Đang thẫn thờ suy nghĩ, nghe có tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Tử Băng thoáng giật mình.
“Ai vậy nhỉ?” Cô lẩm bẩm.
Hạ Tử Băng mới rời khỏi bàn ăn chưa được mười lăm phút, đã có người ghé thăm rồi. Nói gì thì nói, cô không quen với cảm giác được hỏi thăm chút nào.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, cô không còn hoạt bát như xưa. Thu mình lại, nép vào trong một góc của căn phòng khiến Hạ Tử Băng thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Cốc…cốc!”
Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa. Không còn cách nào khác, Hạ Tử Băng đành rời khỏi giường, ra ngoài đón vị khách không mời mà tới.
Cửa mở, nụ cười của Dương Thanh hiện lên: “Em có thể vào trong được không?”
Hạ Tử Băng nén một tiếng thở dài, nép sang bên cạnh, để Dương Thanh vào trong phòng. Nhìn bộ mặt giả tạo của cô ta, cô hận không thể một dao giết chết kẻ thứ ba này.
Cánh cửa khép hờ, Hạ Tử Băng đứng trước mặt Dương Thanh, nhìn chằm chằm. Cô thật sự tò mò, cô ta lại muốn gì nữa đây?
“Cô tìm tôi?”
“Ban nãy em thấy chị chưa ăn no nên cố tình đem lên cho chị một ít tổ yến. Cái này nhà bếp chưng cho em nhưng nhường cho chị ăn trước.” Dương Thanh lý giải.
Nhường? Cô ta nói chuyện nghe thật cao thượng làm sao. Vốn dĩ nhà chỉ nên có một thiếu phu nhân, giờ lại kéo thêm tình cũ của hắn vào. Mạc Đăng Sinh, anh muốn giày vò tôi đến lúc nào nữa đây? Cô chỉ muốn sống yên ổn thôi, không lẽ khó vậy sao?
“Chị ăn đi cho nóng.”
Thấy Hạ Tử Băng trầm tư suy nghĩ, Dương Thanh lên tiếng thúc giục.
“Ở đây chỉ có tôi với thôi. Không cần đóng kịch đâu.”
Hạ Tử Băng đã chán ngấy cái giọng điệu nhẹ nhàng của cô ta, cũng không muốn kết tình chị em.
“Chị nói vậy là sao? Đây là tấm lòng của em mà.”
“Thôi đi! Đừng nghĩ tôi không biết cô đang giả vờ.”
Hơn ai hết, Hạ Tử Băng biết lòng dạ của Dương Thanh như thế nào. Cô cũng là phụ nữ, đương nhiên hiểu rõ sự ích kỷ trong tình yêu. Đột nhiên bị chia sẻ chung một người đàn ông, nói thế nào cũng không thể điềm nhiên được. Dương Thanh, cô ta nghĩ cô là con ngu sao?
“Chị! Em không hề có ý đó mà.”
Nghe vậy, Hạ Tử Băng nén một tiếng thở dài, lòng bàn tay nắm chặt. Không lẽ đợi cô tát cho một cái, Dương Thanh mới chịu tháo bộ mặt đó xuống hay sao?
“Ra ngoài đi!”
Tiến lại gần, Hạ Tử Băng cầm lấy tay áo của cô ta, đẩy ra ngoài cửa. Mặc dù bị xua đuổi, Dương Thanh cũng không có ý định rời đi.
“Em biết chị ghét em nhưng mà… nhưng mà chị có thể ăn hết chỗ yến này được không? Sức khỏe của phụ nữ mang thai rất quan trọng ạ.”
“Tôi không cần cô thương hại. Biến!”
Dứt lời, Hạ Tử Băng dùng ánh mắt tức giận như muốn xua đuổi cô. Ai ngờ vừa dứt câu, chén yến trên tay Dương Thanh đã đổ xuống nền nhà, kèm theo đó là thanh âm chát chúa vang lên.
“Em biết là em có lỗi nhưng mà…”
Dương Thanh tức tưởi khóc. Chưa đầy năm giây, cô ta đã tự mình ngã xuống hành lang, ngước đôi mắt ầng ậc nước lên nhìn Hạ Tử Băng.
“Chị…”
“Công nhận cô đóng kịch giỏi thật đấy. Phải vỗ tay hoan nghênh mới được.”
Một người đứng, một người ngồi trên sàn nhà, ánh nhìn như muốn nghiền nát đối phương. Cùng lúc đó, Mạc Đăng Sinh xuất hiện, Dương Thanh lại nức nở, chắp tay van xin Hạ Tử Băng:
“Chị muốn đánh em cũng được nhưng có thể đợi em sinh con xong được không? Cứ vậy em sợ là…”
“Dương Thanh, nhiêu đó là đủ rồi.”
“Em quá đáng vừa thôi!”
Mạc Đăng Sinh vừa nói vừa dìu Dương Thanh dậy. Thấy tay cô ta bị phỏng, thái độ của anh với Hạ Tử Băng càng phẫn nộ ra mặt.
“Tôi quá đáng?”
Cô vô thức lặp lại lời hắn, miệng nở một nụ cười khinh bỉ. Hắn chỉ dựa vào những gì mình thấy mà phán xét, hoàn toàn không có ý định tìm hiểu sự thật phía sau.
“Dương Thanh thấy em ăn không no, chủ động bưng chén yến lên cho em. Em không cảm ơn cô ấy thì thôi, ngược lại còn đổ lỗi cho người khác. Tử Băng, lỡ cô ấy sảy thai thì sao đây?”
Bị hắn chất vấn, Hạ Tử Băng thấy tim mình nhói lên. Cho đến giờ phút này, hắn vẫn không lựa chọn tin tưởng cô hoàn toàn. Mạc Đăng Sinh, tôi mù quáng nên mới đem lòng yêu anh. Giờ thì cô hối hận rồi. Hối hận vì đã không từ chối sớm hơn. Cùng lắm là hai mẹ con cô biến mất khỏi thế gian này mà thôi.
“Anh… anh đừng nói nữa. Em không sao mà.”
“Tay đỏ lên hết cả rồi, còn không sao cái gì nữa?” Mạc Đăng Sinh hét lớn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh chưa từng nghĩ Hạ Tử Băng lại cư xử tệ như vậy, cho dù Dương Thanh không có ý xấu đối với cô.
“Em…”
Dương Thanh rúc đầu vào ngực hắn, tỏ vẻ đáng thương, khóe môi hơi cong lên một nụ cười ranh mãnh.
“Thôi vậy, anh muốn nghĩ gì thì nghĩ. Tôi mệt rồi.”
Hạ Tử Băng xoay người lại, định đóng cửa thì hắn lên tiếng: “Khoan đã!”