Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 10: Chương </span></span>10



“Anh… anh đừng có mà làm bậy?”

“Tôi không làm bậy. Tôi chỉ làm những gì mình muốn thôi. Mạc Đăng Sinh này nói rồi, nếu cô không phải là Hạ Tử Băng thì không cần lo. Đợi chút nữa xong việc, tôi được thỏa mãn, cô cũng có bạn trai, có thể là chồng. Điều này không phải tốt hơn sao?”

“…”

Hạ Tử Băng nói mình cần bạn trai bao giờ chứ? Một mình Dương Nhất Hàn chưa đủ hay sao? Đàn ông phụ bạc thì ai chẳng như nhau, làm gì có ngoại lệ.

Nằm trên giường, hai tay cô bị anh buộc chặt, không thể chạy thoát được. Cô không hiểu lý lẽ của hắn, càng không hiểu vì sao hắn cứ muốn mình cho bằng được.

Thấy hắn đã rút xong dây thắt lưng, cúc quần cũng mở, cô không dám nhìn nữa, vội quay đầu sang một bên rồi nói: “Ở ngoài kia có nhiều người như vậy, sao anh cứ nhắm vào tôi làm gì? Tôi với anh không thù không oán, đừng vì tôi mà làm hỏng cả đêm của anh.”

“Ai nói cô với tôi không thù không oán?” Không kéo quần xuống, anh cứ vậy nằm lên người cô, xoay đầu cô lại hỏi. Đối diện với cơ thể săn chắc, Hạ Tử Băng lặng lẽ nuốt nước bọt.

“Nếu không phải tôi và hắn chưa ly hôn, đêm nay anh mới là con mồi.” Cô tự nhủ.

“Sao? Thích nhìn tôi đến vậy à? Thế… có cần tôi kéo quần xuống luôn không? Hay cô muốn tự mình kéo. Bên dưới…”

“Đồ vô liêm sỉ.”

“Cô nói câu này mấy lần rồi, không chán à? Thử đổi câu khác hay hơn xem nào. Ví dụ như… rên lên chẳng hạn.”

Mạc Đăng Sinh thì thầm vào tai khiến Hạ Tử Băng đỏ mặt, cơ thể không ngừng cựa quậy.

“Thơm thật.” Anh khẽ cười khi cúi đầu xuống, đặt đôi môi của mình trên hõm cổ cô.

“Mạc Đăng Sinh, anh là đồ khốn nạn. Dù có chết tôi cũng không tha cho anh đâu.” Hạ Tử Băng hét lên, nước mắt tự nhiên rơi xuống bên đôi gò má. Cô chỉ muốn trả thù Dương Nhất Hàn thôi, tại sao anh cứ cản đường cô hết lần này đến lần khác vậy? Thật là…

Mạc Tổng ngẩng mặt lên, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô rồi nói: “Yên tâm đi, tôi không để cho em chết đâu. Sau đêm nay tôi có vợ, em có chồng, chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc có được không?”

“Đồ điên!”

“Trên giường tôi giống như một con ngựa đứt cương vậy, vô cùng điên. Em không cần đợi đâu, tôi sẽ làm ngay bây giờ.”

“Không!”

Hạ Tử Băng còn chưa hét xong, anh đã lấy tay bịt miệng cô lại: “Suỵt, im lặng một chút đi! Để người bên ngoài nghe thấy thì không hay đâu. Tôi chưa khóa cửa phòng, cấp dưới có thể vào đây tìm chúng ta bất cứ lúc nào. Vậy nên em ráng chịu một chút nhé! Tôi sẽ làm thật nhẹ nhàng, không đau đâu.”

Có điên mới tin lời Mạc Đăng Sinh anh nói. Rõ ràng cô đang giăng bẫy câu dẫn Dương Nhất Hàn, thế mà Mạc Đăng sinh đột nhiên từ trên trời rơi xuống, còn hăm dọa sẽ lật tẩy thân phận của cô nữa chứ. Thật nực cười. Có trời mới biết người không ham muốn phụ nữ lâu nay như anh lại muốn làm tình ngay lúc này.

Là do cô xui hay do ông trời muốn cản bước chân cô? Trả thù, suy cho cùng cũng là cách làm tổn thương người khác. Trả thù xong, cô có thể trút giận, có thể rửa hận nhưng không thể thoát tội. Vậy thì có khi cô sẽ cùng hắn…

“Em sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng cái đầu anh.”

“Đầu dưới của tôi sẵn sàng rồi. Chúng ta…”

Giờ thì ngay cả chiếc quần tây của anh cũng không còn nằm trên người nữa, chỉ độc mỗi cái boxer. Nếu cô còn không thú nhận, Mạc Đăng Sinh sẽ làm tới cùng.

“Để tôi xem cô cứng đầu được bao lâu?”