Cường Đại Chiến Y

Chương 1130: Mộ Kiếm



Sau đó, có mấy người dẫn đệ tử xuất hiện ở núi Thông Thiên của Cổ Tộc.

Những người này, Giang Cung Tuấn không nhận ra. Tiêu Minh Hoàng vẫn kiên nhẫn giải thích cho Giang Cung Tuấn.

“Thấy cái người đang đổi người với trưởng lão Cổ Ngọc không, người đó là Tà Kim Thành, là một cao thủ siêu cấp, thực lực của người đó ở giới Sơ Khai có thể xếp vào hạng mười”

“Còn cái người mặc quần áo màu xám tro kia, là Để Hoàng, thực lực cũng rất mạnh”

Giang Cung Tuấn chỉ dám đứng từ xa xa nhìn những người này. Sau đấy anh chờ yên ở đây.

Một ít trưởng lão Cổ Tộc đã rời đi.

Giờ phút này, trên đại điện núi Thông Thiên, đã tụ hội một vài vị trưởng lão Cổ Tộc, dẫn đầu là Cổ Ngọc.

cổ Ngọc nói: “Lần này có rất nhiều người ngoại tộc, chúng ta phải lập ra quy tắc khiêu chiến mới. Ý tưởng của tôi là như vậy, trước hết để cho mọi người khiêu chiến Mộ Kiếm trước, nếu có thể vượt qua thì có tư cách tham gia khiêu chiến, không vượt qua được thì không đủ tư cách, thế nào?”

“Đại trưởng lão quyết định là được.”

“Nhưng thưa Đại trưởng lão, Mộ Kiếm là thánh địa của gia tộc chúng ta, bên trong cất chứa không ít danh kiếm, nếu kiếm bị người ngoại tộc lấy đi mất thì phải làm thế nào?”

“À” Đại trưởng lão Cổ Ngọc cười nhạt, nói: “Nào có dễ dàng như vậy, những cây kiểm đó đều có linh, ngay cả cao thủ tộc chúng ta cũng không có cách nào điều khiển được. Dù mấy vãn bối này có nghịch thiên thể nào, cũng không có cách nào lấy được những danh kiếm ấy. Sở dĩ lựa chọn đầu ở Mộ Kiểm là bởi vì bên trong Mộ Kiếm có kiểm ý rất mạnh, muốn vượt qua chúng không phải chuyện dễ dàng”

“Vậy cứ dựa theo ý của đại trưởng lão”

Đại trưởng lão đã nói thế, những người khác cũng không có ý kiến gì. Rất nhanh, đám người Đại trưởng lão đã ra bên ngoài.

Đại trưởng lão Cổ Ngọc đứng ở ngay phía trước, cất cao giọng nói: “Chư vị, bởi vì lần này có không ít người ngoài, nên chúng tôi đã bàn lại một chút về quy tắc tỷ thí. Quy tắc rất đơn giản, tỷ thí vòng thứ nhất chính là khiêu chiến Mộ Kiếm của tộc chúng tôi, có thể thành công vượt qua, thì sẽ được vào vòng kế tiếp, thời gian là ba ngày”

Nghe thế, Giang Cung Tuấn hỏi: “Sư phụ, Mộ Kiểm là cái gì?” Tiêu Minh Hoàng lắc đầu, nói: “Sư phụ cũng không phải là người thuộc gia tộc họ Cố, làm sao sư phụ biết”

Lúc này, Cổ Ngọc lại nói: “Tôi xin nhắc nhở chư vị, Mộ Kiếm chính là thánh địa của tộc chúng tôi, kiểm ý bên trong Mộ Kiểm rất mạnh. Nếu ý chí không đủ mạnh, không thể nào thông qua, không thông qua thì đừng miễn cưỡng, nếu không sẽ bỏ mạng”

“Vâng, đã biết” Núi Thông Thiên truyền đến âm thanh nghiêm túc đáp lại.

Sau đó, đại trưởng lão Cổ Ngọc tự mình dẫn dắt đám người trẻ tuổi đến tham gia trận tỉ thí đi vào phía sau núi núi Thông Thiên.

Sau núi, có một thung lũng.

Bên ngoài thung lũng, có một tấm bia đá dựng đứng, trên bia đá có khắc hai chữ to: Một Kiếm.

Khi đi tới ngay bên ngoài Mộ Kiếm, đại trưởng lão Cổ Ngọc xoay người nhìn nhóm lớn người trẻ tuổi nói: “Vòng tỷ thí thứ nhất rất đơn giản, qua được thung lũng Một Kiếm thì coi như qua ải.

Tôi nhắc nhở các cậu, ngàn vạn lần không được cậy mạnh. Mặt khác bên trong Mộ Kiếm có không ít danh kiếm, chủ nhân của mỗi một thanh kiếm trước đây đều là các cao thủ cái thế, thần kiếm có linh,đừng đụng chạm linh tinh, kẻo bị kiếm khí không chế”

“Còn dĩ nhiên, nếu như không sợ chết, muốn có được những thần kiếm, thì có thể đi thử xem sao”

Nghe vậy, không ít người rục rịch.

Đặc biệt là mấy người trẻ tuổi đến từ ngoại tộc.



“Được rồi, bắt đầu tỷ thí, thời gian là ba ngày” Khi giọng Cổ Ngọc vang lên, một ít đệ tử Cổ Tộc dẫn đầu tiến vào trong thung lũng.

Giang Cung Tuấn đứng ở cuối cùng, anh nhìn một chút, người trẻ của Cổ Tộc rất nhiều. Lần này tham gia tỷ thí, đại khái cũng có tới ba ngàn người.

Tiêu Minh Hoàng nhắc nhở: “Giang Cung Tuấn, cẩn thận một chút, không được thì không cậy mạnh.”

“Con biết, cảm ơn sự phụ”

Giang Cung Tuấn nói một câu, tiến về trước.

Vừa tiến vào thung lũng, anh lập tức cảm ứng được nơi đây một cỗ kiếm ý rất mạnh, cỗ kiếm ý tựa như một ngọn núi lớn nghiền ép, khiến anh có chút không thoải mái.

Ngay sau đó, anh cảm ứng giống như có ngọn lửa vô tận đang cháy, cháy mạnh đến người nóng bức.

Cảm giác nóng bức còn chưa dứt, anh lại như nghe được tiếng hàng ngàn con ngựa chạy qua.

Trong thoáng chốc, anh thấy trước mắt mình như có vài nghìn con ngựa đang phi vó, cát bụi mù mịt.

“Hô!”

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.

“Kiếm ý thật là đáng sợ”

“A.”

Ngay lúc này, từ phía trước lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết thống khổ. Vừa nghe thấy tiếng kêu, một người trẻ của Cổ Tộc cùng đồng thời lăn vọt ra.

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn, thân thể người đó đã bị cường đại kiếm ý làm bị thương, người đó thất khiếu chảy máu, sắc mặt tái nhợt, trạng thái tinh thần rất kém cỏi.

Giang Cung Tuấn cũng không giải thích được.

Kiếm ý nơi này rất mạnh, nhưng là vẫn còn ở trong phạm vi anh có thể chịu được.

“Giang Cung Tuần”

Bỗng nhiên, bên trong Tiên phủ truyền đến một giọng nói.

“Ù?”

Giang Cung Tuấn nghe được giọng Tổ Quỳnh, bèn hỏi Tổ Quỳnh: “Thế nào?”

Tổ Quỳnh nói: “Chỗ này có không ít kiếm tốt, cũng có không ít kiếm quyết. Dù coi như không phải là thứ gì tốt, nhưng đối với cậu mà nói tuyệt đối là vận may, tôi có thể cảm ứng được, bên trong mỗi một thanh kiếm đều ẩn chứa một bộ kiếm thuật, nếu cậu muốn đi con đường kiểm tu, thì nên học một chút những kiếm thuật này”

“Làm sao học được?”

Giang Cung Tuấn hỏi.

“Đi về phía trước, tôi chỉ cho cậu”



Dưới sự dẫn dắt của Tổ Quỳnh, Giang Cung Tuấn nhanh chân tiến về phía trước, rất nhanh đã đi đầu.

“Thấy sơn động trước mặt không, trong sơn động này, có một thanh kiếm, đi vào trước”

“Được.”

Giang Cung Tuấn nhìn sơn động phía trước, cửa vào của sơn động không tính lớn, chỉ cao mấy mét, anh quay người, đi vào cửa sơn động.

“Anh làm cái gì đấy?” Sau lưng truyền tới giọng nói.

Giang Cung Tuấn xoay người nhìn, phát hiện hoá ra là Ngọc Mỹ.

Ngọc Mỹ đi tới, nhắc nhở: “Trong sơn động là thần kiếm, càng đến gần, kiếm ý càng mạnh”.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Tôi biết, tôi chỉ tò mò mà thôi, muốn xem thử thần kiếm được cất giữ bên trong thánh địa của gia tộc đệ nhất thiên hạ này là như thế nào. Cô yên tâm, gặp nguy hiểm, tôi sẽ lùi về phía sau”

Ngọc Mỹ hai tay ôm ngực, nhìn Giang Cung Tuấn: “Không phải là anh có chủ ý muốn chiếm thần kiếm của gia tộc tôi đấy chứ?”

Giang Cung Tuấn mặt đầy lúng túng.

Thật ra anh chẳng có ý gì với mấy cây kiếm này, nhưng lại có ý với kiếm thuật được ghi lại bên trong.

“Đại trưởng lão cũng nói, nếu như có đủ thực lực, vậy thì có thể mang thần kiếm đi. Chẳng qua là tôi nhắc nhở anh, thần kiếm rất nguy hiểm, thực lực của anh chưa đủ để rung chuyển nó đâu.”

“Cảm ơn đã nhắc.”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, sau đó quay người liên tiến vào sơn động.

Không gian trong sơn động không tính lớn, ước chừng năm mươi mét vuông.

Trên đất là tầng nham thạch cứng rắn, ở trên tảng đá cắm một thanh kiếm.

Thanh kiếm này là màu đỏ như lửa, thân kiếm dài hai mét, trên thân kiếm chạm trổ một vài chữ viết thần bí.

Giang Cung Tuấn vào sơn động, cảm giác Ngọc Mỹ đi theo, không khỏi cau mày.

Bên trong Tiên phủ truyền đến giọng của Tổ Quỳnh: “Không cần để ý tới, kiểm thuật trong thần kiếm đều là dùng ý thức truyền thừa. Thực lực cô ấy rất thấp, không nhìn ra cái gì, giờ anh đến gần thần kiểm, dùng ý nghĩ trao đổi với kiểm”

Giang Cung Tuấn đi về phía thanh kiếm đỏ rực.

Anh thử dùng ý thức trao đổi với thần kiếm.

Trong chớp mắt, thanh kiếm đang cắm trên mặt đất, bỗng nhiên toát ra ánh sáng màu đỏ rực như lửa, lực lượng đáng sợ nổ ra. Lực lương này trực tiếp công kích Giang Cung Tuấn, cơ thể anh bay ra khỏi sơn động như quả bóng, ngã mạnh xuống đất.

“Ha, không biết sống chết”. Ngọc Mỹ đi ra, thấy Giang Cung Tuấn ngã xuống đất thì không khỏi bật cười, “Tôi nhắc anh rồi, cứ khăng khăng không tin, giờ chịu khổ rồi đấy”. Giang Cung Tuấn chật vật bò dậy từ dưới đất, đưa tay lau máu tươi bên khóe miệng.

Anh trực tiếp tiến vào Sơn động một lần nữa.

Bởi vậy, Tổ Quỳnh nói, cô ta đã chiếm đoạt được truyền thừa của thanh kiếm.