Cường Đại Chiến Y

Chương 438: Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ



Buổi tối hôm nay, Giang Cung Tuấn mất ngủ.

Anh vấn luôn nghĩ về những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Tình hình bây giờ biến đổi đến mức ngay cả chính bản thân anh cũng không nhìn thấy rõ, anh không biết Vương muốn làm gì, không biết người sau lưng Thiên Tử muốn làm cái gì.

Bây giờ lại xuất hiện thêm một Vương Thiên Điện, Vương Thiên Điện này lại muốn làm cái gì?

Đêm, lặng yên không tiếng động trôi qua.

Hôm sau.

Sáng sớm đã có người đến thăm hỏi nhà họ Giang.

Nhóm người đầu tiên đến là ông Long và Vương.

Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó chính là hỏi thăm chuyện xảy ra đêm qua, tìm kiếm sự thật của nhà họ Giang.

Đây đều là cáo già, Giang Quốc Đạt cũng nói thật, nói Giang Cung Tuấn bị ném ở cổng nhà họ Giang.

Ông ta nói kiểu này, ông Long càng nghi ngờ hơn.

Ông ta cũng không biết Giang Quốc Đạt nói là thật hay là giả.

Sau khi tiễn ông Long đi, ông Cao lại đến.

Sau đó, người của nhà họ Cửu, cùng với hai gia tộc khác đều lần lượt đến, đều là hỏi thăm chuyện tối ngày hôm qua.

Mà Giang Quốc Đạt trả lời đều giống nhau, từ chối sạch sẽ tất cả, nói việc này không có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Giang.

Đến trưa, nhà họ Giang cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Mà trời sắp sáng Giang Cung Tuấn mới ngủ.

Anh bị đánh thức.

Vừa tỉnh đã ngửi thấy mùi cơm chín.

Anh hơi xoay người, thấy được Giang Vô Song ở một bên.

Giang Vô Song nói: “Tôi nấu một chút cháo, anh ăn chút đi”

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, trạng thái tỉnh thần của Giang Cung Tuấn đã khá lên nhiều, anh cố găng đứng lên, cầm gối đầu đặt ở phía sau, dựa vào.

Giang Vô Song bưng cháo đi tới, cầm thìa cho Giang Cung Tuấn ăn.

Giang Cung Tuấn vừa ăn, vừa nói: “Hôm nay tình huống như thế nào?”

Giang Vô Song nói: “Còn có thể có tình huống như thế nào nữa, không phải là một vài nhân vật lớn đều chạy tới nhà họ Giang chất vấn sao, nhưng mà đều bị ông nội đuổi đi rồi, tiếp theo phải xem bên kia không chịu nổi ra tay trước.”

“Ra tay?”

Giang Cung Tuấn sững sờ, hỏi: “Ra tay cái gì?”

Giang Vô Song trợn trắng mắt, nói: “Uổng cho anh vẫn là Hắc Long, còn là Long Vương, vấn đề đơn giản như vậy mà nhìn không rõ sao, đương nhiên là ra tay với anh rồi, anh là người giết Thiên Tử, là ngòi nổ làm xáo trộn tình hình, người ở mỗi bên đều đang nhìn chằm chằm vào anh, muốn phá cuộc, đảo loạn tình hình một lần nữa, đương nhiên là ra tay với anh rồi”

Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Cung Tuấn trở nên nghiêm trọng.

Anh đã nghĩ đến một ngày này rồi.

Trước khi giết Thiên Tử, anh đã dự đoán trước được.

Cho nên mới để Bát Bộ Thiên Long âm thầm sáng tạo ra Long Điện.

Chỉ là, anh không nghĩ tới một ngày này lại đến nhanh như vậy.

Giang Vô Song tiếp tục nói: “Bây giờ ông nội cứu anh, nhưng nếu như có người ra tay với anh lần nữa, chưa chắc ông nội tôi có thể cứu anh, nếu cứ tiếp tục cứu anh, nhà họ Giang sẽ hoàn toàn bị cuốn vào, rất khó an toàn ra ngoài.”

“Vậy Vương Thiên Điện thì sao?” Giang Cung Tuấn không nhịn được hỏi.

Giang Vô Song ngẫm nghĩ rồi đáp: “Điều này thì không rõ, nhưng mà nhìn từ tình hình bây giờ, Vương Thiên Điện là người làm tình hình hỗn loạn, Vương Thiên Điện đã đạt được mục đích, tiếp theo sự sống chết của anh, Vương Thiên Điện sẽ không quan tâm nữa, dựa theo suy đoán của tôi, ra tay với anh rất có thể sẽ là nhà họ Cửu”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Lời này giải thích như thế nào đây?”

Giang Vô Song giải thích: “Anh giết chết Thiên Tử, bây giờ Vương Thiên Điện nhét anh vào cổng nhà họ Giang, ông nội cứu được anh, nhà họ Cửu sẽ suy đoán tất cả những điều này đều là do nhà họ Giang làm, bọn họ đang suy đoán mục đích của nhà họ Giang, có lẽ bọn họ sẽ coi là, nhà họ Giang vì muốn lấy được cái rương đào được ở cổ mộ của Chiêu Tử Vương, phá giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, đã không kịp chờ đợi lấy được ba bức tranh còn lại, gom góp bốn bức.

tranh, tìm kiếm biện pháp bước vào cảnh giới cửu cảnh ở trong bốn bức tranh”

“Mà bọn họ không có khả năng ngồi chờ chết, chắc chắn sẽ đánh trả, giết anh chính là nhắc nhở cho nhà họ Giang, nhắc nhở nhà họ Giang, nhà họ Cửu sẽ không ngồi chờ chết”

Giang Cung Tuấn vô lực đưa tay lên xoa huyệt thái dương.

Quá loạn.

Giờ phút này, Giang Quốc Đạt đi đến.

Giang Vô Song để bát xuống, đứng lên nói: “Ông nội”

“Ừm”

Giang Quốc Đạt trả lời một tiếng.

Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn một chút, nói: “Sắc mặt không tệ, xem ra khôi phục rất tốt”

Giang Cung Tuấn nhìn lão giả trước mắt.

Coi như đây cũng là ông nội anh.

Chỉ là rốt cuộc ba mươi năm trước đã có chuyện gì xảy ra, đến bây giờ anh vẫn còn đang trong mơ hồ.

Giang Quốc Đạt nói ra: “Vô Song cũng đã nói với cậu, tiếp theo bọn họ muốn phá rối, sẽ muốn giết cậu, mà nhà họ Giang chúng tôi không có khả năng lại bảo vệ cậu nữa”

Giang Cung Tuấn nhìn Giang Quốc Đạt, thản nhiên nói: “Tôi không cần nhà họ Giang bảo vệ”

“Ha ha hai”

Giang Quốc Đạt khẽ cười, nói: “Có khí thế, nhưng mà với dáng vẻ này của cậu, chỉ sợ không có cách nào tự vệ, đừng bảo là dáng vẻ này của cậu, cho dù cậu không bị tổn thương, chỉ bằng thực lực cảnh giới nhất cảnh còn chưa ổn định của cậu, bọn họ muốn giết cậu đơn giản như giết chết một con kiến”

“Nhưng mà nể mặt cậu là người nhà họ Giang, nếu tôi không hề làm gì, việc này cũng sẽ thẹn với tộc trưởng.”

Giang Cung Tuấn nhìn Giang Quốc Đạt, không biết ông ta muốn nói cái gì.

Giang Quốc Đạt dặn dò: “Đẩy cậu ta đến mật thất”

“Vâng.”

Giang Vô Song gật đầu.

Giang Quốc Đạt xoay người rời đi.

Mà Giang Vô Song thì đi ra ngoài đẩy một cái xe lăn tới, vịn Giang Cung Tuấn ngồi lên xe lăn.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Đi mật thất làm gì?”

Giang Vô Song nói: “Anh lớn tuổi hơn tôi, tính toán ra, tôi phải gọi anh một tiếng anh, tôi sẽ gọi anh là anh Giang đi, anh Giang, đây là vận mệnh của anh, nhưng là có thể lĩnh ngộ được hay không thì phải xem chính anh”

Giang Cung Tuấn nghi ngờ.

“Có ý gì?”

Giang Vô Song đáp: “Cái rương đào được ở cổ mộ của Chiêu Tử Vương, anh cũng đã nhìn qua đồ vật bên trong, anh cũng đã được nghe nói, đồ vật bên trong có thể mở được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, cũng có không ít người nhà họ Giang đã nhìn qua Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, thế nhưng đồ lấy được trong cái rương ở cổ mộ của Chiêu Tử Vương, cho tới bây giờ cũng chỉ có anh và ông nội, còn có cụ nội được nhìn qua”

Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào Giang Vô Song.

Giang Vô Song tiếp tục nói: “Lời đồn là thật, đồ vật trong cổ mộ của Chiêu Tử Vương, thật sự có thể phá giải bí mật Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, mà bên trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, ẩn giấu biện pháp phá vỡ để vào cảnh giới cửu cảnh, nói càng thẳng thắn hơn thì đồ bên trong có ẩn giấu tâm pháp võ công cực kỳ cao thâm”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đã hiểu.

“Đây là muốn để cho tôi xem Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ sao?”

Giang Vô Song cười nói: “Đây chính là vinh hạnh của anh, người có thể có tư cách này ở toàn bộ nhà họ Giang chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ông nội cũng hy vọng anh có thể phá giải được bí mật bên trong bức tranh đó.”

Nói rồi, cô ta bèn đẩy Giang Cung Tuấn đi.

Nhà họ Giang rất lớn.

Sân sau nhà họ Giang, có một hành lang dài dằng dặc, hành lang quanh co tĩnh mịch, vấn luôn kéo dài đến chỗ sâu.

Ở sân sau có hòn non bộ.

Mà trên núi giả lại có cơ quan.

Giang Vô Song mở cơ quan, một lối đi xuất hiện, ngay sau đó cô ta đẩy Giang Cung Tuấn tiến vào lối đi, vào trong một căn mật thất dưới đất.

Mật thất không lớn, bốn phía là tường đồng vách sắt.

Ở ngay phía trước mật thất, treo một bức tranh.

Hình ảnh bên trong bức tranh rất đơn giản, một ngọn núi, một đóa hoa, còn có một căn nhà gỗ đơn giản.

Giang Quốc Đạt đã đến.

Ông ta đang đứng trước bức tranh, chắp tay sau lưng, không chớp mắt nhìn nó.

“Ông nội”

Giang Vô Song đẩy Giang Cung Tuấn đi tới, gọi một tiếng.

“Ừm, cháu đi xuống trước” Giang Quốc Đạt quay đầu dặn dò.

Giang Cung Tuấn cũng nhìn chằm chằm vào.

bức tranh treo trên vách tường.

Không sai, chính là Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, khi còn bé anh đã được nhìn thấy trong phòng sách của ông nội rồi.

Giang Quốc Đạt hỏi: “Chắc hẳn khi còn bé cậu đã nhìn qua bản vẽ này”

“Vâng”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Khi còn bé đã được nhìn, ông nội thường xuyên một thân một mình ở trong phòng sách nhìn bức tranh này”

“Đây chính là bảo đồ gia truyền của nhà họ Giang, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ” Giang Quốc Đạt mở miệng, nói: “Bức tranh này có nguồn gốc từ ngàn năm trước”