Người nhà họ Đường nhao nhao chỉ trích Hà Diệp Mai. Hà Diệp Mai lập tức thay đổi thái độ, cười nói: “Ba, nhà con nhỏ chứ không phải là biệt thự, hơn nữa cũng không có nhiều ghế, vào nhà cũng không có chỗ ngôi, có chuyện gì thì đứng ở đây nói đi. Ái chà, còn mang quà cơ à? Tấn, đứng đó làm gì? Còn không mau nhận quà đi!”
“Vâng!” Đường Tấn lập tức tiếp nhận quà của nhà họ Đường. Nhưng quà cáp quá nhiều, một mình cậu ta lấy không hết nên kêu lên: “Mịch, lại đây lấy đồ.”
Ngô Mịch đi tới, Đường Tấn đưa quà trong tay cho cô ta, lại đi nhận quà của người nhà họ Đường.
Đường Thành Lâm cố gắng làm cho mình bình tĩnh, chống gậy nói: “Diệp Mai, đều là người một nhà, có oán hận gì thì trôi qua đi. Lân này ba tới là để mời các con trở về gia tộc “
“Thôi khỏi đi ba” Hà Diệp Mai dừng tay, nói: “Rời khỏi nhà họ Đường cũng được, ít ra không cần bị khinh bỉ, không cần nhìn mặt người khác.
Hơn nữa cả nhà con đều có tay có chân, con không tin rời khỏi nhà họ Đường, nhà con sẽ chết đói”
“Em dâu…”
“Tôi cái gì? Đường Hiện, tôi nhắc nhở anh, nơi này không phải là nhà họ Đường, anh không có quyên ra lệnh cho tôi!”
Nghe tiếng ôn bên ngoài, Giang Cung Tuấn cũng cười khẽ, ngược lại là Đường Sở Vi hơi sốt ruột. Đêu là người một nhà, sao mẹ lại làm cho quan hệ căng thẳng như vậy? Cô đứng dậy, đi ra ngoài khuyên: “Mẹ, thôi bỏ đi”
“Bỏ cái gì mà bỏ?” Hà Diệp Mai quát lên: “Mày còn sợ chưa đủ mất mặt hả? Mày chưa ăn chửi đủ hả? Lúc trước họ sỉ nhục mày như thế nào, chẳng lẽ mày quên hết rồi?”
“Con..” Đường Sở Vi đỏ mặt, há miệng lại không biết nên nói gì.
Hà Diệp Mai quay sang nhìn Đường Thành Lâm: “Ba, nhà con không cần cổ phần nữa, con cũng không muốn nhìn sắc mặt của mọi người.
Mời ba về đi”
“Râm!” Nói xong, bà ta đóng sâm cửa lại.
Người nhà họ Đường sắc mặt tái mét, Đường Hiện chỉ vào cửa phòng, giận run người: “Ba nhìn xem, nhìn mà xem, Hà Diệp Mai này thật đáng giận!”
Đường Khánh không ngừng gõ cửa, quát lên: “Đường Bình, thằng bất lực này, mày trốn trong nhà làm gì? Mau mở cửa cho ba!” Nhưng bất kể ông ta gõ cữa kiểu gì cũng không ai mở cửa.
“Thật kỳ cục!”
“Quả thực không coi ai ra gì!”
“Ông nội, vậy mà ông còn xin họ về gia tộc làm gì? Đuổi khỏi gia tộc luôn là được!”
“Đúng thể, lần này chúng ta ký hợp đồng khác với Vạn Quân, con không tin Vạn Quân còn dám hủy hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng lần này là con số thiên văn!”
“Ba, thôi đi, chúng ta vê thôi” Người nhà họ Đường nhao nhao nói Đường Thành Lâm thở dài một hơi, nói: “Chờ họ hết giận rồi tính sau” Nói xong, ông ta chống gậy rời đi Trong nhà, Hà Diệp Mai mở quà của nhà họ Đường.
“Ái chà, rượu vang”
“Chậc chậc, thuốc lá Hoàng Hạc phiên bản hiếm, một cây thuốc lá này chác cũng mấy chục triệu ấy nhỉ”
“Nào là rượu nào là thuốc lá, Đường Bình, ngày mai bán cho mẩy quán trong khu dân cư, xem có thể đổi được bao nhiêu tiền”
Lúc này, Đường Bình mới ừ một tiếng “Mẹ, đừng làm như vậy, đều là người một nhà, cần gì phải làm cho căng như vậy” Đường Sở Vi nhỏ giọng nói “Con biết cái gì!” Hà Diệp Mai quá: “Bà mày đã chịu đủ rồi. Bây giờ vừa lúc, không cần nhìn sắc mặt chúng nó. Còn Đường Tấn nữa, mày phấn đấu lên cho tao nhờ, đừng làm việc ở Vĩnh Nhạc nữa, đối sang chỗ khác, tao không tin rời khỏi nhà họ Đường, cả nhà chúng ta sẽ chết đói”
“Vâng” Đường Tấn cúi đầu, nhỏ giọng đáp Giang Cung Tuấn ngáp một cái. Đêm qua anh đi làm chuyện lớn, cả đêm không ngủ “Sở Vi, anh về phòng ngủ một giấc.”
Đường Sở Vi phất tay: “Đi đi” Nói xong, cô lấy di động xem truyền hình trực tiếp nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương Giang Cung Tuấn vào phòng của Đường Sở Vi.
Anh sống ở nhà họ Đường đã được một khoảng thời gian, nhưng vân ngủ sàn nhà. Anh muốn lấy chiếu trong tủ quần áo trải trên mặt đất theo phản xạ, nhưng nghĩ tới Đường Sở Vi ở bên ngoài, cũng không vào phòng ngủ nên anh không nghĩ nhiều, trực tiếp ngả lưng ra giường Biệt thự nhà họ Đường, cả nhà Đường Thành Lâm chật vật trở về.
Đường Thành Lâm ngồi trên ghế hút thuốc lào. Người khác đang phân nộ chỉ trích cả nhà Đường Bình, nhục mạ Hà Diệp Mai.
“Đủ rồi!” Đường Thành Lâm quát lên. Mọi người mới câm miệng. Đường Thành Lâm rít một hơi thuốc: “Cho Đường Bình 20% cổ phần gia tộc, chờ họ hết giận rồi mang hợp đồng sang, Đường Hiện đích thân đi, phải được cả nhà họ tha thứ”
Nghe thấy là 20% cổ phần, mọi người đều sốt ruột.
“Ba, ba già nên hồ đồ hả? Đây là 20% cổ phần, sao có thể nói cho là cho!”
“Đúng đấy ông nội, dựa vào đâu chứ? Cả nhà họ đều là phế vật, sản nghiệp của chúng ta sao lại phải cho họ?”
“Sao? Tao nói không được hả?” Đường Thành Lâm quát lên: “Tao còn chưa chết, tao vân là gia chủ! Cho ai cổ phần đều do tao quyết định! Còn nữa, mời Đường Sở Vi về cho tao. Đường Hiện, mày nhường ghế chủ tịch điều hành cho Đường Sở Vi, mày đi giúp Đường Sở Vĩ. Phải làm tốt quan hệ với Vạn Quân, nịnh bợ được Vạn Quân thì tài sản nhà họ Đường sẽ nhanh chóng tăng vọt.”
“Vâng” Đường Hiện cúi đầu đáp. Mặc dù không cam lòng, nhưng ông ta vần không dám cãi mệnh lệnh của ông cụ Đường Thành Lâm lại ra lệnh: “Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ tám mươi của ta, tiệc mừng thọ lần này sẽ đặt tiệc ở khách sạn Tử Đăng, quan hệ nào dùng được thì dùng hết đi, ta muốn bao hết một tầng lầu, ta muốn tổ chức náo nhiệt. Gửi thiệp mời cho các nhân vật lớn có thế mời hết cho ta Đường Hiện không nhịn được hỏi: “Ba, tiệc mừng thọ lần này ba định chuẩn bị bao nhiêu tiên?”
Đường Thành Lâm suy nghĩ rồi nói: “Lấy ra 90 tỷ đi. Đường Hiện, con phụ trách chuyện này. Ba muốn tổ chức náo nhiệt, tổ chức thể diện, cho cả thành phố Tử Đảng biết nhà họ Đường không phải là gia tộc hạng hai, mà là danh gia vọng tộc chân chính, hiểu chưa?”
“Vâng, con nhất định sẽ tổ chức thật náo nhiệt cho ba” Đường Hiện vội gật đầu, trong lòng lại sướng rơn. 90 tỷ tổ chức một bữa tiệc, ông ta âm thầm ăn bớt một chút, lần này ít ra cũng phải được 30 tỷ.
“Được rồi, giải tán đi” Đường Thành Lâm phất tay, sau đó đứng dậy chống gậy lên lầu.
Sau khi ông ta rời đi, người nhà họ Đường mới tụ tập lại một chỗ. Đường Khánh nhỏ giọng nói “Anh cả, ba cho Đường Bình 20% cổ phần, còn kêu anh nhường ghế chủ tịch, e răng muốn nâng đỡ Đường Sở Vi làm người thừa kế”
Đường Hiện nhìn ông ta: “Khánh, cậu nói thế là sao hả?”
Đường Khánh kịp thời nói: “Em lo lăng cho anh mà. Anh là con trai cả, anh mới là người thừa kế nhà họ Đường. Ba chúng ta già rồi, chắc chăn không còn sống được mấy năm. Lỡ một ngày nào đó ba qua đời thì chẳng phải tài sản đều lọt vào tay Đường Sở Vi hay sao?
Đường Hiện phất tay, nói: “Đây là quyết định của ba, chúng ta phải nghe lời, không thể cãi lại.
Còn chuyện ai là người thừa kế của gia tộc thì đều do ba định đoạt, hiểu chưa?”