Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 70: Chồng cũ không buông tha cho tôi



“Đăng Sinh!”

Nghe xong điện thoại từ trợ lý, Mạc Đăng Sinh vội vã bỏ đi, để lại Dương Thanh bơ vơ giữa chốn đông người. Nhìn người mình yêu đi tìm người phụ nữ khác, cơn giận trong lòng cô ta lại sôi lên sùng sục.

“Đăng Sinh, đợi em với!”

Dương Thanh vừa chạy theo vừa yếu ớt gọi. Rõ ràng là giọng cô đang lạc đi, cơ thể mệt mỏi vô cùng nhưng Mạc Đăng Sinh không hề để tâm. Anh cứ vậy mà leo lên xe rồi rời khỏi đó.

Đứng bên đường, Dương Thanh trừng mắt nhìn theo, thở hắt ra một hơi.

“Chắc chắn là nó chứ không phải ai khác. Hạ Tử Băng, tôi sẽ giết cô.”

Cho tới lúc này, nỗi oán hận của cô ta đối với Hạ Tử Băng vẫn còn đó. Nếu cô không xuất hiện, hôn lễ của hai người có lẽ đã được cử hành rồi. Dưới sự tác động của bà Mạc, Dương Thanh không tin Mạc Đăng Sinh không xiêu lòng.

Dương Thanh muốn đuổi theo Mạc Đăng Sinh. Cô ta vẫy tay đón một chiếc taxi, hấp tấp ngồi lên xe. Chưa kịp thắt đai an toàn, cô ta liền nói: “Đuổi theo chiếc xe màu trắng cho tôi! Nhanh lên!”

“Em muốn đi đâu?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, Dương Thanh thấy lạnh cả sống lưng. Cô ta từ từ ngẩng mặt lên, gương mặt của chồng cũ xuất hiện. Trong một thoáng, người cô ta như tê dại đi, không còn chút cảm giác nào.

“Sao? Không muốn gặp tôi à?”

“Lâm Bá Thương!”

Không vội cho xe chạy, Lâm Bá Thương nhếch môi cười bí hiểm: “Lâu rồi không gặp em. Chúng ta có nên làm chút gì đó để hâm nóng tình cảm không nhỉ?”

“Lâm Bá Thương, tôi và anh đã ly hôn rồi, chỉ đợi phán quyết của Tòa thôi. Đừng làm phiền tới cuộc sống của tôi nữa.”

“Có vẻ như em rất thích thằng đó. Không lẽ của nó to hơn của tôi à?”

“Anh bị điên rồi?”

Dương Thanh muốn mở cửa bước xuống xe nhưng dù cô ta có đẩy mạnh cỡ nào cánh cửa cũng không hề di chuyển. Lâm Bá Thương đúng là kẻ khốn nạn, hắn khóa cửa mất rồi.

“Anh có tin tôi báo cảnh sát không?”

“Nếu em có đủ can đảm làm điều đó.” Lâm Bá Thương nhìn sâu vào mắt cô ta, vằn lên những tia đỏ.

Trước kia, Lâm Bá Thương năm lần bảy lượt tìm cách để phá hoại cuộc hôn nhân này, đẩy Dương Thanh ra khỏi cuộc sống của mình. Tuy nhiên, khi đứng bên bờ vực ly hôn, hắn nhận ra không ai có thể phục tùng mình như vợ cũ. Do đó, dù đang qua lại với tình nhân nhưng thi thoảng hắn vẫn tìm đến Dương Thanh như một sự đổi mới.

“Anh…”

Rõ ràng Lâm Bá Thương đang uy hiếp cô. Ngoài việc không thể kháng cự ra, cô ta chỉ mong hắn không cản đường, ảnh hưởng tới việc cô bước vào hào môn, nơi cánh cửa nhà họ Mạc đang rộng mở chào đón.

“Giờ thì đi thôi! Tôi không đợi được nữa đâu.”

Dứt lời, Lâm Bá Thương lái xe rời đi. Cứ chốc chốc hắn lại nhìn xuống đũng quần mình, nơi vật đó đang cương lên, muốn xuyên qua lớp vải quần thoát ra ngoài.

“Mẹ kiếp!”

Vì hắn chạy tương đối nhanh nên người Dương Thanh chao đảo, phải bám chặt vào thành ghế mới trụ được. Hắn cứ cuồng bạo như thế, cô xác định cái thai trong bụng mình sẽ gặp nguy hiểm.

“Có nên nói cho hắn ta biết sự thật không?”

Dương Thanh do dự. Cô ta cứ trầm ngâm suy nghĩ, tâm trí quẩn quanh trong mê cung không lối thoát. Cô ta chỉ sợ hắn vin vào cớ này mà ràng buộc, không chịu ly hôn. Mà nếu không ly hôn, kế hoạch tiến vào nhà họ Mạc sẽ bị phá bỏ.

“Không được. Mình phải hành động thôi!” Dương Thanh tự nhủ, gương mặt căng cứng, mắt nhìn chằm chằm vào gáy của Lâm Bá Thương.

Đột nhiên hắn thắng xe gấp, quay lại nhìn cô: “Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì.”

Nghe vậy, người cô ta run lên, nỗi sợ ngập tràn trong tâm trí. Sống với nhau chưa lâu nhưng hình như hắn hiểu rõ cô hơn cô ta nghĩ. Do đó, Dương Thanh lập tức từ bỏ ý định của mình.

Đưa cô ta về tới nhà, hắn điên cuồng kéo người vào trong phòng ngủ rồi chốt cửa lại. Thả cô ta nằm trên giường, hắn vội vã cởi thắt lưng ném sang một bên, ánh mắt chất đầy dục vọng.

“Anh định làm gì?”

“Đừng ngây thơ như thế chứ?”

Không còn cách nào khác, Dương Thanh đành phải tiết lộ: “Không được đâu.”

“Không được?” Hắn cúi người xuống, đưa tay bóp lấy cằm cô kéo gần lại, trừng mắt hỏi.

Cơ thể cô ta lúc này run lên bần bật, ngập ngừng nói: “Tôi đang có thai. Anh không thể làm thế được.”

“Đừng nói dối.”

“Trong túi xách có kết quả siêu âm. Anh không tin thì lấy xem đi.”

Do dự một chút, cuối cùng hắn cũng làm theo lời cô nói. Dốc ngược túi xách xuống, Lâm Bá Thương cầm lấy mảnh giấy được gấp vuông vắn rồi mở ra đọc.

“Con của ai?”

“Còn của ai nữa? Đêm đó anh không dùng bao cao su còn gì.”

Ký ức kia trở lại trong dòng suy nghĩ, Lâm Bá Thương trầm ngâm một lát rồi đề nghị: “Bỏ đứa bé đi! Tôi không có hứng thú chăm sóc trẻ con.”

“Anh điên rồi?”

“Cô muốn tự mình phá thai hay muốn tôi phải ra tay?” Lâm Bá Thương ném tờ giấy sang một bên, đe dọa Dương Thanh.

Đôi môi khẽ run, Dương Thanh hít sâu rồi đề nghị: “Anh muốn có tiền không? Hãy giữ đứa bé lại, nó có ích với chúng ta.”

“Ý cô là…”

Chỉ sau vài giây, Lâm Bá Thương đã hiểu Dương Thanh muốn làm. Do đó, hắn liền nở nụ cười, vẻ mặt vô cùng mong đợi.

“50/50?”

“Anh đừng có mà quá đáng.”

“Không được sao?”

Đối diện với một kẻ ngông cuồng như hắn, Dương Thanh đành thỏa hiệp. Và khi thấy cô gật đầu, cơ mặt hắn mới giãn ra.

“Bây giờ cô biết mình phải làm gì rồi chứ?”

Dứt lời, Lâm Bá Thương kéo khóa quần xuống, đưa tay vào trong boxer lấy thứ to lớn đang rỉ chút nhớt ra, vẫy vẫy trước mặt Dương Thanh.

Không đợi cô ta đáp lời, hắn ghé sát lại, nhét thứ đó vào trong miệng cô, bắt đầu dùng lực từ phía sau đẩy tới.

“Ưm…”