Nhiếp Ngôn vẫn chưa rời đi mà tạm thời vẫn ở lại nhà họ Hà, cùng nói mấy chuyện liên quan tới cách mạng với Hà Huỳnh Đồng.
Còn mấy người trẻ hậu bối của nhà họ Hà lại vây xung quanh Đường Sở Vi, không ngừng lấy lòng cô.
Thấm thoát một tiếng đồng hồ trôi qua.
Hơn trăm chiếc xe quân đội xuất hiện ở phía ngoài sân nhà họ Hà.
Một nhóm người mặc quần áo vũ trang xuất hiện.
Lúc này Nhiếp Ngôn mới đứng dậy đi tới giữa sân.
Người đứng đầu đi tới, cơ thể thẳng đứng như cây bút, người đó giơ tay lên đặt ở chỗ lông mày.
“Đại tá Nhiếp”
Giọng nói to rõ ràng.
Nhiếp Ngôn hơi phất tay một chút, sau đó chỉ những người đang quỳ trên mặt đất và phân phó: “Áp giải những người này đi, điều tra nghiêm minh và trừng trị nghiêm khắc”
“Vâng.”
“Áp giải đi”
Những người lính được trang bị đây đủ vũ khí tiến lên áp giải tất cả những người đang quỳ trên mặt đất đi.
Sau khi dẫn người đi thì lúc này Nhiếp Ngôn mới gọi người đem loại thuốc lá mà ông ta đã đặt biệt chuẩn bị đưa cho Hà Huỳnh Đồng.
“Ông cụ Hà, ông yên tâm đi, người nhà họ Hà đều được khôi phục lại chức vị hết. Còn những người gây ra chuyện này sẽ bị trừng phạt nghiêm minh”
Hà Huỳnh Đồng nắm lấy bàn tay của Nhiếp Ngôn, gương mặt của ông ta kích động và nói: “Sự tôn tại của đại tá Nhiếp ở Hồng Bắc chính là một niềm hạnh phúc của người dân Hồng Bắc”
“Vì dân phục vụ thôi mà” Nhiếp Ngôn cười và nói: “Ông cụ Hà, tôi còn có việc phải làm cho nên không nói chuyện với ông được nữa, khi nào có thời gian tôi lại tới thăm ông, giờ tôi phải đi rồi”
Nói xong ông ta đi tới bên cạnh người Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi vội vàng đứng dậy.
“Cô Sở Vị, tôi đi trước nhé?”
Nhiếp Ngôn phải rời đi rôi nhưng mà ông ta vẫn tới để hỏi ý của Đường Sở Vi.
Còn về phía Giang Cung Tuấn.
Ông ta biết Giang Cung Tuấn thấp thỏm không muốn bản thân mình bại lộ thân phận, ông ta cũng biết giờ đây người mà Giang Cung Tuấn quan tâm nhất chính là Đường Sở Vi, chỉ cần Đường Sở Vi vui vẻ thì Giang Cung Tuấn tự nhiên cũng vui theo.
“Hả!”
Đường Sở Vi được sủng ái mà cảm thấy lo sợ.
Đi thì đi còn nói với cô làm gì chứ. Cô đây chỉ là một nhân dân bình thường cũng không phải là nhân vật có máu mặt gì cả.
“Đại tá Nhiếp, ông… Nếu ông bận thì ông đi đi”
“Ừm”
Nhiếp Ngôn xoay người rời đi.
Khi mới bước được có mấy bước ông ta đột nhiên nhớ tới giấy tờ chứng nhận của Giang Cung Tuấn.
Ông ta đi tới trước mặt Giang Cung Tuấn và nói: “Này… Giang Cung Tuấn, cậu tới đây tôi có chuyện cân nói.”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Dưới bao nhiêu con mắt nhìn tới, Giang Cung Tuấn đi theo Nhiếp Ngôn đi tới ngoài sân nhà họ Hà.
Ở ngoài sân, Nhiếp Ngôn lấy tờ giấy chứng nhận Hắc Long, ông ta dùng hai tay đưa cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhận lấy và điềm tĩnh nói: “Cảm ơn”
Nói xong anh xoay người rời đi.
Vừa đi được mấy bước anh lại dừng lại và nói: “Đúng rồi, người tên Hà Công Mạnh kia rất được, có thể bồi dưỡng một chút”
“Vâng, tuân lệnh”
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng.
Cả nhà họ Hà rất ít người dám đứng ra nói chuyện, chỉ có ông cụ Hà là một và Hà Công Mạnh là hai.
Tuy rằng cậu ta bị mẹ lôi lại nhưng mà khi cậu ta đối mặt với những người có thế lực như thế lại không hề có một chút sợ hãi nào.
Giang Cung Tuấn đi vào bên trong.
Đường Sở Vi bước tới kéo lấy anh và hỏi: “Đại tá Nhiếp gọi anh ra ngoài làm gì vậy?”
Giang Cung Tuấn nói: “Không có gì, chỉ là hỏi anh xem em và Tiêu Dao Vương có quan hệ gì ấy mà.
“Hả, Tiêu Dao Vương á?”
Đường Sở Vi sững sờ.
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Đại tá Nhiếp nói là do Tiêu Dao Vương gọi điện thông báo cho ông ta cho nên ông ta mới tới đây, ông ta hỏi anh xem rốt cuộc em và Tiêu Dao Vương có mối quan hệ như thế nào?”
Sắc mặt của Đường Sở Vi dần dần thay đổi có chút nghiêm trọng.
Tiêu Dao Vương ư?
Gô và Tiêu Dao Vương không hề có một chút mối quan hệ nào cả.
Chẳng nhẽ là do Tiêu Dao Vương có mối quan hệ thân thiết với cậu Giang thần bí kia?
Cô thật sự không thể hiểu nổi.
“Bà xã, xem ra cậu Giang thần bí kia có lai lịch không hề tầm thường nha, ngay cả Tiêu Dao Vương cũng quen, Tiêu Dao Vương là thống soái Tây Cương đó, trên thiên hạ này chỉ có năm người mới có thể nhờ vả được Tiêu Dao Vương, bốn người khác chính là đại soái, còn một người nữa chính là vị hoàng đế của thủ đô đó”
“Chuyện này, em cũng không biết nữa” Sắc mặt của Đường Sở Vi mơ hồ.
Giang Cung Tuấn cười nhẹ.
Anh đã nói nhiều như vậy rồi, chắc là Đường Sở Vi cũng nên đoán được thân phận của cậu Giang thần bí kia rồi.
“Sở Vi, còn đứng sững ra đó làm gì, tới đây ngồi đi…” Một vị trưởng bối của nhà họ Hà lôi Đường Sở Vi và tìm một chỗ cho cô ngồi xuống.
Một đám người nhà họ Hà quây xung quanh.
Bọn họ đều tra hỏi xem Đường Sở Vi và Nhiếp Ngôn có mối quan hệ gì.
Giờ khắc này, Hà Diệp Mai nở mày nở mặt, đã mười mấy năm rồi hôm nay là lần đầu tiên mà quay trở về nhà họ Hà mà thấy tự hào như vậy.
Đường Tấn cũng ở cùng một chỗ với mấy người trẻ nhà họ Hà, sau đó bắt đầu đoán mò và tâng bốc cậu Giang thần bí kia.
Còn Giang Cung Tuấn lại đi ra ngoài sân ngồi ở trước cửa, anh móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa sau đó thần thờ nhìn về phía xa xăm.
Thời gian bất giác trôi qua, rất nhanh đã tới buổi trưa,tới lúc phải khai tiệc.
Những người bạn thân thiết tới mừng thọ đều đã ngồi hết trên ghế.
Đúng vào lúc này một chiếc xe xa hoa dừng phía ngoài sân nhà họ Hà, một người đàn ông trung niên mặc một thân tây trang tôn quý, khí chất ngời ngợi tiến vào. Trong tay ông ta cầm rất nhiều quà.
Nhìn thấy người tới, Hà Nhuận kích động đứng lên kinh ngạc nói: “Hứa Tùng, người giàu có nhất Hồng Bắc.. “
“Ông cụ Hà, chúc mừng ông phúc như đông hải, thọ như nam sơn”
Hứa Tùng bước vào trong sân, giọng nói to lớn nói: “Hứa Tùng của nhà họ Hứa tới tặng ông 8 triệu 8 trăm nghìn tiền mặt, 88 bức tranh và thư pháp cổ, cùng với một tượng Phật bằng ngọc…”
Khi Hứa Tùng lên tiếng khiến tất cả người nhà họ Hà đều kinh ngạc không thôi.
Ngay cả Hà Nhuận cũng bị sốc trước những điều này.
Cùng lúc đó, người nhà họ Hà đều cảm thấy rất tò mò.
Người giàu có nhất Hồng Bắc tại sao lại đột nhiên tới nhà họ Hà mừng thọ vậy, nhà họ Hà có mối quan hệ gì với nhà họ Hứa sao?
Hà Huỳnh Đồng đích thân đứng dậy, vẻ mặt mang theo nét nghỉ hoặc: “Ông chủ Hứa, ông, ông đây là đang…”
Ánh mắt của Hứa Tùng quét quanh bốn phía, sau đó nhìn về phía mà Đường Tử Vi đang ngồi.
Trong nháy mắt ông ta quỳ xuống trên mặt đất, khiến tất cả người nhà họ Hà đều sợ hãi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hứa Tùng dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ông ta vừa quỳ vừa tiến tới chỗ Đường Sở Vị, sau khi tới bên cạnh Đường Sở Vi, ông ta không ngừng dập đầu và cầu xin: “Cô Sở Vi, xin cô hấy tha cho nhà họ Hứa.”
“Hả, chuyện này là…?
Đường Sở Vi sững sờ tận mấy giây, sau đó mới vội vàng đứng dậy đỡ Hứa Tùng lên: “Ông Hứa, ông đang làm cái gì vậy, ông đứng lên đi.”
“Cô Sở Vi, nếu như cô không đồng ý thì tôi sẽ không đứng lên đâu.”
“Được, tôi đồng ý với ông, ông đứng lên trước đi”
Lúc này Hứa Tùng mới chịu đứng dậy.
Tối hôm qua ông bị thương ở trán, vốn dĩ đã lành rồi nhưng bây giờ máu lại chảy ra.
Sắc mặt của người nhà họ Hà ai nấy cũng sợ Đây là người giàu có nhất Hồng Bắc đó.
Nhưng mà bây giờ lại giống như một con chó sắp chết quỳ xuống dưới chân Đường Sở Vi cầu xin.
Cộng với việc phát sinh lúc trước nữa…
Trời ạ!
Người nhà họ Hà ai nấy cũng như hít phải khí lạnh.
Đường Sở Vi này rốt cuộc đã kết thân được với nhân vật như thế nào đây?
Sau khi Đường Sở Vi đỡ Hứa Tùng dậy liền nghỉ ngờ hỏi: “Ông Hứa, có chuyện gì vậy?”
Hứa Tùng nói: “Cô Sở Vi, chuyện ở tiệm thuốc.
Đệ Nhất là do nhà họ Hứa tôi không đúng, cho nên tôi xin lỗi cô. Mong cô nói với đại tá Nhiếp.
một tiếng bỏ qua cho nhà họ Hứa”
“Tôi, tôi không quen đại tá Nhiếp mà”
Lời của Đường Sở Vi dọa Hứa Tùng sợ hãi.
Hứa Tùng đang định quỳ xuống lần nữa.
Đường Sở Vi liền vội vàng nói: “Đừng, đừng quỳ nữa. Tôi đồng ý với ông, tôi sẽ nói với đại tá Nhiếp bỏ qua cho nhà họ Hứa”
“Cảm ơn cô!”
Hứa Tùng như cá gặp nước, ông ta liền vội vàng rời đì.
Sau khi ông ta rời đi, ánh mắt của tất cả người nhà họ Hà đều rơi trên người Đường Sở Vi.
Gương mặt của Đường Sở Vi khổ sở nói: “Tôi, tôi không biết gì cả, mọi người nhìn tôi làm gì?”
“Sở Vi, nào tới đây ngồi xuống, đừng đứng như vậy, mau tới ăn cơm.