Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 35: Thuốc Thúc Đẩy Phân Hóa



Trương Quyền vứt hết hình tượng, liên tục mắng chửi. Những lời tục tĩu phun ra càng ngày càng quá đáng, khiến người khác hiếu kỳ, có rất nhiều người vây đến bàn tán xôn xao.

Nhan Tịch không muốn tiếp tục thu hút sự chú ý, cũng không thèm nhìn gã đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất không đứng dậy nổi thêm lần nào, quay người bỏ đi.

Trương Quyền thân dưới mang thương tích, nên không thể đuổi kịp Nhan Tịch, chỉ biết trơ mắt nhìn cậu đi vào tiểu khu.

Nhan Tịch biết Trương Quyền không phải là người tốt lành gì, chuyện hôm nay xem như là đã gây thù chuốc oán với gã rồi, nhưng bây giờ cậu không có tâm trạng để nghĩ nhiều như thế.

Ngược lại, cậu chỉ để tâm đến những lời gã vừa nói hơn.

Mặc dù Nhan Tịch biết nhân cách Trương Quyền này chẳng ra gì, nhưng nghĩ lại thì thấy gã chẳng có lý do gì phải bịa ra một lời nói dối để gạt cậu, lời nói dối đó còn là chuyện liên quan đến Lam Cẩn. Phải biết Lam Cẩn không phải người bình thường ở trong giới, không có mấy ai dám hung hăng đối chọi cùng anh, lẽ nào ——!!

Nhan Tịch lắc lắc đầu không muốn suy nghĩ gì nữa, nhưng lời nói của tên Trương Quyền đó như ma chú chạy vòng vòng trong đầu cậu.

Lam Cẩn đến bệnh viện Thiên Ngư kia, anh muốn lấy thuốc thúc đẩy phân hóa tuyến thể để làm gì?

Trước khi tiếp xúc với Lam Cẩn, vốn dĩ cậu cũng rất ổn. Nhưng sau khi tiếp xúc với anh rồi, cơ thể lại đột nhiên xuất hiện những biến đổi khó lường.

Rất nhiều câu hỏi xuất hiện liên tiếp trong đầu Nhan Tịch lúc này.

Cậu không thể hiểu nổi, ngay cả đến Dung Tước không biết chuyện gì cũng có thể nhìn thấy điều bất thường, vậy còn cậu sao có thể mãi nhìn không ra!?!

Hai người thu dọn đồ đạc trong căn nhà từng thuê đã lâu không có người ở. Dung Tước nhìn vẻ mặt lơ đãng mất tập trung của Nhan Tịch, nghĩ là vì chuyện vừa xảy ra ngoài cổng tiểu khu, không nhịn được hỏi. "Tịch Tịch, cậu bị sao thế? Có phải bị những chuyện ban nãy ảnh hưởng không? Nhìn gã đó cũng không giống người dễ đụng gì, cậu làm gã ta bị thương, có khi nào gã sẽ báo cảnh sát không?".

"Dung Tước, cậu nói xem một Beta đang yên đang lành có thể phân hóa thành Omega không?". Nhan Tịch nhìn chằm chằm vào thùng carton chứa đồ, đột nhiên lên tiếng.

Câu hỏi này khiến Dung Tước sững sờ, mặc dù không biết tại sao Nhan Tịch đột nhiên lại hỏi loại câu hỏi như vậy nhưng cậu ta vẫn thành thật đáp. "Làm sao mà được! Cơ hội phân hóa lần hai vốn rất nhỏ, huống hồ còn là Beta phân hóa thành Omega. Sống từng tuổi này rồi tôi chưa nghe nói đến chuyện đó bao giờ!".

Nhan Tịch mím đôi môi mỏng, im lặng một lát rồi thấp giọng lẩm bẩm. "Hi hữu thì sao? Nếu đó là trường hợp hi hữu, hiếm hoi ——?!? Vậy... nếu như trường hợp đó là do có người cố ý kích thích bằng thuốc? ".

"Cậu nói gì cơ?". Giọng của Nhan Tịch quá nhỏ, Dung Tước không nghe rõ.

"Không có gì!". Nhan Tịch sợ Dung Tước lo lắng cho nên ngẩng đầu cười với cậu ta, rồi đứng dậy. "Đột nhiên tôi nghĩ ra mình còn có việc, cho nên hôm nay không thể dọn dẹp cùng cậu được!".

Dung Tước luôn cảm thấy hôm nay Nhan Tịch có gì đó bất thường. Lúc nghe cậu nói thế thì vội đáp. "Không sao, tôi tự dọn! Cậu cứ bận việc của mình đi, cứ để đó cho tôi, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp những đồ vật còn sót lại để vào thùng. Cậu đến lấy chúng trước khi hết hạn trả nhà là được!".

Bình thường Nhan Tịch sẽ rất ngại ngùng làm phiền Dung Tước như thế, nhưng lúc này đây cậu không còn tâm trạng nghĩ nhiều đến vậy.

Cậu đứng dậy rời đi, nhưng lại chợt nhớ ra điều gì. Quay lại hỏi Dung Tước. "Cậu có thể cho tôi mượn thẻ bảo hiểm của cậu dùng không?".

Dung Tước không nghĩ nhiều, lấy thẻ bảo hiểm từ trong ví ra đưa cho Nhan Tịch.

-

Có một số chuyện là như thế đó, một khi xuất hiện vết rạn thì các vết nứt sẽ theo sau đó mà càng ngày càng lan rộng hơn. Thế rồi khi sụp đổ, tốc độ sẽ nhanh đến khó mà tưởng tượng được.

Nhan Tịch nóng lòng muốn xác minh điều gì đó, ngay cả xe điện cũng không thèm lái, vội vã đón một chiếc taxi trên đường đến thẳng bệnh viện trung tâm của thành phố bên cạnh.

Rõ ràng trước khi phân hóa đã từng tới bệnh viện kiểm tra, nhưng bệnh viện đó lại không tra ra bất kì vấn đề gì. Lúc trước cậu cứ nghĩ tỷ lệ người phân hóa lần hai đặc biệt hiếm nên bác sĩ mới sơ sót, nhưng hôm nay suy nghĩ kỹ lại thì lập tức thấy vô cùng khả nghi, phân hóa lần hai tình huống rõ ràng như vậy, sao bệnh viện có thể kiểm tra không ra? Hay là —— bệnh viện đã kiểm tra ra được nhưng lại cố tình lừa gạt cậu!

Bệnh viện Thiên Ngư là bệnh viện tư lập hàng đầu trong nước, lĩnh vực họ am hiểu nhất là khám và chữa các bệnh có liên quan về giới tính và pheromone. Lúc ấy, sau khi phân hóa cậu được Lam Cẩn đưa đến bệnh viện Thiên Ngư nằm viện và chữa trị. Nhưng bởi vì là bệnh viện tư lập nên tri phí khám chữa bệnh ở đó rất mắc, với những người nghèo khổ như cậu nếu không cần thiết thì sẽ không lựa chọn những bệnh viện như vậy. Cho nên trước đó cậu đều đi bệnh viện công lập, khác biệt duy nhất giữa bệnh viện tư và bệnh viện công lập là bệnh viện công lập không chịu sự khống chế của tư bản, kết quả kiểm tra cũng rất uy tín, hơn nữa là sẽ không vô duyên vô cớ giấu diếm tình trạng bệnh của bệnh nhân.

Nhưng nếu có Lam Cẩn đứng giữa thì khó mà nói —— cậu hiểu rõ anh có cái thế lực và năng lực này!

Suốt một đường lo lắng không yên đi đến bệnh viện ở thành phố kế bên, rồi dùng mã bảo hiểm y tế của Dung Tước làm thủ tục đăng ký.

Nhan Tịch cố ý giấu đi thân phận của bản thân mà lựa chọn bệnh viện của thành phố khác, dù cho Lam Cẩn quyền thế ngập trời thì cũng không có cách nào tra ra nhanh như vậy được.

Trong thời gian chờ kết quả xét nghiệm, có thể nói Nhan Tịch chờ một giây bằng sống cả năm, trong đầu tràn ngập cảnh tượng cậu và Lam Cẩn ở chung.

Mà ngay lúc cậu cầm được kết quả xét nghiệm trên tay —— những khung cảnh ấm áp ngọt ngào ấy, những tình nồng mật ý khi có Lam Cẩn ở bên đó —— đã lập tức hóa thành hư ảo!

Bức tường sự thật đã sụp đổ hoàn toàn, lộ ra nguyên hình máu me bê bết.

[[ Phát hiện tuyến thể Omega bất thường, nguyên nhân của sự bất thường ngoại trừ các nguyên nhân khác thì nguyên nhân phân hóa lần hai chính là do thuốc gây ra ]]

Nhan Tịch nhìn chằm chằm tờ giấy trả kết quả kiểm tra, lông tơ trên người bất giác dựng cả lên.

Chính phủ rõ ràng có lệnh cấm sử dụng thuốc can thiệp vào giới tính, người bình thường căn bản hoàn toàn không thể nào có được loại thuốc này.

Cậu không muốn tin rằng Lam Cẩn đã lấy thuốc từ bệnh viện Thiên Ngư rồi dùng trên người mình, nhưng từ hướng này tiếp tục suy nghĩ kỹ thì lập tức phát giác ra sự bất thường.

Đây là vì cái gì?

Sau khi cậu phân hóa lần hai xong, nguyên nhân khiến người đàn ông đó chưa từng một lần mở miệng trách cứ cậu, chẳng những không nặng nhẹ mà ngược lại còn khoan dung kiên nhẫn, bởi vì —— tất cả đều là kế hoạch do anh một tay dàn dựng lên, đều là anh chủ mưu từ lâu!!!

Một cơn ớn lạnh truyền từ đầu đến khắp tứ chi Nhan Tịch, cậu càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, cơ thể không nhịn được mà run rẩy. Cậu chỉ cảm thấy người đàn ông đã từng giúp đỡ cậu, yêu thương quấn quýt triền miên với cậu lại đáng sợ như thế, giống như ác ma.

Trên thế giới này vậy mà thực sự có một người như thế, có thể không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác, tùy ý làm bậy —— chỉ vì thỏa mãn dục vọng cá nhân của chính mình!

Nhan Tịch nắm chặt tờ giấy xét nghiệm trong tay, mơ màng ra khỏi bệnh viện. Đột nhiên tiếp nhận sự thật này khiến cậu bị đả kích quá lớn, đầu đau vô cùng, thở thôi cũng thấy khó khăn. Mọi thứ vô cùng hỗn loạn, khiến cậu đi đường cũng không đi nổi, chỉ có thể tìm băng ghế bên đường ngồi tạm.

Cậu hít thở thật sâu mới bình tĩnh lại đôi chút, giơ tay hung hăng xoa mặt mình để giữ lại chút tỉnh táo suy xét những chuyện sau đó.

Bản thân cậu lúc trước chỉ là một Beta bình thường, không có thân phận bối cảnh, người như Lam Cẩn tội gì mà phải dốc hết tâm tư biến cậu từ Beta thành Omega cơ chứ?

Chẳng lẽ —— là do cái tuyến thể Omega khiếm khuyết kia có độ xứng đôi pheromone với anh lên tới 99% ư?

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một nguyên nhân này....!!

Suy cho cùng độ xứng đôi 99% là đặc biệt hiếm hoi, hầu hết các Alpha và Omega cả đời này, họ cũng chẳng thể gặp được người có độ xứng đôi với mình cao hơn 95%.

Có Alpha nào không muốn có được một Omega có độ xứng đôi với mình cao hơn một chút, các phương diện đều vô cùng phù hợp và có thể dễ dàng giải quyết nhu cầu sinh lý bất cứ lúc nào.

Chỉ là do độ xứng đôi cao mà bản thân mình lại ngỡ đây chính là tình yêu!,

Buồn cười cỡ nào...?!?

Nhan Tịch ngây người ngồi trên băng ghế hồi lâu, cho đến khi điện thoại trong túi vang lên, cậu mới hồi thần lại.

Chậm chạp lấy điện thoại trong túi ra, khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình Nhan Tịch sững người lại, sau một lúc im lặng cậu mới ấn nhận cuộc gọi.

"Tịch Tịch, em đang ở đâu?". Giọng Lam Cẩn phía bên kia vẫn dịu dàng như cũ.

Điều này lại khiến Nhan Tịch tức khắc đỏ mắt. Cậu cố gắng hít thở thật sâu, hơi hé miệng nhưng lại phát hiện bản thân lúc này chẳng thể thốt nổi ra lời nào.

"Cái tên Trương Quyền đó là chuyện gì? Là em khiến gã vào viện à?". Lam Cẩn nói tiếp.

Nhan Tịch khó khăn nuốt ngụm nước miếng, giọng khàn khàn nói. "Gã ta lấy pheromone Alpha ra áp chế tôi, muốn dẫn tôi đi ——!!".

Dính líu đến loại thối rữa từ trong trứng nước như Trương Quyền, không cần nói rõ Lam Cẩn cũng lờ mờ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.

"Em có bị thương không?". Giọng Lam Cẩn đã trầm xuống, thể hiện sự phẫn nộ mà lúc này hắn đang cố kìm nén. "Em đang ở đâu? Đừng sợ, tất cả đã có tôi ở đây! Tôi đi tìm em!".

Nhan Tịch lặng người không trả lời.

Bộ dạng vội vàng quan tâm kia thật sự giống như có tình cảm với cậu!

Diễn thật sự đạt, thậm chí không có chút sơ hở nào....!!

Nhan Tịch cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, nhịn đến cả người thống khổ.

Cậu nhìn xuống tờ kết quả xét nghiệm trong tay đã bị mình nắm đến nhăn nhúm, cũng không trả lời câu hỏi của Lam Cẩn mà đột nhiên nhẹ giọng nói. "Lam Cẩn, có phải trong mắt anh tôi rất ngu ngốc không? Hay rất buồn cười?".

Lam Cẩn nhận ra cách nói chuyện của Nhan Tịch rất kỳ lạ. "Tịch Tịch, em xảy ra chuyện gì?".

Nhan Tịch khịt mũi. "Trương Quyền nói cho tôi biết, anh lấy từ bệnh viện nhà gã ta thuốc kích thích thúc đẩy chuyển hóa ——!!".

"Tịch Tịch ——!".

Lam Cẩn đang muốn nói điều gì đó thì Nhan Tịch đã đánh gãy lời anh. "Thuốc này chắc là dùng cho tôi nhỉ? Cho nên tôi mới không biết tại sao mình lại phân hóa lần hai ——?!?".

Lam Cẩn ở đầu dây bên kia im lặng một chốc. "Em đang ở đâu? Anh đi tìm em!".

Anh không phủ nhận sự việc, ngầm thừa nhận mọi chuyện như vậy đã dập tắt chút hi vọng cuối cùng của Nhan Tịch. Khoang ngực như bị khoét một hõm sâu, đau đớn từ trái tim lan tràn đến toàn thân, đây là Alpha của cậu đấy....! Là Alpha duy nhất trong đời này của cậu đấy ——! Thế nhưng lại là đầu sỏ đẩy cậu vào vực sâu.

Còn chuyện nào vớ vẩn hơn chuyện này nữa sao?

Nhan Tịch cười khẽ một tiếng đầy chế giễu. "Đừng đến tìm tôi! —— tôi không muốn tiếp xúc với một kẻ như anh nữa!".

Giọng Lam Cẩn trầm xuống mức thấp nhất. "Tịch Tịch đừng nói lẫy nữa, nói anh nghe, em đang ở đâu? Chúng ta phải nói chuyện trực tiếp!".

"Lúc này mà anh vẫn còn tưởng tôi đang nói lẫy sao?". Nhan Tịch nhìn bàn tay đang nắm chặt thành quyền trên đầu gối mình, hình ảnh trước mắt lờ mờ, cậu kiềm chế hết sức để giọng mình không mang theo nức nở. "Lam Cẩn, anh đã hoàn toàn hủy hoại cuộc sống trước đây của tôi....! Sao anh có thể ích kỷ tới vậy? Mọi thứ thuộc về tôi đều bị anh đảo lộn đến nghiêng trời lệch đất, vậy mà anh chỉ cảm thấy tôi đang cáu kỉnh thôi ư?".

"Em bình tĩnh lại chút!". Giọng Lam Cẩn ở đầu dây bên kia dường như đã hơi nôn nóng. "Mau nói anh nghe, em đang ở đâu?".

Hắn hỏi mãi mà Nhan Tịch vẫn bướng bỉnh không chịu nói, dừng một chút mới nói thêm. "Trương Quyền vì em mà vào bệnh viện, hiện tại cả Trương gia đều đang tìm em. Chỉ có ở bên cạnh anh thì gã ta mới không dám đụng tới em!".

Nhan Tịch nhếch miệng hỏi lại. "Thì sao? Tôi nên vì để bản thân yên ổn mà ép mình thành kẻ ngu à? Giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì mà tiếp tục ở bên anh?".

"Nhan Tịch!". Giọng Lam Cẩn đã hoàn toàn nóng nảy.

"Lam Cẩn ——!". Nhan Tịch giành nói trước, chịu đựng sự đau đớn trong lòng rồi nhẹ nhàng nói. "Chúng ta chia tay đi!".

Nhan Tịch cố gắng cong môi, muốn vờ như mình rất thoải mái nhưng lại nhận ra mình cười không nổi. "Có lẽ anh nghĩ lúc tôi nói ra hai chữ "Chia Tay" này thì thấy thật buồn cười, bởi vì anh chưa từng thực sự coi tôi là bạn đời của mình, có phải tôi từ đầu đến cuối chỉ là món đồ chơi nhỏ mà anh hứng lên muốn chơi thì chơi không?".

Giọng của Lam Cẩn rõ ràng mang theo lạnh lẽo. "Em có biết lúc này em chia tay với tôi thì sẽ xảy ra chuyện gì không? Em chọc tới loại người như Trương Quyền, lúc này lại đi phủi sạch quan hệ với tôi, em cảm thấy gã sẽ dễ dàng buông tha cho em sao?".

Nhan Tịch rầu rĩ trả lời. "À, như nhau thôi ——! Tôi đây cũng chẳng có cách nào có thể chịu đựng một kẻ tồi tệ như anh ở trước mặt mình nhiều thêm một giây".

Nhẫn tâm cúp điện thoại, Nhan Tay giơ tay dùng tay áo lau mặt. Bộ dạng chật vật hai mắt đỏ bừng của cậu khiến người đi đường nhìn ngó, dáng vẻ như này ngồi bên đường thật sự không tốt cho lắm, nên cậu gọi xe về nhà.

Trên đường về, Nhan Tịch không nhịn được giơ tay sờ lên sau gáy mình, dưới lòng bàn tay là dấu răng gồ lên, đó vốn dĩ là biểu tượng đại diện cho tình yêu ngọt ngào, nhưng giờ đây lại như gông xiềng nặng trĩu.

Nghĩ lại bản thân mình ảo tưởng chung sống cả đời với Lam Cẩn đúng là không biết tự lượng sức, nhưng rõ ràng Lam Cẩn đối xử với cậu rất tốt, cũng chính anh là người dùng bộ dạng chân thành như vậy từng chút từng chút một yêu cậu, lại không ngờ rằng đến cùng thì tất cả đều là giả ——!!.

Nếu thật sự thích một người, để ý một người, chỉ nghĩ về người đó và vì người đó suy tính, thì sao có thể vứt bỏ lương tâm mà nhẫn tâm thương tổn người ấy cơ chứ?