Trong việc truyền đạt tình cảm, thân thể luôn trung thực hơn lời nói của con người.
Tần Nguyệt Oánh tin rằng phò mã thật sự nhớ nàng rất nhiều.
Bởi vì thứ xấu xa mắc kẹt trong bụng nàng lại cứng lên lần nữa.
Nàng muốn thoát ra nhưng lại bị hắn đè lại.
Đầu nàng phải gối lên cánh tay rắn chắc của hắn, cổ thì bị hắn hết liếm lại cắn.
Tần Nguyệt Oánh có chút không hài lòng khi nghĩ tới mỗi lần đôi môi mỏng kia hôn miệng mình.
Nàng đẩy hắn: "Đừng."
Bụng nàng vẫn còn phình to khó chịu.
Phượng Quan Hà không nghe. Hắn cọ vào cổ nàng, hô hấp lại trở nên thô nặng.
Gậy thịt cứng ngắc nhẹ nhàng di chuyển bên trong nàng.
"Thêm lần nữa......"
Hắn thì thầm vào tai nàng, bàn tay to lung tung nhào nặn bầu vú trắng nõn thành nhiều hình dạng khác nhau.
"Không muốn, ngươi không nghe lời phải không......"
Mí mắt Tần Nguyệt Oánh nặng trĩu vì buồn ngủ, thân thể lại bị hắn làm khó chịu.
Những ngón tay màu mật bóp lấy núm vú màu hồng anh đào khiến nàng hừ mũi một tiếng.
"Cho ta thêm lần nữa......" Giọng điệu gần như van xin.
"Oánh Oánh ngoan... ta hứa là lần cuối."
Không đợi Tần Nguyệt Oánh trả lời, côn thịt nóng bỏng đã bắt đầu đưa đẩy nhịp nhàng trong cơ thể nàng lần nữa, môi hắn lại phủ lên, lần này lớn mật hôn lên gò má ửng đỏ của nàng.
Phượng Quan Hà thấy nàng không kháng cự thì mừng thầm. Hắn hôn gần hết một bên má của nàng, cuối cùng dừng lại bên khóe môi nàng.
Không di chuyển nữa.
"Một lần nữa...... được không?"
Mặt bọn họ gần như chạm vào nhau, Phượng Quan Hà thỉnh cầu, tay càng ra sức vuốt ve hơn.
Chỉ cần nàng có thể đồng ý.
Tần Nguyệt Oánh cảm thấy môi khô khốc, không rõ vì sao trong lòng có chút cáu kỉnh.
"Ta buồn ngủ, ngươi hiểu không?"
Nhưng khi nàng vừa quay đầu thì lại trông thấy vẻ mặt thất vọng tràn đầy đáng thương của hắn, tựa như một con chó lớn ủ rũ cụp tai xuống.
Vậy là nàng lại có chút không đành lòng.
"Ta...... ta ngủ, ngươi tự mình làm được không?"
Đương nhiên là được.
Phượng Quan Hà nhẹ nhàng lật nàng lại, để nàng nằm an ổn trên giường, hai mắt hắn sáng lên nhìn nàng.
Tần Nguyệt Oánh được dựa vào chiếc gối mềm mại mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nàng còn lâu mới thèm gối lên người hắn......
Hắn quá cứng.
Trải qua một trận làm tình kịch liệt, mí mắt của Tần Nguyệt Oánh lúc này sắp không mở ra nổi nữa.
Cả người ướt sũng khiến nàng nhớ tới suối nước nóng ở sơn trang Phi Tuyền năm ngoái.
Nàng có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.
"Ngủ đi, ngủ đi......"
Phượng Quan Hà dỗ nàng ngủ tựa như dỗ một đứa trẻ.
Hắn đè lên nàng rồi cúi xuống hôn hai bầu vú căng tròn trắng như tuyết.
Đầu lưỡi quen thói đảo một vòng quanh núm vú, người dưới thân vẫn không có phản ứng gì. Vậy là hắn càng mút càng mạnh hơn, âm thanh nhóp nhép vang lên, như thể không mút ra được gì thì sẽ không chịu ngừng lại.
Nàng vẫn không có phản ứng.
Ngủ thật rồi sao?
Phượng Quan Hà ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt nàng. Hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống tựa như đã chìm vào giấc ngủ.
Gậy thịt sưng to vẫn còn chôn trong cơ thể nàng.
Hắn nhẹ nhàng chuyển động.
Người phía dưới hừ một tiếng, Phượng Quan Hà cứng đờ người, sợ đánh thức nàng.
Thấy nàng thật sự không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này hắn mới yên tâm, nhẹ nhàng xâm nhập vào trong nàng.
Rõ ràng người đã ngủ nhưng vách thịt chín rục mọng nước vẫn vô thức siết lấy hắn không buông.
Cảm giác ra vào thật thoải mái.
Phượng Quan Hà nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, cõi lòng trống vắng bấy lâu như được lấp đầy từng chút một.
"Oánh Oánh......"
Hắn hít sâu rồi khẽ gọi.
Không ai đáp lại.
Biên độ đâm nhỏ như vậy thật sự là một loại tra tấn với hắn.
Nhưng không biết vì sao hắn chỉ muốn thời khắc như thế này có thể nhiều thêm một chút, nhiều thêm nữa......
Chỉ cần có thể ở bên nàng, cho dù phải chịu hành hạ, hắn cũng sẵn lòng.
Chiếc giường lớn làm bằng gỗ lê khẽ rung lên.
Rung động rất lâu.
Nàng dường như đã thật sự ngủ, hơi thở dịu dàng cũng trở nên bình lặng hơn.
Phượng Quan Hà nhìn nàng thật sâu, động tác dưới thân không khỏi kịch liệt hơn.
Khi hắn ra vào, thứ tinh khí trắng đục đặc sệt quện với nước nhờn ngọt ngào bắn ra từ nơi hai người giao hợp. Lối đi ấm nóng dường như cũng vô thức đáp lại hắn, nó co rút kẹp chặt lại và mút.
"Oánh Oánh......"
"Oánh Oánh......"
Đầu óc Phượng Quan Hà choáng váng, nhịp thở ngày càng gấp gáp. Hắn vừa xuyên xỏ vừa nỉ non tên nàng nhiều lần.
Giống như muốn khắc sâu hai chữ này vào tâm trí.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng đang say giấc.
Chỉ một cái liếc mắt cũng đã khiến hắn không nhịn được.
Ánh mắt hắn si mê và tham luyến phác họa từng tấc khuôn mặt nàng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ tươi ướt át.
Hắn đã nghĩ về nó từ rất lâu.
Hắn vốn không dám chạm vào nàng, nhưng khi nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng, những ý nghĩ lớn mật kia lại giống như ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng hắn.
Có thể không?
Nàng đã ngủ rồi, sao lại không thể?
Chỉ cần lặng thầm, chỉ một lần thôi.
Khi trời sáng, tất cả sẽ như chưa từng xảy ra.
Phượng Quan Hà si ngốc cúi xuống như bị thứ gì đó mê hoặc.
Hơi thở của hai người giao hòa nhau, dưới ánh trăng, hắn dường như có thể nhìn rõ cả những sợi lông tơ rất nhỏ trên mặt nàng.
Nàng ngủ thật an ổn.
Hơi thở của hắn khẽ run lên.
Môi áp lên môi, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Phượng Quan Hà ngẩng lên, nhanh chóng rời khỏi đôi môi ấm áp kia.
Không phải hắn định dừng lại, mà vì hắn muốn nhiều hơn nữa.
Hắn thở hổn hển, cây gậy chôn trong cơ thể nàng càng cứng hơn.
Chỉ chạm một chút như vậy làm sao đủ?
Hắn đã nghĩ đến việc mút lấy cái lưỡi nhỏ ngọt ngào đó từ rất lâu rồi.
Ngón tay cái cạy đôi môi hơi hé mở của nàng ra, Phượng Quan Hà cúi xuống đưa lưỡi vào.
Cuối cùng cũng hôn rồi.
Chiếc lưỡi to cạy hàm răng của nàng ra, nước bọt hòa quyện, hương thơm tràn đầy trong khoang miệng.
Phượng Quan Hà lần đầu làm việc này, lại sợ đánh thức nàng, động tác của hắn vừa trúc trắc lại căng thẳng, không biết nên tiến về đâu mà chỉ là đảo lung tung trong miệng nàng.
Răng hắn nhẹ nhàng cắn.
Phượng Quan Hà cảm thấy hơi xấu hổ.
Nếu Oánh Oánh của hắn còn tỉnh, nói không chừng nàng sẽ cười nhạo hắn......
Đầu lưỡi của hắn vừa chạm vào lưỡi nàng thì hơi thở của nàng trong nháy mắt đột nhiên phả vào mặt hắn.
Phượng Quan Hà có chút rối loạn.
Hắn vội vàng đứng dậy khỏi người nàng, giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu sợ bị phát hiện.
Thở hổn hển từng hơi.
Nhưng sợi nước trong suốt nối giữa môi hai người tựa như muốn nhắc nhở hắn rằng giấu đầu hở đuôi.
Vẻ mặt nữ nhân đang ngủ không hề thay đổi, dường như nàng thực sự đã say giấc.
Nhận thấy vậy, Phượng Quan Hà thậm chí không thèm lo di chuyển gậy thịt bên trong nàng đã vội cúi xuống hôn nàng.
Hắn vẫn còn thở dốc mà nàng thì đã ngủ, nhịp thở đều đều bình ổn.
Hắn chật vật đến như vậy.
Nhưng lúc này hắn cũng không rảnh lo nghĩ nhiều. Lưỡi của hắn vói vào trong, bàn tay to ấn đầu nàng xuống, nóng vội khám phá mọi ngóc ngách bên trong miệng nàng.
Nụ hôn của hắn thật cháy bỏng.
Mỗi nơi trong miệng đều bị hắn ăn qua.
Hai đôi môi rời khỏi nhau, lá gan của hắn cũng đã to hơn, tựa như chưa ăn đủ, hắn lại vươn ngón trỏ mò vào đầu lưỡi trơn trượt của nàng, móc nhẹ một cái, cái lưỡi ấm nóng liền bị hắn kéo ra.
Phượng Quan Hà nhìn đến đỏ mắt, cổ họng khát khô.
Hắn không thể chịu đựng lâu hơn nữa.
Đôi môi mỏng phủ lên, hắn quấn lấy cái lưỡi nhỏ mà mình hằng mơ tưởng vào miệng, cẩn thận nhấm nháp và mút nhẹ.
Trái tim hắn nóng lên, trong đầu có thứ gì đó trào dâng không kiểm soát được mà trào dâng.
Không thể rời xa nàng được......
Để hắn hôn nàng như thế này thật khiến hắn không thể rời xa nàng.
Môi hắn lại áp lên nàng, chẳng còn quan tâm nàng có ngủ hay không mà thô lỗ nghịch phá trong miệng nàng.
Trong lúc động tình không kịp đề phòng, cái lưỡi nhỏ đang bị hắn liếm láp đột nhiên khẽ móc lấy hắn khiến hắn kinh ngạc.
Nàng đang đáp lại hắn...... trong lúc ngủ?
Phượng Quan Hà còn chưa kịp suy nghĩ thì âm hộ quấn quanh dương cụ cũng đã siết chặt.
Hắn bật ra một tiếng thở hổn hển nặng nề, đôi mắt hơi mở lớn.
Rõ ràng hắn còn không làm......
Vậy mà lại cứ vậy...... xuất tinh trong cơ thể nàng.