Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 58: Mang thai



“Hạ Tử Băng, diễn hay lắm. Là do tôi quá xem thường cô rồi.”

Nhìn Mạc Đăng Sinh vội vã ôm người đi, Dương Thanh hận không thể một dao giết chết cô ta. Chỉ cần Hạ Tử Băng không còn trên đời này nữa, người đàn ông đó sẽ mãi mãi thuộc về cô.

Rất nhanh, Mạc Đăng Sinh đã đưa Hạ Tử Băng đến bệnh viện. Trong lúc chờ các y bác sĩ làm xét nghiệm, Mạc Đăng Sinh ngồi trên băng ghế trải dài chờ kết quả. Cùng lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông, người gọi tới là trợ lý Hứa.

“Tôi nghe!”

“Sếp! Có chuyện không hay rồi, anh mau tới công ty đi!”

“Nói đi!” Mạc Đăng Sinh đứng dậy, mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, thở ra một hơi dài. Vốn dĩ đợi cô tỉnh lại để xem tình hình, ai ngờ lại có chuyện đột xuất kéo anh đi.

Đầu dây bên kia ấp úng, nói không rõ lời. Do đó, Mạc Đăng Sinh đành để cô lại, tới công ty một chuyến. Nghe đâu các cổ đông muốn rút vốn, anh cần phải ra mặt giải quyết.

Trong phòng cấp cứu, vị bác sĩ trung niên kiểm tra xong, truyền dịch cho cô rồi đi ra ngoài. Một lúc sau người bác sĩ quay lại, hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô rồi căn dặn một chút.

Lờ mờ mở mắt, Hạ Tử Băng uể oải nhìn người bên cạnh, tay day day thái dương: “Tôi bị sao vậy bác sĩ?”

“Cô có thai rồi.” Ông ta điềm nhiên trả lời.

Nằm trên giường, Hạ Tử Băng khẽ nhíu mày. Lời ông ta nói lọt vào tai nhưng có cảm giác lùng bùng, thần trí mơ hồ. Phải mất một lúc sau cô mới cảm nhận được hơi thở của mình, dè dặt hỏi lại.

“Bác sĩ nói sao cơ? Tôi… tôi có thai?”

“Phải.”

Hạ Tử Băng lắc đầu, nở một nụ cười đắng chát: “Làm sao có chuyện đó được.”

“Tôi đã làm kiểm tra tới ba lần rồi. Nếu cô không tin thì có thể sang bệnh viện khác làm xét nghiệm lại. Tuy nhiên, để tránh mất thời gian và tiền bạc, cô nên đồng ý với chẩn đoán của tôi thì hơn.”

“Không thể nào. Không… không thể có chuyện đó được.”

Hạ Tử Băng liên tục lắc đầu, phủ nhận sự thật đang diễn ra trước mặt mình. Đặt tay lên bụng, Hạ Tử Băng khẽ chớp mắt, thở ra một hơi dài thườn thượt. Cô và Mạc Đăng Sinh sắp ly hôn, sự xuất hiện của bé con ngay lúc này chẳng khác nào ông trời đang trêu ngươi cô.

Nếu cứ để cái thai lớn lên, có khi cô chẳng thể nào thoát ra khỏi cuộc hôn nhân tăm tối đó.

“Không được. Mình… không thể giữ đứa bé lại.”

“Cô suy nghĩ cho kỹ đi. Có nhiều người sau khi phá thai thì không thể có con được nữa. Lúc đó hối hận thì đã muộn rồi.”

Dứt lời, vị bác sĩ ra hiệu cho điều dưỡng ra ngoài với mình, để cho Hạ Tử Băng một mình suy nghĩ. Hơn ai hết, cô cần yên tĩnh và tập trung cao độ.

Người đi rồi, cánh cửa cũng khép lại, Hạ Tử Băng một mình giữa bốn bức tường, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen. Giữ hay không giữ? Có nên nói chuyện này cho Mạc Đăng Sinh nghe không?

Hơn ba mươi phút trôi qua, cô cứ thẫn thờ nhìn lên trần nhà, suy nghĩ cho tương lai của chính mình. Làm mẹ đơn thân thật sự không dễ, cô không đủ tự tin để đi trên con đường chênh vênh này.

“Bỏ đứa bé sao?”

Tự đối thoại với chính mình, cô không nỡ chấm dứt sự sống của sinh mệnh nhỏ đang lớn lên trong bụng. Dù sao đây cũng là kết quả cho tình yêu của cô đối với anh, không thể chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà ruồng bỏ nó được.

Càng nghĩ cô lại càng bế tắc, liên tục vò đầu bứt tóc, cố tìm ra một lối thoát. Tiếc là cho dù cô có cố gắng bao nhiêu, mọi chuyện đều không thể cứu vãn được nữa.

Trước khi về làm dâu nhà họ Mạc, mỗi lần quan hệ cô và anh đều dùng bao cao su. Tuy nhiên về lâu về dài, Mạc Đăng Sinh cứ điên cuồng lao vào cô, ngay cả biện pháp phòng tránh cũng không có.

“Mình… nên nói với anh ta không?”

Nói gì thì nói, đây cũng là con của cô với anh. Mỗi người đều có trách nhiệm, đương nhiên không thể tước đi quyền được biết của Mạc Đăng Sinh.

“Đợi chút nữa anh ta tới, mình sẽ nói. Sau đó… đến đâu thì đến.”

Hạ Tử Băng đã hạ quyết tâm, trong lòng có chút hy vọng. Có khi anh sẽ vì sự xuất hiện của đứa bé này mà kết thúc với Dương Thanh. Tình cảm từ từ vun đắp, đến một lúc nào đó sẽ chín muồi mà thôi.

Nghĩ về một mái ấm hạnh phúc, khóe môi cô chợt mỉm cười. Đặt tay lên bụng, cô thì thầm:

“Chút nữa mẹ sẽ cho con gặp bố nhé!”

Khi thấy bản thân khỏe hơn, cô đặt chân xuống giường, chậm chạp mở cửa đi ra ngoài. Cô muốn hít thở một chút, xóa tan mùi thuốc khử trùng khó chịu của bệnh viện.

“Anh ta đi đâu rồi nhỉ?”

Hạ Tử Băng định bấm số gọi cho Mạc Đăng Sinh nhưng rồi lại thôi. Cô đợi anh ta chủ động đến thăm mình, khi đó lời thông báo này mới có ý nghĩa.

Đang đi trên hành lang trải dài thì Hạ Tử Băng giật mình khi có người đột ngột vỗ vai mình. Cô vừa xoay người lại, bản thân đã không kìm được mà lên tiếng.

“Sao anh lại ở đây?”