã hình thành tính cách ngang ngược, chỉ cần có cái để ăn thì có kêu cậu leo nóc nhà lật mái ngói hay xuống sông mò cá cậu cũng có thể làm.

Lúc mẹ bệnh nặng nhập viện, gia đình bọn họ thậm chí đã bán sạch tất cả đồ đạc của cải trong nhà. Thấy mẹ có nguy cơ bị đuổi khỏi bệnh viện vì không trả nổi viện phí, lúc ấy cậu lại tình cờ nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng Beta thử nghiệm thuốc, được dán trên cửa nhà vệ sinh bệnh viện. Làm một lần được trả mười ngàn nhân dân tệ, khi ấy đó là số tiền cậu có mơ cũng không thấy được.

Vậy là cậu đăng ký, nói dối bản thân đã đủ mười tám tuổi, chỉ là do dậy thì muộn một chút so với đồng trang lứa mà thôi.

Kế đó cậu đến địa điểm đã thỏa thuận trước, sau khi thực hiện hàng loạt các xét nghiệm khác nhau, cậu được tiêm thuốc thử nghiệm.

Những người làm thí nghiệm khi ấy đã nói với cậu đây là thuốc sửa đổi gen, có tác dụng biến Beta thành Alpha hoặc Omega. Bởi vì Beta không có tuyến thể và pheromone, vậy nên nếu thử nghiệm thuốc trên người bọn họ thì khả năng họ phân hóa thành giới tính khác là rất thấp. Theo lý thuyết thì thứ thuốc ấy sẽ không có tác dụng với Beta, bọn họ tìm những Beta tới thử thuốc chỉ là muốn quan sát những tác dụng phụ, hoặc xấu nhất có thể xảy ra sau khi tiêm thuốc mà thôi.

Trong hoàn cảnh khi đó, Nhan Tịch không nghĩ nhiều đến tác dụng xấu hay đẹp gì cả, cậu đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Xong việc, cậu được nhận số tiền mười ngàn nhân dân tệ như thỏa thuận. Số tiền này đã giúp mẹ cậu duy trì sự sống thêm nửa tháng, đợi đến khi dì của cậu từ xa chạy đến, mẹ trăn trối nhờ dì chăm sóc cho cậu, bấy giờ bà mới an lòng mà nhắm mắt xuôi tay.

Sau đám tang của mẹ, Nhan Tịch được dì đưa đến nơi khác và bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Gia đình của dì đối xử với cậu rất tốt, không để cậu thiếu ăn hay thiếu mặc. Thời gian sau khi tiêm thuốc thử nghiệm, cơ thể cậu cũng không xảy ra phản ứng khác thường nào.

Cậu chỉ kể sơ qua cho bác sĩ về việc cậu đã từng thử nghiệm thuốc sửa đổi gen khi còn nhỏ.

Bác sĩ tính toán thời gian sau khi cậu làm thí nghiệm. "Mấy năm đó đúng là có rất nhiều công ty dược tư nhân trái phép mọc lên, tuyên bố ra ngoài là họ đã chế tạo ra thuốc sửa đổi gen, thậm chí còn lén lút thử nghiệm trên cơ thể người. Cuối cùng bị cả nước lên án, cho nên mới từ từ biến mất! Hiện tại, trong cơ thể cậu có nhiều gen Omega và một tuyến thể Omega chưa hoàn chỉnh, có lẽ là do ngày trước cậu đã từng tiêm thứ thuốc sửa đổi gen đó. Khi ấy cậu còn quá nhỏ, thể chất chưa phát triển hoàn chỉnh, chưa có sức đề kháng mạnh. Cho nên lúc cậu bị tiêm thuốc, tình trạng cơ thể cũng bởi vì vậy mà có biến đổi. Nhưng miễn là tỷ lệ gen Omega của cậu không tăng thêm nữa, hoặc tuyến thể cũng không chịu thêm bất kỳ kích thích nào khác, thì nó sẽ không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hiện tại của cậu đâu".

Nhan Tịch chăm chú lắng nghe, rồi lại khó hiểu hỏi thêm. "Nhưng tại sao một Beta như tôi lại có thể ngửi thấy mùi pheromone của Alpha, hình như còn có dấu hiệu bị pheromone đó ảnh hưởng, có phải là do trong cơ thể có gen Omega không?".

Bác sĩ hỏi. "Có phải pheromone nào của Alpha cậu cũng bị ảnh hưởng không?".

Nhan Tịch lắc đầu. "Không, chỉ có một người thôi! Tôi có thể ngửi thấy rõ mùi pheromone trên người hắn, thậm chí còn cảm thấy nóng lên, chóng mặt và khó thở ——!".

"Cậu với Alpha này có quan hệ rất thân thiết?". Bác sĩ hỏi thêm.

Nhan Tịch do dự rồi mới đáp. "Bây giờ đúng là chỉ gặp qua mấy lần, cũng không có tiếp xúc nhưng bốn năm trước từng có một lần —— tiếp xúc thân thiết!".

Bác sĩ tiếp tục hỏi. "Tiếp xúc thân thiết đó là kiểu gì?".

Nhan Tịch đỏ mặt ngượng ngùng, mím môi đáp. "Làm tình...".

"Cậu bị đánh dấu?". Bác sĩ hơi sửng sốt.

Nhan Tịch: "....".

Lúc đó tôi đâu biết mình có gen Omega trong cơ thể, cho nên cũng không biết có phải bị hắn đánh dấu hay không?

Lúc Nhan Tịch đi ra khỏi bệnh viện, tâm trạng cậu ngổn ngang không nói lên lời. Trong tay cầm giấy kết quả chẩn đoán, còn trong đầu vẫn văng vẳng lời bác sĩ vừa nói.

Bác sĩ nói rằng tình trạng của cậu là dạng chấn thương phụ thuộc điển hình, một loại bệnh tương đối hiếm. Mặc dù cậu là Beta nhưng do thuốc sửa đổi gen nên cơ thể cậu có gen của Omega và tuyến thể chưa hoàn chỉnh.

Năm đó, bởi vì ngay tại thời điểm âm thịnh dương suy, tuyến thể của cậu đã tiếp nhận pheromone Alpha của Lam Cẩn. Cộng thêm việc pheromone của Alpha cấp S rất mạnh mẽ và nồng đậm, dẫn đến cơ thể cậu rơi vào trạng thái đánh dấu không hoàn toàn.

Ngày ấy sau khi xảy ra chuyện, cậu và Lam Cẩn cũng không hề gặp lại nhau nữa, cho nên vẫn không phát hiện ra sự việc kỳ lạ này. Bây giờ dù xa cách nhiều năm, nhưng tuyến thể chưa hoàn chỉnh một khi bị đánh dấu qua sẽ cảm nhận được pheromone của Lam Cẩn một lần nữa, cho nên mới bị kích thích.

Nói cách khác, hiện tại dù Nhan Tịch là một Beta nhưng tuyến thể vẫn lưu giữ pheromone của Lam Cẩn, cho nên bản thân cậu một khi tiếp xúc với pheromone của hắn thì mới sinh ra các phản ứng theo bản năng. Trường hợp này giống như một Omega sau khi bị đánh dấu thì sẽ có một số phản ứng đối với Alpha của mình.

Những hiện tượng này sẽ rõ ràng nhất ở giai đoạn đầu. Trong giai đoạn này, Nhan Tịch sẽ cực kỳ nhạy cảm với pheromone của Lam Cẩn, điều đó giải thích lý do tại sao khi Nhan Tịch ngửi thấy mùi pheromone hổ phách kia thì tim sẽ đập nhanh, hít thở khó khăn, cơ thể cũng sẽ có một số phản ứng khác lạ.

Những triệu chứng này cần phải có thời gian dài tiếp xúc cùng hắn thì mới có thể chầm chậm thích nghi.

Mệ nó!

Nhan Tịch nhíu chặt mặt mày, không kém phần hoảng sợ.

Né hắn còn không được, giờ cậu còn phải chủ động đi tìm hắn để có thể chậm rãi thích nghi được mấy thứ phản ứng do pheromone kia mang lại sao?

Hoặc là —— không bao giờ gặp lại hắn nữa!

Nhan Tịch thầm ≧❂◡❂≦ suy nghĩ một chút.

Nhưng ngay sau đó cậu liền lập tức ỉu xìu như mèo bị rơi xuống nước.

Lam Cẩn chó như vậy cơ mà!

Nếu như hắn biết được bí mật này thì có lẽ hắn sẽ ——!!!

Mà cho dù Lam Cẩn không làm ra chuyện gì thì chỉ với việc bản thân cậu vừa ngửi thấy mùi pheromone của hắn là đã phát tình, nếu để lộ ra chuyện một Beta có xu hướng thích Alpha thì không phải sẽ bị chính phủ cho người bắt đi?

Đến lúc đó, chẳng phải danh tiếng đời này cậu gây dựng bao năm qua lập tức sụp đổ hay sao?

Nghĩ thôi cũng thấy hoảng sợ rồi!

Nhan Tịch cầu xin bác sĩ, hy vọng bác sĩ có thể kê cho cậu một số loại thuốc đặc trị có thể khống chế các phản ứng của cơ thể mình, nhưng cuối cùng bác sĩ chỉ lắc đầu nói, tuy rằng khi gặp Lam Cẩn tình trạng của cậu sẽ như một Omega trong kỳ phát tình nhưng bản thân cậu vẫn là một Beta, thuốc ức chế kỳ phát tình của Omega đối với cậu sẽ không có hiệu quả. Cho nên cách tốt nhất là cậu không nên chạm mặt với Lam Cẩn, vậy thì cậu sẽ chẳng khác gì một Beta bình thường cả.

Nói thì nghe dễ dàng nhưng thực tế đâu có nhẹ nhàng như thế!

Không giống như trước kia, hiện tại Lam Cẩn nói bất kỳ lời gì, cho dù bản thân cậu khó chịu đến mấy thì cũng chẳng thể phản kháng. Bốn năm lăn lộn trong xã hội đã sớm mài mòn đi phần góc cạnh của Nhan Tịch, cậu đã không còn là chàng trai ngông cuồng thời đại học, hở chút là vung nắm đấm đấm thẳng mặt một Alpha cấp S nữa rồi!

Nhan Tịch chỉ là một Beta và là một người làm công ăn lương bình thường, còn tên khốn Alpha cấp S kia dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, thì đối với cậu mà nói vẫn luôn là một sự tồn tại có thể ép chết cậu.

Cuối cùng Nhan Tịch cầm tờ giấy chẩn đoán lòng nặng trĩu tâm sự, đứng ở bên đường phát bực một hồi lâu. Có người qua đường đang mua khoai lang ở sạp hàng bên cạnh, khi nhìn thấy cậu thơ thẩn như người mất hồn, trên tay cầm kết quả khám bệnh từ bệnh viện đi ra thì cho rằng cậu mắc bệnh nan y gì đó, lòng đầy thương xót tặng cho cậu một củ khoai lang to.

Nhan Tịch: "....".

Đột nhiên nhận được sự quan tâm từ một người xa lạ, Nhan Tịch vừa ngại vừa vui. Cậu không thể từ chối được, đành nhận lấy củ khoai lang nướng còn nóng hôi hổi đang bốc khói rồi cảm ơn người đó.

Sau đó cậu ngồi trên ghế đá ven đường ăn khoai lang được người ta tặng, hương vị vừa ngon vừa ngọt cũng xoa dịu phần nào tâm hồn của một người sành ăn như cậu. Bây giờ cậu cũng chỉ có thể tự lừa mình dối người an ủi bản thân, cầu mong rằng lần này nữ thần may mắn sẽ đứng về phía cậu, để cậu có thể thuận lợi chịu đựng đến khi dự án hợp tác lần này kết thúc.

Đừng chỉ nhìn thấy trạng thái uể oải do thường xuyên tăng ca và áp lực công việc của Nhan Tịch, mà nghiễm nhiên cho rằng cậu mang hình tượng của những nhân viên công sở dưới đáy xã hội. Thực ra thời đại học, cậu cũng từng có hào quang của riêng mình.

Ngày trước lúc mẹ mới mất, dì đón cậu về nuôi. Dượng của cậu là một thầy giáo trung học, một người lương thiện hiền lành, đối với cậu là một người ngoài bỗng dưng dọn đến gia đình của bọn họ, thì dượng cũng không hề tỏ ra khó chịu gì. Thậm chí còn vô cùng quan tâm đến cậu, ngay cả em họ cũng quấn quýt cậu không rời.

Nhan Tịch được trải nghiệm cuộc sống bình an mà trước đó cậu chưa từng có được, tính cách ngang tàng do hoàn cảnh gia đình nghèo túng dưỡng ra cũng dần dần được sinh hoạt mới tràn đầy ấm áp này xoa dịu.

Trong hoàn cảnh đó, cậu bình bình an an tốt nghiệp trung học cơ sở rồi đến trung học phổ thông. Thành tích học tập xuất sắc, Nhan Tịch đủ khả năng thi đậu vào đại học trọng điểm, cậu đến đại học S danh tiếng ở thủ đô, trở thành niềm tự hào của dì cùng dượng và em trai.

Những năm tháng đại học đó, Nhan Tịch luôn luôn phấn đấu và cố gắng. Cậu mong muốn bản thân tốt nghiệp thật sớm, tìm được một công việc tốt, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của dì và dượng. Cho nên đến tận bây giờ cậu vẫn nỗ lực không ngừng.

Với thành tích xuất sắc, ngoại hình đẹp trai ưa nhìn, tính cách vui vẻ hòa đồng, Nhan Tịch luôn luôn thể hiện sự năng nổ của mình trong tất cả các hoạt động của trường. Ngày đó, cậu tựa như một chú báo nhỏ khoác lên mình lớp da xinh đẹp, giương nanh múa vuốt, cho dù bản thân là Beta bình thường thì khi đứng giữa những Alpha và Omega khác, cậu luôn dễ dàng lấy được thiện cảm của mọi người.

Chuyện yêu đương hoàn toàn không làm trong kế hoạch của Nhan Tịch, vốn dĩ cậu chẳng có hứng thú gì ở mặt này, nhưng bản thân lại không thể không cảm động trước tấm lòng của người con gái xinh đẹp đơn phương theo đuổi mình.

Trước đây, không phải Nhan Tịch không được người nào theo đuổi qua, nhưng thời đi học việc học đều được ưu tiên hàng đầu, cậu chẳng muốn phí sức đến. Bây giờ đã lên đại học rồi, áp lực cũng không còn lớn như xưa, thấy bạn học xung quanh mình ai cũng có đôi có cặp, vậy là Nhan Tịch cũng cảm thấy hơi rung rinh rồi.

Bạn gái Nhan Tịch là Cố Vũ Phi, cô ta là một Omega có gương mặt thanh tú xinh đẹp, tính cách dịu dàng mềm mỏng, cho dù ở phương diện ngoại hình hay tính cách thì đều phù hợp với con người Nhan Tịch. Thời gian tiếp xúc dài, tình cảm của hai người cũng dần dần tăng lên. Bắt đầu yêu đương cho đến khi kéo dài được hai năm, Nhan Tịch cứ đinh ninh rằng sẽ mãi bên nhau như vậy, sau khi tốt nghiệp thì hai người sẽ kết hôn rồi sinh con.

Nhưng đâu ai ngờ được! Lúc bọn họ chuẩn bị đi thực tập thì Cố Vũ Phi lại nói  —— muốn chia tay.

Nhan Tịch rất bất ngờ cũng không thể tin được đây là sự thật, cậu cố gắng tìm hiểu thì được biết Cố Vũ Phi đã yêu đương với một đàn em là Alpha cùng trường, người đó nhỏ hơn họ hai khóa, chính là Lam Cẩn vừa mới lên năm hai.