Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 44: Tịch Tịch Về Rồi !



Người đàn ông lạ mặt nhìn thấy Nhan Tịch đã đi đến bên khe cửa, lập tức dùng công cụ mang theo thuần thục làm vài thao tác mở cánh cửa sổ nhỏ ra, sau đó đỡ cậu chui qua bên ngoài.

Nhan Tịch không dám chậm trễ, vội vàng lao lên xe của người đàn ông, mà người kia làm việc cũng rất lưu loát gọn gàng, vội vàng đạp xe lao ra ngoài.

Người này là người của Trương Tố, thật ra ở hoàn cảnh này mà Trương Tố còn đồng ý giúp đỡ Nhan Tịch khiến cậu hơi bất ngờ, dù sao giúp đỡ cậu cũng tương đương với việc chống đối với Lam Cẩn, người thông minh sẽ không có ai lựa chọn như vậy.

Nhưng trên thực tế, chuyện giúp Nhan Tịch trốn đi lại là do Trương Tố đề xuất ra trước. Lúc trước Nhan Tịch bị Lam Cẩn đưa đi, không hề có tin tức gì, đồng thời chi nhánh công ty bên nước ngoài của Trương Tố bị người tận lực nhắm vào, cho nên anh phải xuất ngoại, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, nên một bên tìm mọi cách liên lạc với Nhan Tịch.

Sau khi Nhan Tịch nhận lại điện thoại di động, phát hiện Trương Tố gọi cho mình rất nhiều cuộc gọi nhỡ, gửi rất nhiều tin nhắn qua, sợ anh lo lắng nên gửi một tin nhắn đơn giản nói mình vẫn bình an.

Lúc ấy Trương Tố mới biết được chi nhánh bên công ty nước ngoài của mình gặp vấn đề là do Lam Cẩn giở trò quỷ, trong lòng đương nhiên là cực kỳ tức giận, không ngờ rằng người đàn ông đó có thể vì Nhan Tịch mà làm đến tình trạng này.

Chuyện của chi nhánh công ty không thể nào giải quyết trong một sớm một chiều, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn Trương Tố không có cách nào trở về nước, có lẽ Lam Cẩn nghĩ rằng Trương Tố đang ở nước ngoài thì sẽ không còn ai có đủ năng lực để giúp cậu nên buông lỏng cảnh giác.

Trương Tố dù đang ở nước ngoài nhưng vẫn nghĩ hết biện pháp giúp Nhan Tịch trốn ra ngoài.

Lo rằng điện thoại của Nhan Tịch sẽ bị Lam Cẩn cài thiết bị giám sát, cho nên hai người đã kết nối với nhau trong một trò chơi offline trên điện thoại di động, mặc dù là trò chơi độc lập không liên kết chung máy chủ, nhưng vẫn cho người chơi có thể gửi tin nhắn cho bạn bè cùng chơi trên game. Khi Lam Cẩn chuẩn bị đưa Nhan Tịch ra ngoài, cậu đã liên lạc với Trương Tố trên xe, sau đó ở thời điểm Lam Cẩn đã đồng ý đưa cậu đi ăn cá hấp thì Nhan Tịch biết cơ hội chạy trốn của mình đã đến rồi.

Cậu biết Trương Tố sẽ giúp mình lo liệu chu toàn nhưng không nghĩ rằng lại thuận lợi như vậy.

Cậu ném điện thoại của mình vào thùng rác, sau đó lắp sim mới vào điện thoại mà người đàn ông kia đã chuẩn bị sẵn. Hai người lại đổi một chiếc xe khác, một đường đi tới thành phố khác.

Trương Tố thực sự đã giúp cậu lo liệu chu toàn mọi thứ, từ chi phí đi lại hay ăn ở.

Nhan Tịch rất biết ơn Trương Tố đã giúp đỡ mình, nhưng bây giờ cậu còn không có khả năng tự bảo vệ chính mình, cho nên tạm thời không nghĩ được đến chuyện gì khác.

Cậu chỉ hy vọng rằng khi mình trốn đi vài tháng nửa năm thì Lam Cẩn sẽ hoàn toàn quên đi và ném cậu ra sau đầu, khi đó cậu sẽ nghĩ biện pháp trả ơn cho Trương Tố sau.

Nhan Tịch sống yên ổn trong căn nhà mà Trương Tố giúp sắp xếp được một tuần, trong khoảng thời gian này cậu cũng không nhận được bất cứ tin tức gì về việc Lam Cẩn đang tìm kiếm mình, mặc dù cũng rất bất ngờ nhưng tạm thời điều này khiến cậu thấy hơi an tâm.

Suy nghĩ kỹ lại thì cậu thấy bản thân mình thực sự không có gì là đặc biệt, trừ việc có độ xứng đôi với Lam Cẩn cao một chút ra thì không còn ưu điểm gì, cho nên Lam Cẩn chẳng có lý do gì mà đối với cậu nắm mãi không buông.

Có lẽ anh giữ cậu bên người chỉ là việc làm khi nhất thời cảm thấy hứng thú, đối với chuyện cậu biến mất như bây giờ chắc chắn anh cũng không hề coi trọng.

Lại trải qua hai ngày yên tĩnh, Nhan Tịch hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Đột nhiên thay đổi số điện thoại mà không nói một câu với người nhà, chắc chắn bọn họ đã rất lo lắng. Bây giờ mọi thứ đã tạm ổn định lại, cậu lập tức muốn cùng người trong nhà liên lạc.

Về phần công ty bên kia, cậu hoàn toàn là vò mẻ không sợ sứt. Một lần, hai lần rồi lại ba lần cậu mất tích không lý do, còn chuyện xin nghỉ phép thì trong một năm không biết đã xin đến bao nhiêu lần. Nếu cậu mà là ông chủ của công ty, cũng sẽ dứt khoát không cần người như cậu đến làm việc đâu.

Cho nên cậu quyết định, trước tiên cùng người nhà liên lạc mới là việc quan trọng nhất, sau đó làm lại giấy tờ và thẻ ngân hàng, rồi mới tính đến tìm công việc lâu dài.

Điện thoại của dì ở đầu dây bên kia chuông vang một hồi mới thấy bắt máy, có lẽ là dì đang ở bên ngoài cho nên cậu nghe thấy khá nhiều tạp âm lọt vào, dì biết người gọi đến là Nhan Tịch thì đặc biệt vui mừng. "Này Tịch Tịch, con xảy ra chuyện gì vậy, tại sao điện thoại vẫn luôn không liên lạc được?".

Nhan Tịch vội vàng giải thích rằng mình đã đổi số điện thoại, cậu đi nước ngoài công tác cho nên vẫn luôn bận rộn, không kịp báo lại cho người nhà.

Dì nghe vậy thì không tiếp tục trách cứ cậu nữa, ngược lại là vui vẻ nói. "Con nói con xem, con đổi số điện thoại rồi đi công tác nước ngoài đã không nói cho chúng ta biết, vậy mà ngay cả việc nhà chúng ta nhận được đãi ngộ phúc lợi của công ty, con cũng không nói. Làm ta mới đầu còn tưởng là lừa đảo đấy!".

"Đãi ngộ phúc lợi dành cho gia đình là sao ạ?". Nhan Tịch có dự cảm không lành, cẩn thận hỏi lại tỉ mỉ.

"Không phải con là nhân viên ưu tú của công ty đó sao? Công ty đưa ra phúc lợi dành cho gia đình, đưa chúng ta đi du lịch miễn phí ở tỉnh khác. Công ty cũng sẽ chi trả mọi chi phí, hiện tại dì, dượng và tiểu Kiện đều đang ở tỉnh Z, đi chơi được bốn ngày rồi!".

Con trai dì là tiểu Kiện ở bên cạnh cũng nói chen vào. "Anh Tịch ơi, công ty của anh tốt ghê đó, còn sắp xếp cho nhà chúng ta ở phòng tổng thống có bồn tắm siêu lớn. Bạn bè của em có mơ cũng không mơ tới được, chúng nó đều ghen tị muốn chết. Đây là kỷ nghỉ đông hạnh phúc nhất của em đó, anh Tịch muôn năm!".

Nghe giọng nói đầy hưng phấn của tiểu Kiện, mồ hôi lạnh trên người Nhan Tịch túa ra.

Cậu cũng không dám nói cho dì dượng nghe sự thật, cho nên chỉ đành qua loa đối phó vài câu rồi cúp điện thoại.

Sắc mặt Nhan Tịch giờ đã trắng bệch, bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

Sẽ không có ai vô duyên vô cớ đến mức tiêu nhiều tiền bạc và sức lực vào mấy chuyện như thế này mà không có mục đích. Dì và dượng của cậu cũng chỉ là dân thành thị bình thường, đương nhiên họ sẽ không gây thù chuốc oán hay chọc vào nhân vật tai to mặt lớn nào. Suy nghĩ kỹ một chút thì nguyên nhân chỉ ở phía cậu bên này....

Vốn dĩ còn cho rằng Lam Cẩn đã buông tha cho mình, nhưng nào ngờ anh đã sớm có kế hoạch....

Lam Cẩn sớm đã biết điểm yếu của cậu, biết đến sự tồn tại của một nhà dì, dượng và tiểu Kiện bọn họ, anh hiểu rõ cậu —— hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không, cho nên mới làm Lã Vọng buông cần câu, không vội vàng mà chờ cậu tự cắn câu.

Bởi vì Lam Cẩn chắc chắn rằng sau khi ổn định nơi ở cậu sẽ liên lạc cho người nhà, việc anh sắp xếp cho gia đình dì đi du lịch lúc này đương nhiên là đòn cảnh cáo dành cho cậu.

Ngay lúc Nhan Tịch còn không biết nên làm cách nào để lấy lòng anh thì đột nhiên điện thoại có số lạ gọi tới, sau khi bấm nghe thì giọng nói trầm ổn của Lam Cẩn phát ra. Anh không nhanh không chậm nói. "Tịch Tịch ở bên ngoài chơi vui không? Yên tâm đi nhé, hai người dì dượng chơi cũng rất vui, tôi sẽ thay em chăm sóc bọn họ thật tốt....".

"Lam Cẩn!". Nhan Tịch mất khống chế run lên, hàm răng run lập cập, đôi mắt cũng đỏ lên. "Rốt cuộc anh muốn làm gì?".

Lam Cẩn ở đầu bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng. "Tôi có thể làm gì đây? Đánh em mắng em tôi lại không nỡ... thế nhưng em lúc nào cũng không ngoan....".

"Tại sao phải chạy khỏi tôi chứ? Là tôi đối với em không đủ tốt sao? Để tôi nghĩ xem, có lẽ là thế này, là do tôi chỉ lo lắng chăm sóc đến cảm xúc của em, mà không xuy xét đến việc chăm sóc cảm nhận của người thân trong gia đình em, cho nên em mới cảm thấy tôi không đủ tốt, nên mới nghĩ đến chuyện chạy trốn!".

Giọng Lam Cẩn rất êm tai nhưng không khỏi khiến Nhan Tịch rùng mình. "Mấy người dì dượng bọn họ có vẻ rất hài lòng với sự sắp xếp của tôi, để giữ phép lịch sự thì tôi nghĩ mình phải nên cùng bọn họ chào hỏi qua một tiếng....".

Vừa nghe Lam Cẩn nói muốn đến gặp dì dượng, Nhan Tịch càng hoảng hồn, sợ hai người bọn họ biết được những chuyện xảy ra với mình. "Không được ——!".

Lam Cẩn ở đầu dây bên kia lại khẽ cười một tiếng. "Tịch Tịch khẩn trưởng như vậy làm gì? Chẳng lẽ còn sợ tôi làm cái gì với bọn họ sao?".

Nhan Tịch vừa sợ vừa giận, tay cũng run lên, cậu cố gắng bình tĩnh lại, khống chế giọng nói run rẩy của chính mình. "Lam Cẩn, nếu anh dám động vào bọn họ thì có chết tôi cũng không ta cho anh!".

Giọng điệu của Lam Cẩn vẫn không nhanh không chậm như cũ, nhưng Nhan Tịch lại hiểu được trong đó hàm chứa sóng ngầm mãnh liệt. "Tịch Tịch đang nói gì thế? Tôi sao có thể động vào bọn họ được? Chẳng những không làm gì bọn họ mà tôi còn đối xử với bọn họ thật tốt.... Không phải em cũng biết rằng bọn họ đang đi chơi rất vui vẻ đó sao?".

Không chờ Nhan Tịch lên tiếng, Lam Cẩn lại tiếp tục nhẹ nhàng nói thêm. "Chẳng qua là dạo gần đây vé máy bay khứ hồi từ tỉnh Z về đây hình như có hơi khan hiếm, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không có cách nào trở về ngay được, đến khi nào bọn họ có thể an toàn trở về thì phải nhìn Tịch Tịch bên này rồi....!".

Nói tới đây, ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

Giọng điệu của Lam Cẩn ở đầu dây bên kia vẫn ôn nhu dịu dàng. "Tịch Tịch, chơi chán rồi thì về thôi! Tôi ở nhà đợi em....".

Nhan Tịch không rét mà run.

"Em về ——! Em sẽ về.... Lam Cẩn xin anh....!".

Cuối cùng cũng không thể nào bỏ mặc người nhà của mình.

Ai cũng không thể ngờ được rằng, kế hoạch chạy trốn hao hết tâm cơ sức lực của cậu, vậy mà vẻn vẹn chưa đến nửa tháng đã hoàn toàn thất bại.

Thật ra cậu đã nghĩ ra từ lâu, cậu làm sao có thể là đối thủ của một người như Lam Cẩn được, người mà chỉ cần động nhẹ ngón tay thôi thì cũng khiến người khác đau đến chết đi sống lại.

Nhan Tịch bỗng nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, giống như một người bị lún sâu vào đầm lầy, dù cho liều mạng giãy dụa như nào đi nữa thì cũng chỉ càng bị lún sâu vào hơn.

Chỉ là ——  cậu không cam lòng. Cậu là người, không phải đồ chơi, không phải sủng vật, cậu có năng lực suy nghĩ độc lập, có yêu thích của bản thân, không phải là món đồ trang sức của bất kỳ ai cả, càng không phải là máy chiết xuất pheromone có độ xứng đôi cao của bất kỳ Alpha nào.... 

Cậu chỉ muốn một cuộc sống an ổn, chỉ muốn tìm một người mà mình yêu người đó và người đó cũng yêu mình sống bên nhau trọn đời, nhưng tại sao lại khó đến như vậy?

Mang theo tâm trạng không cam lòng nhưng lại bất đắc dĩ, Nhan Tịch trở về biệt phủ của Lam gia.

Dường như Lam Cẩn đã chờ đợi rất lâu, khi quản gia đưa Nhan Tịch vào nhà, anh vẫn đang xử lý công việc ở thư phòng.

Thấy Nhan Tịch trở về, dáng vẻ của Lam Cẩn vẫn thong dong trầm ổn như cũ, hắn thuận tay đóng màn hình laptop trước mặt lại, mỉm cười nhìn Nhan Tịch vừa vào tới cửa. "Tịch Tịch về rồi!".

Hai tay Nhan Tịch đút ở trong túi khoác, lạnh lùng nhìn Lam Cẩn, đi thẳng vào vấn đề chính hỏi. "Lúc nào dì dượng của em mới có thể trở về?".

"Sao lại nhìn tôi như vậy? Lời em nói thật giống như tôi giữ bọn họ ở lại không cho trở về đây vậy!".

Lam Cẩn nhìn qua rất uể oải, hắn giơ tay đẩy gọng kính của mình. "Hôm qua đã đặt sẵn vé máy bay, chắc lúc này bọn họ đã về đến nhà. Họ là người thân của Tịch Tịch, sao tôi có thể làm khó bọn họ được chứ?".

Nhan Tịch đương nhiên không tin, lấy điện thoại di động ra gọi cho dì, xác nhận bọn họ đã an toàn về đến nhà rồi thì mới cúp điện thoại.

Thấy Nhan Tịch đã gọi điện thoại xong, Lam Cẩn đưa tay về phía cậu. "Tịch Tịch lại đây".

Nhan Tịch nhìn người đàn ông mình đã từng móc tim móc phổi đi yêu, giờ tình yêu của anh lại giống như tảng đá đè nặng. "Lam Cẩn....!".

Cậu đứng tại nơi đó không động đậy, môi mỏng mím chặt, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy sự quật cường. "Đừng ép em ——!".

Lam Cẩn thấy Nhan Tịch như vậy, ánh mắt tối sầm lại, mùi hổ phách trong không khí cũng nồng lên mấy phần.

Nhan Tịch cảm nhận được nồng độ pheromone trong không khí, mang theo ý tứ cảnh cáo, nhưng cậu vẫn như cũ không hề bị lay động, cắn răng, trầm giọng nói. "Lam Cẩn —— anh là đồ rác rưởi!".

"Tôi rác rưởi? Vậy ai tốt? Là Trương Tố kia sao?".

Lam Cẩn đứng dậy, đi về phía Nhan Tịch, đôi mắt âm trầm của hắn nhìn chằm chằm người đang đứng bất động phía đối diện, lông mày đẹp nhíu lại, vừa đi vừa nói. "Vì cái gì lại là tên đó? Tôi đã đá hắn ra nước ngoài rồi mà hắn còn không chịu yên phận?".

"Quả nhiên là anh làm! Lam Cẩn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao phải làm khó Trương Tố?". Đôi mắt Nhan Tịch đỏ lên, ra sức trừng người đàn ông đang đến gần. Hai tay cậu nắm chặt lại, mặc cho móng tay găm vào da thịt cũng không hề cảm thấy đau đớn.

Dáng vẻ của Lam Cẩn vẫn trầm ổn như thường, chỉ là mày rậm khẽ nhếch lên, dịu dàng nói. "Sao thế? Tịch Tịch đau lòng rồi à? Quan hệ của hai người tốt đến như vậy ư?".

Nhan Tịch cũng không hề e dè cùng Lam Cẩn đối diện. "Em và anh ta có quan hệ thế nào cũng không cần anh quan tâm!".

Ánh mắt lạnh lẽo của Lam Cẩn biểu lộ hắn đang không vui, pheromone trên người phát ra mang theo áp bức như muốn cảnh cáo, rõ ràng là đã hiểu lầm chuyện gì đó, lập tức nở nụ cười lạnh. "Một tên Beta có thể thỏa mãn em sao?".

Không đợi câu lên tiếng trả lời, Lam Cẩn nhìn gò má đỏ lên của Nhan Tịch lại tiếp tục nói. "Hắn ta có thể đánh dấu em sao? Có thể an ủi em khi em phát tình sao? Mọi thứ hắn đều không thể làm được cho em....!."

Nhan Tịch không nghĩ tới là Lam Cẩn sẽ nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại thì biết Lam Cẩn đang hiểu lầm chuyện gì, cậu vừa thẹn vừa giận.