Tần Nguyệt Oánh hoảng hốt chớp mắt, tưởng tượng tới đó thôi mà cả người vừa hưng phấn lại sợ hãi run lên.
Thân thể nàng khó thụ thai, nhưng thứ đang chạm vào miệng huyệt nàng lại đập thình thịch mạnh mẽ, mang theo nhiệt độ nóng bỏng và nồng đậm nam tính, tất cả như nói với nàng......
Nam nhân đang đè lên nàng, nam nhân đang sắp đi vào nàng đây - hắn còn trẻ như vậy, tinh lực dồi dào vô hạn, có thể dùng mãi không hết trên người nàng!
Không hiểu sao nàng lại nhớ tới cái ngày bọn họ vừa đến sơn trang Phi Tuyền......
Sáng hôm đó trời không mưa, không khí cuối thu mát mẻ.
Nàng ngồi trong sân đình nhỏ trên hòn non bộ, tay ôm túi sưởi, trộm nhìn phò mã cởi trần đánh võ đến mức lá đỏ rơi ào ào.
Ngọn thương bạc xuyên qua không trung, tiến công như lửa, nhưng nàng không để ý đến khả năng dùng thương của hắn, ngược lại chỉ tập trung vào thân hình đẹp đẽ ngày thường bị che khuất dưới lớp quan phục nghiêm trang kia.
Vòng eo săn chắc, đôi chân mạnh mẽ linh hoạt, cánh tay vạm vỡ như hổ, khí chất uy phong oai hùng.
Không ngờ khi phò mã cởi quan phục, thân thể phía dưới lại trông như vậy!
Hắn khéo léo xuất ra một chiêu Thất Xà, xé gió thổi tung lớp lá đỏ, thân dưới vững vàng bất động, chỉ có miệng thở và thắt lưng phập phồng, xương cốt hắn như ẩn chứa một sức mạnh vô tận.
Khi đó nàng đã nghĩ...
Cánh tay như vậy chỉ nên ôm nàng.
Vòng eo như vậy cũng chỉ nên phập phồng trước mặt nàng.
Thứ tốt như vậy, cho dù Tần Nguyệt Oánh nàng chơi chán thì cũng không đến lượt người khác hưởng!
Sau này nàng đã được như ý nguyện. Nàng câu dẫn hắn, dạy hắn liếm âm hộ mình như một con chó, bị hắn ôm vào ngực đụ cắm, sảng khoái đến mất hồn!
Sau nửa năm xa cách, nàng càng chắc chắn mình nên cho hắn nhiều hơn một chút.
Để hắn khuất phục, để bản thân... được hưởng thụ nhiều vui sướng từ hắn hơn.
Tần Nguyệt Oánh nghĩ về nó, đôi mắt liền trở nên mê man.
Quy đầu cứng rắn tròn trịa vẫn đặt lên miệng huyệt, nàng nhìn đôi mắt đen láy của hắn, vươn đầu lưỡi ngọt ngào liếm môi, thì thầm: "Vào... mau vào đi, cắm vào chơi Oánh Oánh đi."
Phượng Quan Hà lúc này cũng không hề dễ chịu.
Luồng nước sốt vừa phun ra trượt dọc theo vách thịt mềm, tưới hết lên thân gậy tím đen, lỗ dâm non nớt co bóp đóng mở, rụt rè mút lấy dương vật của hắn, mỗi giây trôi qua đều không ngừng câu dẫn hắn thọc vào!
Hắn nghiến răng, chịu đựng đến mức gân xanh gồ lên đầy trán.
"Chắc chắn?" Hắn nhìn đôi mắt mơ màng của nàng, hỏi một lần cuối, "Nếu thật sự tiến vào đây, ngươi sẽ là nữ nhân của ta... hiểu không?"
Nữ nhân nhỏ mê man nhìn hắn, dáng vẻ thật ngoan ngoãn nhu thuận, bỗng nhiên mỉm cười.
"Không phải... ưm...... không phải ba năm trước đã là vậy sao?"
Vừa dứt lời, lối nhỏ khít khao bên dưới đột nhiên bị quy đầu cứng ngắc kéo căng, cảm giác no đầy tê dại khiến toàn thân nàng run lên.
Thịt mềm xung quanh ngập ngừng siết chặt lấy hắn, vừa như tham luyến khoái cảm này, lại như đang sợ hãi bị thứ gì hung ác nghiền nát.
Tần Nguyệt Oánh hơi hé miệng, sắc mặt ngây ngốc.
Sao lại lớn như vậy? Ban nãy khi áp vào nhau nàng còn cảm thấy có thể ăn được......Nhưng khi đồ vật kia tiến vào, nàng bắt đầu hoài nghi có phải mình đã quá đề cao bản thân không...
"Có đau không?"
Thấy nàng như vậy, Phượng Quan Hà có chút lóng ngóng, không dám tiến thêm, nhẫn nại đến mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Hắn nhíu chặt mày, há miệng thở phì phò, duỗi tay xuống mơn trớn phần dương vật sưng to còn bên ngoài, trong lòng vô cùng hối hận vì đã leo lên thuyền nàng.
Tối nay chỉ sợ một lần cũng không đủ, cứ vậy mà chết trên người nàng!
Nhưng hắn không nỡ tổn thương nàng!
Bọn họ thành thân ba năm, đến giờ mới coi như viên phòng, nến hoa tân hôn cũng chẳng có, hắn thật sự nợ nàng rất nhiều!
"Không....chịu không nổi......" Biểu tình nữ nhân nhỏ thoạt nhìn rất đáng thương.
Nàng đẩy hắn: "Thô quá, Oánh Oánh không được, không ăn được nữa......"
Nàng thực sự định rút lui, vừa nói xong liền cử động eo hơi lùi lại.
Nhưng lại bị một bàn tay to đè lại.
Phượng Quan Hà mím môi im lặng, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn gương mặt nàng.
Có chút bất mãn, nhưng cũng không khóc thật.
"Oánh Oánh sao lại mỏng manh yếu ớt như vậy?" Thần sắc của hắn âm trầm không rõ ràng, "Lỗ đít ăn được mà âm hộ nhỏ dâm đãng như vậy lại không thể ư?"
Hắn đưa tay xuống sờ hột le dựng đứng giữa hai chân nàng.
"Lại to hơn rồi." đầu ngón tay búng vài cái rồi kẹp lấy vân vê, "Xem ra trong lúc vắng ta, Oánh Oánh cũng tự chơi rất nhiều."
Người dưới thân rên rỉ hai tiếng, đôi chân thon dài trên vai hắn không ai giữ cứ vậy rớt xuống bên người hắn.
Hai chân nàng càng giạng rộng hơn, nước mật trong suốt rỉ ra từ nơi hai người giao hợp khiến lối vào càng thêm trơn trượt.
Như vậy càng thuận tiện để xuyên xỏ.
Phượng Quan Hà nhìn nàng đỏ bừng mặt, dáng vẻ quẫn bách, bình tĩnh ưỡn thẳng lưng đâm về phía trước.
Nhẹ nhàng đi vào một chút.
Mỹ nhân dưới thân ngửa cổ, thần sắc thống khổ lại sung sướng.
Đó là một cảm giác thật kỳ lạ.
Thọc âm hộ phía trước và lỗ huyệt phía sau mang lại cho nàng hai loại khoái cảm hoàn toàn khác nhau.
Âm hộ chặt chẽ mẫn cảm, chưa từng bị ai khai phá, bên trong như có vô số nếp gấp, dương vật vừa thọc vào liền kéo phẳng ra, những đường gân gồ ghề cọ qua từng dây thần kinh bên dưới mang đến khoái cảm cho nàng, hắn chỉ mới đâm vào một chút mà eo nàng đã tê dại cả đi.
Cảm giác này quá đáng sợ......
Huống chi, nàng đã ước lượng qua, thứ đồ kia của hắn mà đút vào hết, không chừng sẽ......
"Không...... ta không thể," Tần Nguyệt Oánh rơm rớm nước mắt, bộ dạng thật đáng thương, "Đâm hỏng mất...... Oánh Oánh sẽ hỏng mất."
Thấy sự kháng cự trong mắt nàng ngày càng rõ ràng, Phượng Quan Hà trầm mặc cúi xuống, cẩn thận hôn từng chút một lên cổ nàng.
Rõ ràng nàng câu dẫn hắn, nói muốn cho hắn.
Bây giờ lại kêu la hối hận.
Chẳng lẽ nàng không biết hắn luôn thiếu kiên nhẫn với những người thất thường sao?
Cho đến khi người dưới thân hơi run lên, hắn lại liếm đến vành tai của nàng.
Động tác cực kì kiều diễm ái muội, nếu không phải một đoạn dương vật của hắn còn đang cắm giữa hai chân nàng, tư thái như vậy thật không khác mấy tình nhân đang âu yếm nhau.
Hắn thật sự không di chuyển nữa.
Tần Nguyệt Oánh vô thức vươn tay ra ôm lấy lưng hắn.
Vô thức...... vuốt ve cơ thể rắn chắc, hoang dã đó.
Thân mình có chút khó chịu, lại có chút thoải mái......
Nàng cũng không biết bản thân đang khó chịu hay thoải mái......
Chiếc lưỡi đang quấn lấy vành tai nàng rút lại, hắn ghé vào tai nàng nói: "Oánh Oánh, kỳ thật giữa ta và ngươi không cần thiết phải vậy."
Tần Nguyệt Oánh rưng rưng, thẫn thờ nhìn hắn, không hiểu ý của hắn.
"Có biết vì sao ta đoán được ngươi ở Minh Nguyệt Lâu không?"
Thấy nàng không nói gì, Phượng Quan Hà tự trả lời: "Ngươi có biết......vì ngươi mà tòa tháp này mới được xây lên không. Vậy nên ta đương nhiên biết, chỉ cần.... ngươi vừa bước chân vào phủ ta, nhất định sẽ thích Minh Nguyệt Lâu."
Tần Nguyệt Oánh bối rối mở miệng: "Ta...... nhưng ta......"
"Đúng vậy, vì phủ công chúa phải sửa lại nên ngươi mới tới đây," Phượng Quan Hà đón lấy ánh mắt của nàng, "Nhưng bất luận ngươi có tới hay không, nơi này vẫn sẽ có một tòa Minh Nguyệt Lâu. Trước kia có, hiện giờ có, sau này cũng sẽ luôn ở đây."
Thanh âm của hắn trầm thấp, như thể xuyên qua tai, gõ thẳng vào trái tim nàng.
Đôi mắt ngậm nước kia chuyển động, dịch ngọt bên dưới dường như cũng trào ra nhiều hơn.
Phượng Quan Hà nhẹ nhàng dụ dỗ nàng: "Thật sự đau sao?"
Cả đầu Tần Nguyệt Oánh choáng váng mơ hồ: "Không.... không đau."
Nhưng mà trướng, trướng muốn chết.
Nàng còn chưa dứt lời, chợt cảm thấy vòng hông bên dưới cử động, vật cắm trong nhục huyệt lập tức như gậy tre xuyên vào, gân guốc bao quanh không chút lưu tình nghiến qua từng tấc thịt non nớt, cứ vậy cả một cây lập tức đút hết vào.
Lần này gần như đâm đến tận cùng của nàng.
Tần Nguyệt Oánh ngửa cổ há mồm thở dốc, không nói nổi một câu, móng tay nhỏ ghim sâu vào da lưng và gáy hắn.
Phượng Quan Hà không chút để tâm.
Hắn vẫn kề sát vào nàng, dụi tai vào nhau.
"Không phải ăn hết rồi sao?" Hắn nói.
"Âm hộ nhỏ của Oánh Oánh thật tao, vừa mềm lại nhiều nước, chơi bao nhiêu cũng sẽ không hỏng."
Những lời thô tục hạ lưu lọt vào tai nàng, nàng khẽ cử động eo.
"Bên trong Oánh Oánh chặt quá...... nóng quá," hắn hôn lên mặt nàng, bàn tay to che đi cặp mắt phượng đang mơ màng, "Có thể thấy Oánh Oánh sinh ra là để ta đụ —— phải không?"
Editor: Lạc Rang
(Cảnh H còn dài, các chương sau có vẻ tục hơn, mời các vị uống chén trà chờ cho đỡ mặn 🍵)