Cường Đại Chiến Y

Chương 1140: Khắc phục hậu quả, mở Hỏa Tháp Dương



Hoàng Tôn Giả không biết ai đang cưỡi trên đóa ma liên.

Ông ta chỉ cảm nhận được đóa ma liên này tỏa ra một luồng khí rất kỳ lạ, chính là ma khí thực sự.

Ông ta cũng chỉ biết rằng lệnh bài rất mạnh. Đứng trước lệnh bài, cứ như ông ta đang đối mặt với một cao thủ thực sự của Ma tộc.

Nên ông ta không dám chống lại mệnh lệnh.

Lập tức ra lệnh rút lui Theo lệnh của ông ta, thuộc hạ của ông ta nhanh chóng rút quân.

Còn các cao thủ trái đất đều choáng váng.

Hôm nay, nếu người này không xuất hiện, tất cả bọn họ đều sẽ phải chết.

“Người này rốt cuộc là ai?”

“Tại sao lại cứu chúng ta?”

Mọi người đều cảm thấy khó hiếu.

Sau khi Dương Hoàng Tôn Giả rút quân, Giang Cung Tuấn cũng rời đi. Anh rời khỏi Cổi Tộc, ra bên ngoài thay quần áo rồi lại quay trở lại lần nữa Khi anh quay lại, Cổ Tung Diệp đã phá giải được phong ấn của mình và đang mở phong ấn cho người khác.

Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện, Tiêu Minh Hoàng liền hỏi: “Giang Cung Tuấn, con trốn ở đâu vậy? Làm sư phụ tìm con nấy giờ”

Giang Cung Tuấn nói: “Con, con sợ quá Giờ mới hoàn hồn lại: “Không sao, không sao rồi” Tiêu Minh Hoàng an ủi.

Sau đó, Cổ Tung Diệp bắt đầu kiểm tra số người thương vong.

Lần này, Cố Tộc bị thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, rất nhiều người trẻ đã chết dưới lời nguyền.

Cổ Tộc bắt đầu tiến hành khäc phục hậu quả.

Giang Cung Tuấn và những người khác lại tiếp tục sống ở Cổ Tộc.

Thời gian ở lại lần này là hai mươi ngày.

Đã hai mươi ngày trôi qua, cuối cùng Cổ.

Tộc cũng thoát khỏi trận chiến này.

Lúc này.

Cổ Tộc, phía sau ngọn núi núi Thông Thiên.

Cổ Tung Diệp và Ngọc Mỹ đang đi cùng nhau.

“Ba, ba không sao chứ?”

Trong hai mươi ngày qua, Ngọc Mỹ vẫn luôn muốn hỏi câu này, nhưng chưa có cơ hội vì Cổ Tung Diệp đang phải giải quyết đủ chuyện lớn nhỏ.

Cho đến hôm nay mới xong việc.

Cổ Tung Diệp đã hứa với Giang Cung Tuấn rằng ông ta sẽ không dễ dàng tiết lộ thân phận của anh. Lần này ông ta có thể thoát chết đều là nhờ có Giang Cung Tuấn, nhưng anh đã hơi quá đáng, vì ông ta chưa kịp phục hồi lại sức mạnh thì anh đã tùy tiện hành động rồi.

Điều này đã khiến cho không ít người trong gia tộc phải chết thảm.

Cổ Tung Diệp không trả lời câu hỏi của.

Ngọc Mỹ, mà đổi chủ đề, hỏi: “Cao thủ của tất cả các môn phái đã rời đi chưa?”

Ngọc Mỹ gật đầu nói: “Dạ rồi, sau khi tham dự lễ truy điệu của các gia tộc, cao thủ của các môn phái đã lần lượt ra về. Bây giờ, chỉ còn lại có mấy người chưa đi. Bọn họ là Minh Lam Thánh Hoàng, Tà Kim Thánh, Đế Hoàng Bọn họ đều mang theo đệ tử tới, nhằm vào.

Hỏa Tháp của gia tộc chúng ta. Bây giờ Hỏa Tháp vẫn chưa mở, nên bọn họ sẽ không dễ gì mà rời đi đâu.”

“Giang Cung Tuấn đâu?” Cổ Tung Diệp hỏi.



“Anh ấy… Chắc anh ấy vẫn ở đó” Ngọc Mỹ hơi sửng sốt. Cô ấy không biết tại sao ba cô ấy lại hỏi Giang Cung Tuấn vào lúc này.

Cổ Tung Diệp nhìn Ngọc Mỹ nói: “Ngọc Mỹ, con cũng không còn trẻ nữa, đã đến tuổi kết hôn rồi. Con thích đàn ông như thế nào, ba sẽ tìm giúp con”

Ngọc Mỹ đỏ mặt cười, nói: “Vẫn còn sớm mà ba. Hiện tại con vẫn đang tập trung vào việc tu luyện. Con vẫn chưa nghĩ đến những chuyện khác”

“Con thấy Giang Cung Tuấn thế nào?” Cổ Tung Diệp hỏi.

“Anh ấy ạ?”

Ngọc Mỹ hơi sửng sốt.

Sau vài giây trầm ngâm, cô ấy nói: “Anh ấy cũng khá được, không tồi. Anh ấy đang theo con đường luyện thể. Còn trẻ nhưng thể lực anh ấy rất mạnh. Ba cũng biết rằng tu luyện thân thể khó hơn tu luyện chân khí rất nhiều lần. năng lượng chân chính. Nếu anh ấy tu luyện chân Khí, cảnh giới hiện tại của ba nhất định còn hơn thế này”

“Hay ba gả con cho cậu ấy nhé?”

“Ba, ba nói linh tinh gì vậy”

Ngọc Mỹ đỏ mặt, cười.

“Ha ha, ba chỉ nói thế thôi mà. Con thích ai thì tự mình theo đuổi, ba sẽ không can thiệp”

Cổ Tung Diệp mỉm cười.

Tuy ông ta cũng cảm thấy Giang Cung Tuấn khá tốt, cũng rất xem trọng. Nhưng dù sao đây là chuyện riêng của Ngọc Mỹ, phận là ba như ông ta cũng không muốn nhúng tay vào quá nhiều “Ba, sao gần đây ba lại có cách nhìn khác với Giang Cung Tuấn vậy? Chẳng lẽ thực sự anh ấy đã cứu ba sao?

Ngọc Mỹ nghỉ ngờ hỏi.

“Sao có thể được”

Cổ Tung Diệp cười nói: “Chính ba còn bị dính lời nguyền. Ngay cả ba cũng không thể áp chế được ma khí trong cơ thể mình. Sao cậu ấy có thể chứ? Quên đi, không nói chuyện này nữa. Con đi thông báo cho đại trưởng lão đi. Ngày mai chúng ta sẽ mở Hỏa Tháp”

“Ba, danh sách những người cuối cùng vào Hỏa Tháp vẫn chưa có”

“Tự sắp xếp đi”

Cổ Tung Diệp khẽ thở dài một hơi, nói: “Lần này gia tộc của chúng ta thiệt hại vô cùng nghiêm trọng. Phải mất rất nhiều thời gian nghỉ ngơi lấy sức mới có thể lấy lại sinh lực. Để cho đại trưởng lão sắp xếp. Sau khi Hỏa Tháp đóng lại, gia tộc chúng ta sẽ ẩn náu, không bước vào giới Sơ Khai nữa”

“Vâng”

Ngọc Mỹ gật đầu.

“Đúng rồi, Giang Cung Tuấn đến Gổ Tộc là vì muốn bước vào Hỏa Tháp sao?” Cổ Tung Diệp lại nhắc tới Giang Cung Tuấn.

Ngọc Mỹ cũng giải thích ý định của Giang Cung Tuấn khi đến Cổ Tộc.

Nghe xong, Cố Tung Diệp liền hiếu ra.

Ông ta cũng biết trước đây khi Giang Cung Tuấn đã chịu thua khi đối đầu với Xung Phan Bá.

“Nói với đại trưởng lão, để cho Giang Cung Tuấn một chỗ. Ba cần phải đi bế quan”

Cổ Tung Diệp nói rồi quay lưng bỏ đi.

Ngọc Mỹ nhìn Cổ Tung Diệp rời đi, bất giác nhíu mày: “Ba mình hôm nay sao vậy, nhắc tới Giang Cung Tuấn mấy lần liền?

Cô ấy thực sự không thể hiểu được.

Nhưng cô ấy cũng không nghĩ nị, đỉ tìm đại trưởng lão Cổ Ngọc, truyền lại toàn bộ lời của Cổ Tung Diệp cho ông ta.

Nghe xong, đại trưởng lão cũng nhanh chóng thu xếp, ngoài những người có đủ tư cách trước đó, ông ta lại sắp xếp thêm một vài người nữa vào Hỏa Tháp.

Ngày hôm sau.

Giang Cung Tuấn đã sớm nhận được thông báo, nói là hôm nay sẽ mở Hỏa Tháp.



Hơn nữa, đệ tử của Cổ Tộc còn thông báo.

cho Giang Cung Tuấn răng anh có thể tiến vào Hỏa Tháp mà không cần phải chiến đấu nữa Dưới sự lãnh đạo của Cố Ngọc, mười người đi đến một nơi sau núi của Cổ Tộc.

Vừa đến gần, Giang Cung Tuấn đã cảm thấy rất nóng.

Đi bộ không bao lâu thì anh nhìn thấy một tòa nhà phía trước.

Tòa nhà hình thoi, giống như một tòa lâu đài, nhưng không cao, chỉ cao mười mét.

Phía trước của tòa nhà có một cánh cổng.

lớn Cố Ngọc tới đây cùng với mười người. Ông †a chỉ vào tòa nhà phía trước và nói: “Đây chính là Hỏa Tháp của gia tộc chúng ta. Đây là tòa tháp ngầm, có tổng cộng mười tám tầng dưới lòng đất”

Ông ta bắt đầu giới thiệu sơ qua về Hỏa Tháp.

“Sau khi tiến vào Hỏa Tháp, chúng ta càng đi sâu vào lòng đất, năng lượng càng mạnh.

Nếu thân thể không chịu nổi thì đừng đi sâu vào, chỉ cần tìm tầng nào mà cơ thể mình có thể thích ứng và tu luyện được”

“Không thể tu luyện quá nửa năm trong Hỏa Tháp”

“Vì dưới đáy Hỏa Tháp, có một phong ấn rất mạnh, phong ấn để giữ ngọn lửa kỳ quái tiếp tục cháy từ thời Thượng Cổ. Mà năng.

lượng của Hỏa Tháp đã tràn ra từ ngọn lửa kỳ quái này. Nếu tu luyện quá lâu, sẽ có hại cho cả cơ thể lẫn linh hồn”

Cung Tuấn nhắc nhở mọi người.

“Vâng”

Mọi người đồng thanh gật đầu.

Sau đó, Cổ Ngọc bước đến trước chiếc cổng lớn. Chỉ thấy trong tay ông ta một dấu ấn huyền bí. Một chút năng lượng tràn vào trong cánh cổng.

“Kẽo kẹt”

Cánh cửa lớn mở ra.

Ngay khi cửa mở ra, một luồng khí tràn vào. Luồng khí này ẩn chứa một năng lượng vô cùng mạnh mẽ.

“Đi thôi! Nhớ rõ, chỉ có thể tu luyện nửa năm: Cổ Ngọc vung tay.

Mười người bước vào Hỏa Tháp, trong lòng ngập tràn hy vọng.

Giang Cung Tuấn vừa bước vào đã cảm thấy nóng bức.

Ngoài sự nóng nực, anh còn cảm nhận được một nguồn năng lượng rất mạng. Luồng năng lượng này quét qua, trên người lập tức có cảm giác nóng bức.

Tuy nhiên, nó chỉ hơi nóng mà thôi.

Những người khác không dừng lại lâu, và nhanh chóng đi về phía tầng ngầm.

Khi Giang Cung Tuấn chuẩn bị đi xuống Tầng hầm, giọng nói của Ngọc Mỹ truyền đến: “Giang Cung Tuấn”

“Hả?”

Giang Cung Tuấn quay đầu nhìn cô ấy, hỏi “Làm sao vậy?”

Ngọc Mỹ nói: “Không có chuyện gì, tôi chỉ là nhắc nhở anh. Nếu càng vào sâu, năng lượng sẽ càng mạnh. Nên anh đừng vội, cẩn thận mất mạng”

Ngọc Mỹ có thể hiểu Giang Cung Tuấn là người như thế nào.

Lúc trước khi ở trong Mộ Kiếm, Giang Cung Tuấn đã không liều mạng đến chỗ kiếm thần trong sơn động. Nhưng lần này, cô ấy lo lắng Giang Cung Tuấn sẽ liêu mạng, muốn tiến vào sâu trong đáy của Hỏa Tháp.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Cám ơn cô đã nhắc nhở. Tôi biết rồi”