Cường Đại Chiến Y

Chương 1174: Tiến vào Long vực



Thần Viện đã sắp xếp chu toàn cho tất cả các đệ tử trong Thần Viện.

Những người hiện còn đang ở lại Thần Viện là đều là những cao thủ, những cao thủ này không chỉ giới hạn ở Thần Viện mà còn đến từ khắp nơi trên thế giới.

Giờ đây Giới Sơ Khai đã sắp trở nên hỗn loạn, Khoa Vương và những người khác không thể chăm sóc cho Long Vực, mà đành đưa lệnh bài cho Giang Cung Tuấn để mở Long vực Khoa Vương cho hay: “Long vực năm mươi năm mới mở một lần. Khi đến thời gian mở, nhất định cần phải có lệnh bài. Nếu anh không mở Long vực trong khoảng thời gian này, anh sẽ phải đợi thêm năm mươi năm nữa, ước tính thời gian bây giờ cũng chính là thời điểm mở Long vực.

Từ giờ đến lúc đóng còn khoảng một tháng nữa. Ngay bây giờ lập tức lên đường có lẽ vẫn còn kịp. Nếu bỏ lỡ, anh sẽ không thể mở nó ngay cả khi có lệnh bài trong tay đâu.”

“Được.”

Giang Cung Tuấn cũng không hề từ chối, trực tiếp nói. “Nếu thế thì tôi lập tức lên đường đến Long vực”

Nói xong, anh liếc nhìn Ngọc Mỹ ở bên cạnh, nói: “Sao rồi? Vẫn không muốn rời đi sao?”

“Cha, bảo trọng” Ngọc Mỹ vẻ mặt buồn bực nói.

Cổ Tung Diệp cưng chiều nói: “Ngọc Mỹ con là bậc đại thần thông, có tiềm năng vô hạn. Giới Sơ Khai không phù hợp với con. Con thuộc về Trái Đất. Con cần đến Trái Đất sau đó cạnh tranh với các thiên tài của ba nghìn thế giới khác để giành lấy may mắn. Chiến đấu để giành lấy cơ hội.

Cổ Tung Diệp cho cô một vài câu an ủi đầy ngắn gọn.

Sau đó, Giang Cung Tuấn và Ngọc Mỹ cùng nhau rời Thần Viện, sau khi bước ra khỏi trận pháp bên ngoài, Ngọc Mỹ nhìn Giang Cung Tuấn và hỏi: “Anh có phi hành pháp bảo không?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu. Thứ này, anh thật sự không có. Nghe được lời này, Ngọc Mỹ vung tay lên, trong ngón tay đeo nhẫn xuất hiện một tia lục lam, một chiếc phi thuyền nhỏ xuất hiện trước mắt Giang Cung Tuấn.

Phi thuyền này không lớn, nó trông giống như một chiếc ván phẳng.

Giang Cung Tuấn vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”

Ngọc Mỹ vui vẻ giới thiệu: “Đây là một loại phi hành pháp bảo do cha tôi tặng cho tôi. Tốc độ bay rất nhanh, chỉ tốn rất ít năng lượng.”

Vừa nói cô vừa leo lên phi thuyền.

Giang Cung Tuấn làm theo.

Phi thuyền tuy không lớn nhưng vẫn có thể chứa cùng lúc hai người.

Sau khi Giang Cung Tuấn lên phi thuyền, Ngọc Mỹ liền thúc giục phi thuyền di chuyển, phi thuyền từ từ bay lên bầu trời, sau đó bay về phía Long vực. Tốc độ của phi thuyền rất nhanh, ngồi trên phi thuyền, Giang Cung Tuấn có thể cảm nhận được gió không ngừng tạt qua, nhưng sức cản của gió này đối với anh cũng không là gì.



“vẫn là cô biết cách chơi.”

Giang Cung Tuấn ngồi trên phi thuyền, nhìn Ngọc Mỹ cười nói: “không ngờ thứ này thật sự có thể bay, tốc độ lại còn nhanh như vậy.”

Ngọc Mỹ lườm Giang Cung Tuấn một cái. Phi hành pháp bảo rất hiếm, nhưng nó là thứ bắt buộc phải có đối với những kẻ mạnh. Cô ấy cũng không nói nhiều về chủ đề này liền đổi sang chủ đề khác hỏi: “Trái đất là như thế nào, anh có thể cho tôi biết được không?”

Là con gái của người mạnh nhát giới Sơ Khai, cô biết trái đất và cũng biết rằng giới Sơ Khai là một vùng đất bị phong ấn, ngoài ra còn có ba nghìn thế giới khác tương tự như Giới Sơ Khai, ba nghìn thế giới bị phong ấn này đã từng là lãnh thổ của trái đất. Cô cũng biết rằng một khi phong ấn được mở ra, vùng đất của ba nghfn thế giới bị phong ấn đó sẽ hợp nhất với trái đất.

Chỉ là cô ấy không biết trái đất là như thế nào.

“Trái Đất…”

Giang Cung Tuấn cũng rơi vào trầm tư. Một lúc sau, anh nói: “Trái Đất trước kia là thời đại của khoa học kỹ thuật. Sức mạnh của con người rất thấp. Về cơ bản thì không có tu sĩ. Con người trên Trái Đất vẫn chưa bước vào thời đại tu luyện. Chỉ có một số người trở thành người tu luyện”

Giang Cung Tuấn nói sơ qua về Trái Đất. Nói về một số công nghệ trên Trái Đất. Đang nói chuyện, anh liền lấy điện thoại ra, nhưng điện thoại di động của anh ấy đã hết pin từ lâu rồi, anh lại lấy pin dự phòng đã chuẩn bị ra và sạc điện thoại di động, sau khoảng mười phút, anh bật máy ảnh lên, bật chức năng chụp ảnh chụp một tấm hình của Ngọc Mỹ Sau đó đưa cho Ngọc Mỹ xem. Ngọc Mỹ nhìn mình trong điện thoại không khỏi ngạc nhiên: “Điều này, điều này thật tuyệt vời, nó trông giống hệt như tôi.”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Chính là cô đấy, đây là camera”. “Hả, camera là gì?”

Những lời này khiến Giang Cung Tuấn dừng lại. Anh ấy bắt đầu giải thích. Giải thích hồi lâu, Ngọc Mỹ có vẻ hiểu nhưng cũng có vẻ không hiểu lắm.

“Tôi vẫn không hiểu” Ngọc Mỹ lắc đầu.

Giang Cung Tuấn nói: “Bây giờ cô không cần hiểu. Đợi đến khi cô đến Trái Đất sống một khoảng thời gian, cô sẽ dần hiểu rõ mọi chuyện. Nói tóm lại, Trái Đất là một nơi rất tuyệt. Nếu như cô đến đó, cô chắc chắn sẽ thích nó.”

Phi thuyền đang bay với tốc độ tối đa.

Cùng Ngọc Mỹ tán gẫu một hồi, Giang Cung Tuấn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó liền tiến vào trạng thái tu luyện.

“Thật là nhàm chán, ngay cả trên đường đi cũng phải tu luyện sao”

Ngọc Mỹ không khỏi cong môi.

Họ đã đến được Long vực mà không gặp tai nạn gì.

Bảy, tám ngày sau, phi thuyền xuất hiện ở vùng nước vô tận, đây là một vùng biển rộng mênh mông, thoạt nhìn không có bờ biển đâu cả. Bây giờ chỉ cần đi thêm ba ngày là họ có thể đến được đến Long vực rồi. Trong nháy mắt, đã ba ngày trôi qua. Giang Cung Tuấn và Ngọc Mỹ cuối cùng cũng xuất hiện trên hòn đảo nơi Long vực tọa lạc.



“Giang Cung Tuấn, nó đây rồi.” Giọng nói của Ngọc Mỹ vang lên.

Giang Cung Tuấn tạm dừng tu luyện, ngước nhìn lên, trước mắt có một hòn đảo, hòn đảo này lớn đến mức thoạt nhìn không thấy tận cùng.

Xung quanh hòn đảo, có thể nhìn thấy một số khe hở màu trắng bí ẩn, phía trong các khe hở chứa một số văn bản kì bị khác “Đây là Long vực?”

Giang Cung Tuấn nhìn phía trước hỏi: “Ngọc Mỹ, Long vực ban đầu vốn là cái gì?”

Ngọc Mỹ suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ nghe cha kể rằng Long vực đã tồn tại từ xa xưa. Đây luôn là thánh địa đối với Giới Sơ Khai của chúng tôi.”

“Cha tôi nói với tôi rằng trong Giới Sơ Khai ẩn chứa rất nhiều cao thủ”

“Những cao thủ này đều tồn tại từ thời cổ đại, nhưng những người này gần như đều đã bị quan rồi, họ hầu như không bước ra thế giới bên ngoài”.

“Cha nói rằng có một người đàn ông mạnh mẽ thực sự ẩn trong Long vực. Anh ta là người của Long tộc. Vị cao thủ này rất mạnh. Về phần cảnh giới thực lực, cái này tôi cũng không biết. Hòn đảo nơi Long vực tọa lạc có long mạch ở sâu dưới lòng đất, long mạch sẽ không ngừng chuyển hóa thành năng lượng rồng, và năng lượng rồng sẽ tụ lại trên đảo. Năng lượng rồng không chỉ có thể nâng cao chân nguyên của bản thân m mà còn có thể dùng để rèn luyện cơ thể.”

Ngọc Mỹ giới thiệu ngắn gọn về long vực cho Giang Cung Tuấn nghe.

Nghe xong, Giang Cung Tuấn cũng có được hiểu biết chung chung về Long vực, Ngọc Mỹ cất phi thuyền đi.

Hai người đứng ở trên biển, lúc Giang Cung Tuấn lấy lệnh bài ra đinh mở long vực, đằng xa bỗng có một người đi tới.

Người này mặc áo choàng đen, trông còn rất trẻ, trên mặt còn có nét trẻ con. Anh ta trông đẹp trai, nhưng có cảm giác xấu xa trên khuôn mặt đẹp trai đó.Người này bước trên mặt biển, đi từng bước một, không lâu sau liền xuất hiện ở trước mặt Giang Cung Tuấn và Ngọc Mỹ. “Ma Lặc.”

Nhìn thấy người này, Giang cung Tuấn không khỏi nhíu mày.

Ngọc mỹ cũng ngaic nhiên khi nghe Giang Cung Tuấn gọi tên hắn.

Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy Ma Lặc, nhưng cô ấy đã nghe về hắn.

Người này là người mà Ma tộc đã cố gắng hồi sinh.

Ma Lặc đi tới, hai tay chống lưng, ánh mắt dừng ở Giang Cung Tuấn, lạnh nhạt nói: “Tôi chờ anh đã lâu.”

Giang Cung Tuấn liếc hắn một cái, hỏi: “Sao, cậu biết tôi sẽ tới?”

“Tôi không biết, tôi biết rằng có người đang đến đây, nhưng tôi không ngờ đó là anh. Không ngờ mạng của anh lớn đến vậy. Còn có thể thoát khỏi Minh Lam Tông. Có vẻ như đó là sự lựa chọn của cha tôi rất chính xác. Anh là một người đàn ông vô cùng may mắn.”