*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi luyện tập gian khổ, cuối cùng Giang Cung Tuấn cũng đánh gãy được cột sống thứ ba mươi ba của mình. Lợi dụng Bước nghịch thiên để hấp thu sức mạnh từ trời đất, định hình lại cột sống thứ ba mươi ba, anh tiến lên ba mươi ba bước. Với mỗi bước đi sức mạnh của bản thân anh đều sẽ tăng lên.
Sau khi bước ba mươi ba bước, khí tức của anh đã hoàn toàn hòa nhập với đất trời.
“Cuối cùng cũng luyện thành công rồi.” Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, anh cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình và niềm tin không có đối thủ trỗi dậy trong lòng anh.
“Tiềm Mạc là cái thá gì?” Tại thời điểm này, anh tự tin một trăm phần trăm rằng mình có thể đánh thắng Tiềm Mạc.
Anh xua tan Bước nghịch thiên, khí tức trên người anh yếu dần đi.
Cuối cùng anh ngã lăn ra đất bởi vì cột sống được định hình lại nhờ sức mạnh của trời đất đã biến mất, còn cột sống của anh thì đã bị đánh gãy rồi. Anh nằm trên mặt đất thậm chí còn không có sức để gượng dậy.
Ma khí quét qua cơ thể anh khiến cột sống bị gãy nhanh chóng được phục hồi, anh đã hồi phục chỉ trong vòng chưa đầy ba mươi phút.
Anh lại thử thêm lần nữa, rất nhanh đã bước được ba mươi ba bước và định hình lại ba mươi ba đốt sống. Sau khi thử đi thử lại nhiều lần liên tiếp, anh ta dừng lại.
Trải qua suốt bao nhiêu năm khổ luyện, hiện tại cảnh giới của anh đã đạt tới siêu phàm cấp một, còn thể lực của anh có thể sánh với siêu phàm cấp năm. Tuy rằng thực lực chỉ có vậy, nhưng chỉ cần sử dụng Bước nghịch thiên thì thực lực của anh sẽ tăng lên gấp bội.
“Bốp bốp, bốp. Những tràng pháo tay giòn giã vang lên, Tổ Quỳnh vừa vỗ tay vừa bước vào.
“Giang Cung Tuấn, sự kiên trì của cậu mạnh hơn tôi tưởng. Không ngờ cậu lại có thể luyện.
thành công môn tuyệt học không có đối thủ này chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Câu có biết là ngay cả tộc Thần Viên xa xưa cũng phải tốn rất nhiều năm mới có thể tu luyện thành công không? Hơn nữa, sau mỗi lần luyện tập họ đều cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài mới có thể hồi phục sức khỏe, còn cậu thì không”.
Giang Cung Tuần ngồi trên mặt đất khôi phục lại thể trạng, trên mặt lộ ra vẻ biết ơn và nói: “Chị Tổ Quỳnh, trong khoảng thời gian này chị đã rất vất vả rồi. À đúng rồi, cho đến giờ tôi đã luyện tập được bao lâu rồi? Còn bao lâu nữa là đến ngày quyết đấu?”.
Tổ Quỳnh nói: “Vẫn còn thời gian. Nếu bây giờ cậu đi ra ngoài thì còn ba ngày nữa mới đến ngày quyết đấu.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuần thở phào nhẹ nhõm.
Nửa giờ sau, cột sống bị đánh gãy và vỡ vụn của anh đều đã hồi phục hoàn toàn.
Anh đứng dậy khỏi mặt đất và nói: “Tôi không ở Tiên phủ thêm nữa mà sẽ ra ngoài trước. Đợi khi trận chiến kết thúc, đánh bại Tiềm Mạc rồi tôi sẽ đến cảm ơn chị một lần nữa”
“Không sao, không sao, giúp cậu là việc nên làm mà, ai bảo cậu là chủ nhân của Kinh Hồng Tiên phủ chứ” Tổ Quỳnh cười nói.
“Cậu xem tôi vất vả biết bao nhiêu, vừa hướng dẫn cậu tu luyện lại vừa huấn luyện cho cậu một đội quân. Có phải là cậu nên thể hiện chút gì đó không?”
Giang Cung Tuấn nghi ngờ nhìn Tố Quỳnh, không biết cô ta muốn làm gì. Anh nhìn Tổ Quỳnh rồi ngập ngừng hỏi: “Chị muốn gì?”
Tổ Quỳnh cười nói: “Cũng không muốn gì. Chỉ là trong Tiên phủ này có một thanh khắc kiếm đạo, tôi muốn xem một chút có được không?”
“Chuyện này không có thiệt hại gì đến tôi chứ?”
“Sao có thể? Tôi chỉ nhìn một chút thôi mà. Xem xem rốt cuộc thanh kiếm bất khả chiến bại là như thế nào, liệu tôi có thể học được điều gì từ thanh kiếm bất khả chiến bại này không. Nếu có thể lĩnh ngộ được thì tôi cũng có thể dạy nó cho cậu đúng không nào?”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cảm thấy an tâm, nói: “Nếu là như vậy thì tôi đồng ý”
Lúc này Tổ Quỳnh mới mặt mày hớn hở.
Giang Cung Tuấn nói: “Nhân tiện, chị cố gắng giúp đỡ tôi việc quân đội một chút nhé. Tôi có thể xây dựng được quân đội bất khả chiến bại hay không đều nhờ cả vào chị đấy”
Tổ Quỳnh cười nói: “Đừng lo, cứ giao cho tôi. Trong Tiên phủ có rất nhiều linh quả cấp thấp đầy khắp núi đồi. Những thứ này rất thích hợp với quân đội. Chỉ vài năm nữa một đội quân bất khả chiến bại sẽ ra đời”
Nghe được câu nói này của Tổ Quỳnh, Giang Cung Tuấn rất yên tâm.
Anh không ở trong Tiên phủ thêm nữa mà rời đi và xuất hiện ở trong khu rừng rậm của núi Bất Châu.
Khi nhặt Tiên phủ lên, Tiên phủ biến thành chiếc nhẫn nằm trong tay anh, anh cất nó và rời khỏi khu rừng rậm.
Giang Cung Tuấn không đến thành phố Bất Châu vì vẫn còn ba ngày nữa mới đến ngày quyết đấu. Anh đã đến một thành phố của loài người ở gần núi Bất Châu, tìm đến một trung tâm mua sắm để mua sạc dự phòng rồi sạc điện thoại di động của mình. Sau đó, anh mở vào diễn đàn võ giả để xem tin tức.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày xuất hiện trận mưa màu đen, một tháng nay anh bế quan trong Tiên phủ, không biết thế giới bên ngoài ra sao. Bây giờ sau khi vào diễn đàn võ giả, anh hoàn toàn chấn động khi nhìn thấy thông tin từ khắp nơi trên thế giới.
Trận mưa màu đen đã mang đến những thảm họa tàn khốc cho loài người. Khi cơn mưa đen quét qua, cả thế giới đã mất mùa.
Hơn nữa, trong đất đai của trái đất hiện nay có đầy rẫy các loại vi rút không rõ nguồn gốc và không còn thích hợp để trồng thực phẩm nữa.
Điều này khiến giá thực phẩm tăng chóng mặt chỉ trong một tháng ngắn ngủi.
Trong một tháng vừa qua, trên khắp thế giới có ít nhất ba trăm triệu người đã chết thảm thương trong trận thiên tai này. Các nhà tang lễ chật kín, xác người ở khắp nơi.
Nói một cách ngắn gọn, tình hình trên trái đất hiện nay thật khủng khiếp và đang vô cùng hỗn loạn.
Ưu điểm duy nhất là một số người miễn nhiễm với vi rút và có sức đề kháng, cơ thể của họ cũng đột biến làm cho sức mạnh tăng lên đáng kể. Thêm nữa là cả thế giới đều đang truyền nhau những công pháp tu luyện, Điều này dẫn đến sự trỗi dậy nhanh chóng của một số loài người trên trái đất và trở thành võ giả. Tuy thực lực còn rất yếu nhưng đây chỉ là tạm thời.
Chỉ cần loài người trên trái đất có đủ thời gian thì chắc chắn loài người trên trái đất sẽ vùng dậy.
Những người chết đều là kẻ vô dụng, những người còn sống sót mới là cao thủ thực sự.
Sau khi nhìn thấy thông tin, Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm: “Xem ra cái chết đã trở thành một kết cục được báo trước. Chỉ hy vọng tiếp sau đó sẽ không có quá nhiều người chết, hy vọng loài người trên trái đất có thể nhanh chóng thích nghi với môi trường mới.”
Giang Cung Tuấn lại lượt xem tin tức khác.
Trong thời gian này, xuất hiện nhiều loài động vật đột biến trên khắp thế giới. Trong đó có một số loài rất mạnh, có thể sánh ngang với những võ giả cảnh giới siêu phàm.
Những con vật đột biến này đều là đều đã được mở trí tuệ và rất thông minh. Chúng không chọn cách mạnh mẽ chống lại con người mà thay vào đó, chúng vào một số khu rừng nguyên sinh và tìm kiếm tạo hóa trong đó.
Nếu võ giả ngoài hành tinh giết chết cả hai người rồi ra tay với tất cả võ gia trên trái đất thì võ giả trái đất sẽ không có sức chống cự.
“Thực sự hy vọng Giang Cung Tuấn có thể thắng.”
“Ôi, làm sao có thể có chuyện ấy được. Sức mạnh của hai người chênh lệch quá lớn, Giang Cung Tuấn không thể nào thắng được.”
“Biết đâu sẽ có kỳ tích thì sao.”
Trên diễn đàn có đủ các loại giọng điệu.
Sau khi đọc những tin này, Giang Cung Tuấn nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt quyết tâm: “Nhất định tôi sẽ không để mọi người phải thất vọng. Nhất định tôi sẽ đánh thắng Tiềm Mạc để cho Thiên Kiêu của vùng đất phong ấn Tam Thiên biết rằng võ giả trái đất không dễ bị bắt nạt.”