Đường Sở Vi đã thay một bộ quần áo vừa người, trang điểm trang nhã, kiểu tóc cũng được xử lý kỹ càng, mái tóc dài đen thẳng đã trở thành tóc xoăn.
Cô mặc một cái áo cổ chữ V trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền trong suốt.
Sợi dây chuyền kết hợp cần cổ trắng nõn của cô cực kỳ quyến rũ.
Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm Đường Sở Vi, không khỏi hỏi: “Vợ à, em đang định ra ngoài à?”
Đường Sở Vi gật đầu: “Ử, Hà Nhược Loan mời em đi ăn. Cô ấy đã giúp nhà họ Đường nhiều như vậy, dù gì thì cũng phải gặp mặt trực tiếp để cảm ơn cô ấy”
Giang Cung Tuấn cũng chưa ăn cơm, cười nói: “Anh có thể đi theo ăn cơm không?”
“Anh muốn đi thì đi đi”
Đường Sở Vi không từ chối.
“Được”
Giang Cung Tuấn vừa về đến nhà, còn chưa kịp ngôi thì đã ra ngoài lần nữa.
Hai người cùng ra khỏi nhà.
Giang Cung Tuấn lái xe khỏi khu nhà.
“Vợ ơi, mình đi đâu đây?”
Đường Sở Vi nói: “Nhà hàng Dương Lãnh Quán”
“Được”
Giang Cung Tuấn mở bản đồ tìm nhà hàng Dương Lãnh Quán rồi lái xe đến đó.
Nhà hàng Dương Lãnh Quán cũng là một nhà hàng khá nổi tiếng ở thành phố Tử Đằng, mặc dù kém hơn so với nhà hàng Ngọc Thực nhưng lại có giá bình dân hơn nên việc buôn bán mới phát đạt.
Trước cửa nhà hàng Dương Lãnh Quán.
Một người phụ nữ có dáng người thon gọn đang đứng trước cửa.
Cô ta cao khoảng một mét bảy tám, mặc quần áo thoải mái, mái tóc đen dài được buộc thành đuôi ngựa, cả người toát ra hơi thở thanh xuân.
Cô ta chính là Hà Nhược Loan.
Hà Nhược Loan nhìn trái nhìn phải.
Cô ta nhanh chóng thấy Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi xuất hiện trong tâm mắt.
Cô ta bước tới, khoát tay Đường Sở Vì: “Chị Sở Vị, anh rể cũng tới à?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Có người mời khách nên tôi tới ăn chực một bữa, cô không ngại chứ?”
“Có đâu, tôi vui vẻ còn không kịp đây” Hà Nhược Loan cười tủm tỉm nói.
Cô ta kéo Đường Sở Ví vào nhà hàng: “Đi thôi, tôi đã đặt bàn xong rồi, bây giờ là giờ ăn cơm, phòng riêng đã hết rồi nên tôi đã đặt bàn ở đại sảnh”
“Không sao cả, ở đâu cũng được” Giang Cung Tuấn phất tay.
Ba người cùng nhau bước vào nhà hàng.
Người phục vụ dẫn cả ba đến bàn mà Hà Nhược Loan đã đặt trước.
Hà Nhược Loan đưa menu cho Giang Cung Tuấn: “Anh rể, anh muốn ăn món gì?”
Giang Cung Tuấn lại tiện tay đưa menu cho Đường Sở Vị, nói: “Vợ ơi, em gọi đi”
Đường Sở Vi câm menu, gọi đại vài món rồi lại đưa menu cho Hà Nhược Loan.
Hà Nhược Loan đang làm việc ở Thời Đại, là người phụ trách chính của một bộ phận, tiền lương khá cao nên rất hào phóng gọi thêm vài món.
Sau khi gọi món xong.
Đường Sở Vi cảm kích nói: “Hà Nhược Loan, cảm ơn cô, nếu lần này không có cô thì nhà họ Đường sẽ không có cả chỗ ở mất”
Hà Nhược Loan đã sớm biết chuyện này, cười nói: “Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi”
Giang Cung Tuấn ngồi cạnh, không mở miệng nói gì mà chỉ nghe hai người nói chuyện phiếm.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên.
Giang Cung Tuấn rất đói bụng, không hề để ý hình tượng mà ăn như hổ đói.
Khi ba người đang ăn được một nửa thì có mấy tên cậu ấm bước vào.
Hà Nhược Loan quen biết một người trong số những tên cậu ấm đó, cậu ta chính là La Yến Phong, người theo đuổi Hà Nhược Loan.
Trong khoảng thời gian này, La Yến Phong vẫn luôn bám lấy cô ta.
La Yến Phong dường như biết Hà Nhược Loan đang ăn cơm ở đâu nên sau khi vào nhà hàng thì lập tức đi thẳng đến chỗ cô ta.
Cậu ta nói mấy câu vài mấy đứa bạn đang ngồi cạnh bàn Hà Nhược Loan rồi đứng dậy bước tới chỗ cô ta, mỉm cười nói: “Tiểu Tâm, trùng hợp quá đi, em cũng ăn cơm ở đây à”
Hà Nhược Loan không khỏi nhíu mày, nói: “Sao tôi đi đến đâu cũng có thể gặp được anh hết vậy? La Yến Phong, có phải anh phái người theo dõi tôi không?”
“Sao có thể chứ” La Yến Phong phản bác: “Tôi thề là tôi tuyệt đối không làm chuyện đó.
Chuyện này chắc chắn là trùng hợp, hoặc có lẽ đây chính là duyên phận đó.”
“La Yến Phong, người đẹp này là ai vậy, sao không giới thiệu cho anh em?” Một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai đứng dậy nhìn Hà Nhược Loan. Cậu ta vừa cười vừa giới thiệu bản thân: “Xin chào người đẹp, tôi là Trương Thành Trung, ba tôi là Trương Trọng Thiên, Tập đoàn Thịnh Vượng là tập đoàn của nhà tôi.”
Trương Thành Trung tự giới thiệu.
Hà Nhược Loan không thèm để ý.
La Yến Phong cười giới thiệu: “Anh Trương, cô ấy là Hà Nhược Loan, là bạn gái của tôi”
Vẻ mặt Hà Nhược Loan lập tức trâm xuống: “La Yến Phong, anh đừng không biết xấu hổ. Ai là bạn gái của anh hả?”
“Bây giờ không phải nhưng sau này thì phải”
La Yến Phong mặt dày, không những không hề biết ngại mà còn tùy tiện nói: “Em sớm muộn cũng sẽ là bạn gái của tôi thôi”
“Ấy, đây không phải là Đường Sở Vi à?”
Trương Thành Trung nhìn thấy Đường Sở Vi thì hai mắt không khỏi sáng lên.
Trong khoảng thời gian này, Đường Sở Vi rất nổi tiếng ở thành phố Tử Đằng.
Đầu tiên, cô được mọi người ở thành phố Tử Đằng bầu chọn là người đẹp nhất, sau đó cô còn có một người chồng vô dụng, tiếp theo cô còn từng đính hôn với nhà họ Ngụy nhưng cuối cùng lại từ hôn khiến nhà họ Đường bị trả thù, hoàn toàn phá sản, trở thành một gia tộc không ra gì.
Trương Thành Trung liếc mắt nhìn Đường Sở Vi từ trên xuống dưới, khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn.
“Đường Sở Vi, nghe nói nhà họ Đường đã phá sản lại còn mắc nợ nữa. Cô uống vài ly với tôi, tôi cho cô vài tỷ, có được không hả?”
“Ha ha…”
Mấy tên cậu ấm nhà giàu đi theo cũng không khỏi bật cười.
“Anh Thịnh, bây giờ Đường Sở Vi cũng không đáng giá mấy tỷ nữa. Cô ta ăn một bữa cơm với anh, anh cho cô ta mấy trăm nghìn cũng là nhiều TÔI.
“Cho dù cô ta cùng qua đêm với người ta thì cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
“Đường Sở Vị, tôi cho cô chín mươi triệu, tối nay qua đêm với tôi được không hả?”
Mấy tên cậu ấm châm chọc nói.
Vẻ mặt Đường Sở Vi âm u.
Hà Nhược Loan âm u nhìn đám người La Yến Phong, quát: “Cút”
Giang Cung Tuấn đang cúi đầu ăn cơm đột nhiên đặt đũa xuống. Anh lấy khăn trên bàn lau đi dầu mỡ trên miệng, yên lặng đứng dậy.
“Chồng à, anh định làm gì?” Đường Sở Vi kịp thời kéo anh lại, khuyên anh: “Miệng ở trên người bọn họ, bọn họ muốn nói thế nào thì cứ nói, mình giả vờ không nghe thấy là được, anh đừng đánh người”
Đường Sở Vi biết tính cách của Giang Cung Tuấn, chỉ cần một lời không hợp thì anh đã đánh người.
Trong khoảng thời gian này, anh đã đánh không ít nhiều, gây không ít rắc rối.
Anh cũng vì thế mà mang đến không ít phiền phức cho nhà họ Đường.
Giang Cung Tuấn đứng lên nhìn đám người La Yến Phong và Trương Thành Trung. Anh bước tới, ném cổ áo La Yến Phong kéo cậu ta lên, ném mạnh ra xa vài mét. La Yến Phong ngã lăn xuống đất, đau đớn kêu thảm thiết.
Ngay sau đó, anh lại ném tóc Trương Thành Trung, đập mạnh đầu cậu ta vào tường.
Trương Thành Trung bị đập đầu vào tường, máu tươi chảy ra, đầu váng mắt hoa.
Sau đó, anh ném Trương Thành Trung lại, giơ chân đạp mấy tên cậu ấm.
Mấy tên cậu ấm đó đều bị anh đạp bay.
Giang Cung Tuấn ra tay vừa nhanh vừa chính xác lại hung ác.
Mấy tên cậu ấm tức khắc té ngã.
Giang Cung Tuấn phủi tay ngồi xuống, phụng phịu cười với Đường Sở Vi: “Bây giờ thì yên lặng rồi”
“Giang Cung Tuấn, anh làm gì vậy? Em đã bảo anh đừng gây chuyện rồi mà?” Khuôn mặt Đường Sở Vi xanh mét.
Những người này đều người có lai lịch không nhỏ.
Nhất là Trương Thành Trung, cậu ta chính là con trai của Trương Trọng Thiên, mà Tập đoàn Thịnh Vượng của Trương Trọng Thiên lại là tập đoàn lớn gần bằng với Tập đoàn Vạn Quân hay Trường Sinh.
Lúc này, bảo vệ của nhà hàng xông vào.
Ngay sau đó lạnh lùng quát: “Ai gây chuyện ở khách sạn Dương Lãnh Quán?”
Một người đàn ông mặc vest cũng đi tới theo đám bảo vệ.
Đám người La Yến Phong, Trương Thành Trung đã bò dậy.
Trương Thành Trung bị đánh vỡ đầu, máu chảy đầu tay. Cậu ta nổi giận, dữ tợn hét: “Giám đốc Nhâm, đánh gấy chân tên ranh này cho tôi”
Giám đốc Nhâm Đồng của nhà hàng Dương Lãnh Quán tức khắc nói: “Đánh cho tôi”
Mười mấy tên bảo vệ cầm côn điện xông vào phía Giang Cung Tuấn, chỉ sợ mình chạy chậm mà thôi.
Giang Cung Tuấn võ bàn một cái, tay chống lên bàn, tức khắc nhảy ra ngoài, dẫn đầu xông về phía hai người, tức khắc đá họ ngã xuống đất, tiếng kêu thảm vang lên.
Sau đó, anh nhanh chóng ra tay.
Mấy tên bảo vệ này sao có thể là đối thủ của anh.
Chưa tới một phút, mười mấy tên bảo vệ đã ngã xuống đất kêu rên.
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ.
Anh chỉ ăn một bữa cơm thôi, sao lại có nhiều kẻ không có mắt đến gây chuyện với vợ anh như vậy chứ.
“Giang Cung Tuấn, tên vô dụng nhà mày, mày xong đời rồi” Trương Thành Trung dùng một tay cầm khăn ngăn máu chảy, tay còn lại chỉ vào mặt Giang Cung Tuấn, hung tợn mắng to: “Mày đã gây ra chuyện lớn rồi đó.”