Khắp nơi trong Phượng phủ treo lụa trắng, không gian nhuốm màu tang tóc.
Trên thềm cao, một thân ảnh vượt qua vô số lính canh lẻn vào Minh Nguyệt Lâu nằm cuối Phượng phủ.
Thân hình thon gầy chắc khỏe như sói nhưng lại phi nhanh như thần, khi đáp xuống cũng không làm kinh động một chiếc lá nào.
Trong số những thị vệ ở ngoại viện, Tiểu Ngũ - người có giác quan nhạy bén nhất chỉ trong giây lát đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn quay đầu lại, phía sau vẫn như thường.
"Nhìn làm gì, tướng quân đã đi rồi, cả kinh thành đều xa lánh phủ chúng ta, hơn nửa đêm còn ai tới được?" Đồng đội đứng bên chà xát tay, cầm bánh bao đưa cho Tiểu Ngũ, "Nhân lúc còn nóng ăn đi, trưởng công chúa thương bọn ta làm việc vất vả, tuy là nhân rau tể thái, nhưng trộn với mỡ heo, còn có thịt ba chỉ nướng."
Tiểu Ngũ nhận lấy bánh bao, thở dài: "Tướng quân oai hùng cả đời, đáng tiếc... không có người nối dõi!"
Đồng đội không nói gì.
Tiểu Ngũ vẫn lẩm nhẩm: "Không biết sau khi phủ công chúa mới được xây xong, trưởng công chúa còn cần đến chúng ta không? Bảo ta canh giữ phủ tướng quân rỗng cũng được, nhưng nếu bảo ta đi, ta không biết còn có thể đi đâu."
Đồng đội gật đầu đồng tình.
===
Phủ tướng quân Phượng Quan Hà dựa vào núi Tập Đầu, bên trong có hồ Quế Nguyệt, trên đảo nhỏ giữa hồ có dựng một tòa tháp nhỏ năm tầng, tường trắng ngói xanh.
Đây chính là Minh Nguyệt Lâu.
Nơi này là một trong số ít những nơi yên tĩnh trong kinh thành.
Minh Nguyệt Lâu bốn phía đều là nước, chỉ thông với bờ bằng một cây cầu lát ván mỏng, muốn từ nơi khác tiến vào chỉ có thể dùng khinh công đáp xuống từ sườn núi Tập Đầu.
Nhưng động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ kinh động đến căn phòng bên bờ hồ.
Nhờ địa thế này, Minh Nguyệt Lâu không cần bố trí nhiều hộ vệ cũng tuyệt đối an toàn.
Mà lúc này, trên đỉnh Minh Nguyệt Lâu tuyệt đối an toàn lại có một bóng người.
Mỗi viên gạch mỗi gốc cây ở đây đều do hắn đích thân sắp đặt, không cần đắn đo suy nghĩ hắn cũng biết nên ngồi thế nào để những đường cong trên mái nhà vừa khéo che đi dáng người mình.
Trong đêm tối, hắn nhìn mặt hồ yên tĩnh — phản chiếu mờ nhạt hình ảnh tòa tháp nhỏ.
Tầng thứ năm, có ánh nến yếu ớt.
Bọn họ chỉ cách nhau một tầng ngói.
Hắn đoán không sai, nàng ở đây.
Không phải vì Minh Nguyệt Lâu là nơi an toàn nhất trong phủ, mà bởi hắn biết trước nay nàng luôn sợ nóng.
Nơi này nằm giữa hồ, nàng không thể cưỡng lại được sự mát mẻ ở đây.
Chỉ là hắn thật sự không nên tới.
Với tình trạng hiện giờ của hắn, càng ít người biết hắn còn sống thì càng tốt.
Ngay cả Trần Mặc hắn cũng không cho biết.
Nhưng......
Vốn định về phủ lấy vài thứ, vừa thấy dấu vết nàng ở đây hắn lại không lỡ đi.
Hắn không nhịn được, ra khỏi thành lại đi vòng lên núi Tập Đầu, không màng nguy hiểm tìm đến Minh Nguyệt Lâu.
Phượng Quan Hà cúi đầu, nhìn cửa sổ mở rộng dưới hiên, đầu mày và đôi mắt đều trở nên nhu hòa.
Đã bao lâu rồi không được nghe giọng nói của nàng?
Thế thôi, thế thôi, trong hoàn cảnh này, hắn không dám kỳ vọng quá nhiều.
"Càng gần nhà lòng lại càng bồn chồn", chỉ cần trong lòng hắn biết bọn họ đang cùng hít thở ở khoảng cách ngắn như vậy, thế thôi... cũng tốt rồi.
Phượng Quan Hà hơi mất mát, trong lòng lại nung nấu một ý niệm táo bạo.
Nàng chưa bao giờ để lại thị nữ hầu ngủ trong phòng, chỉ cần nàng ngủ say thì hắn có thể lẻn vào...
Trộm nhìn nàng một cái, chỉ cần liếc một cái thôi......
Hắn đấu tranh tâm lí.
Lý trí nói với hắn, lòng tham là không đáy, hắn nên dừng lại ở đây. Việc này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, chỉ khiến những việc sau đó càng thêm khó kiểm soát.
Nhưng trái tim hắn chỉ muốn gặp nàng.
Bất chấp hiểm nguy.
Không nên tới, đáng lí hắn không nên tới đây.
Trong lúc do dự, hắn nghe thấy người bên dưới trở mình trên giường.
Khóe môi hắn vô thức câu lên.
Tiếp đó là một tiếng thút thít rất nhỏ.
"Ha...a..."
Âm thanh rất quen thuộc.
Từng xuất hiện trong mơ của hắn hết lần này đến lần khác, ngọt ngào đến mức hòa tan xương cốt khắp người hắn.
Toàn thân Phượng Quan Hà cứng đờ.
Làm sao nàng có thể làm điều đó vào lúc này?
Hoang đường!
Nhưng hắn biết bí mật trên người nàng, hắn biết rất rõ nàng không thể kiềm chế bản thân.
Thì ra là như thế, hắn......
Vậy lại càng muốn nhìn một cái.
Phượng Quan Hà bình ổn hô hấp, trong đêm tối, tiếng rên nhẹ của nữ nhân lọt vào tai hắn càng thêm rõ ràng.
Hắn không khỏi nhớ đến mấy ngày ngắn ngủi ở cùng nàng trong sơn trang Phi Tuyền trước khi rời kinh.
Hoang đường, không phải rất hoang đường sao?
Hắn thậm chí không nhịn được tự hỏi, suốt bảy tháng kể từ khi xa hắn, khi làm chuyện này, nàng có nghĩ đến hắn không?
Người bên dưới rất nhanh liền cho hắn đáp án.
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, nỉ non một tiếng. "Phu quân......"
Phượng Quan Hà sửng sốt.
Hắn suy nghĩ rất lâu.
Càng nghĩ lửa giận trong lòng càng dữ dội.
Phu quân?
Nàng gọi ai là phu quân?
Phu quân trên danh nghĩa của nàng đã chết! Nhưng kể cả trước kia, nàng cũng chưa bao giờ gọi hắn một tiếng phu quân!
Phượng Quan Hà cảm thấy đầu và tâm đều đau vô cùng.
Thì ra là thế, thì ra là thế......
Ở trong phủ đệ của hắn mà còn cùng người khác......
Hắn chỉ thấy khí huyết dâng trào, nhất thời cũng không suy xét tới hậu quả, xoay người một cái, từ mái hiên nhảy thẳng vào phòng.
Bên cửa sổ có đặt một bàn nhỏ.
Nương theo ánh trăng sáng cùng ánh nến mờ ảo, Phượng Quan Hà nhìn rõ người đang nằm trên giường.
Trên người nàng không có ai, mái tóc đen xõa dài khiến cho da thịt trắng tuyết càng thêm kiều diễm, mặc chiếc váy mỏng như tơ, lộ ra cặp đùi trắng nõn nà.
Chỉ có một mình nàng.
Không biết vì sao, Phượng Quan Hà mơ hồ có cảm giác bị lừa.
Người nọ cũng thấy hắn, trong mắt ánh lên vẻ kinh hãi, môi khẽ cử động.
Đây là sợ tới mức chuẩn bị kêu lên.
Cũng may Phượng Quan Hà tay mắt lanh lẹ, tiến lên trước một bước che lại môi nàng.
Ánh nến gần trong gang tấc, chiếu sáng khuôn mặt hai người.
Người nọ sau khi nhìn thấy mặt hắn biểu tình càng thêm kinh hãi.