Cường Đại Chiến Y

Chương 440: Bức tranh quỷ dị



Giang Cung Tuấn cũng rất chờ mong.

Chờ mong có thể phá giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Anh ngồi trên xe lăn, mở hộp trong tay ra, lấy sách cổ ra ngoài, mở nó ra, nhìn những người tí hon được vẽ phía trên.

Những người tí hon này có hình dạng không đồng nhất, hoặc đứng, hoặc cầm, hoặc ngồi xổm…

Trên thân mỗi một người tí hon kia đều có điểm trắng và đường cong màu đỏ.

Giang Cung Tuấn biết, điểm màu trắng đại diện cho vị trí của huyệt đạo, mà đường cong màu đỏ lại đại biểu kinh mạch.

Đây là Kinh Mạch Huyệt Đạo Đồ.

Chỉ là rất hợp lý.

Giang Cung Tuấn rất hiểu rõ về cơ thể con người.

Chỗ nối liền kinh mạch và huyệt đạo ở trên Kinh Mạch Huyệt Đạo Đồ rất quỷ dị, trên y học hiện đại căn bản là không thể giải thích được.

Trước kia anh không biết hàm nghĩa của những thứ này, thế nhưng từ khi học tập sách y kinh, anh đạt được tâm pháp tu luyện nội gia ở bên trong, học được khống chế chân khí như thế nào, anh cũng đã biết được ý nghĩa của những bức tranh kinh mạch này rồi.

Đây là con đường chân khí vận hành trong cơ thể.

Anh muốn nếm thử một chút.

Anh muốn nhấc lên chân khí, thế nhưng trong cơ thể rỗng tuếch, một chút chân khí cũng không có.

Hơn nữa vừa vận công, trong cơ thể lập tức truyền đến đau nhức kịch liệt, đau đến mức khuôn mặt anh nhăn nhó, cơ thể ngã quy từ trên ghế xuống.

Ngã xuống mặt đất, phát ra một tiếng kêu thống khổ.

Thế nhưng tầng hầm lớn như vậy chỉ có mỗi mình anh, cũng không ai đến đỡ anh dậy, anh phải dùng rất nhiều sức lực mới đứng lên được khỏi mặt đất, ngồi trên xe lăn lần nữa.

Sắc mặt anh tái nhợt, từng giọt mồ hôi trên trán lăn xuống, quần áo trên người đã bị mồ hôi làm ướt.

Anh không ngừng suy đoán, mắng thầm: “Nhà họ Cửu đáng chết, thế mà lại đánh tan chân khí mình tu luyện ra, đánh gấy kinh mạch của mình, nếu không phải có nhà họ Giang ra tay cứu giúp, bây giờ mình đã chết rồi.”

Giang Cung Tuấn thầm mắng xong thì không lập tức đi nghiên cứu, mà nhằm mắt dưỡng thần.

Bên ngoài.

Giang Quốc Đạt ngồi trên một cái ghế đá ở sân sau.

Giang Vô Song đi tới, nhẹ giọng gọi: “Ông nội”

“Ừm”

Giang Quốc Đạt nhẹ nhàng gật đầu, Giang Vô Song ngồi xuống, hỏi: “Ông nội, Giang Cung Tuấn thật sự có thể phá giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, lĩnh ngộ được võ công tuyệt học từ bên trong sao?”

Giang Quốc Đạt lắc đầu.

“Không biết, cũng chỉ để cậu ta thử một chút, năng lực lĩnh ngộ của cậu ta cực mạnh, có lẽ sẽ lĩnh ngộ được, hơn nữa rốt cuộc bên trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ẩn giấu cái gì, có phải là võ công tuyệt học hay không, điều này cũng chưa từng được chứng thực, có lẽ cần gom góp bốn bức tranh mới có thể giải đáp.”

Giang Vô Song khẽ gật đầu một cái, nhớ ra cái gì đó lại hỏi: “Đúng rồi, ông nội cảm thấy, là ai đã thuê trộm mộ lẻn vào cổ mộ của Chiêu Tử Vương, lại là người nào có thể lấy được vị trí cổ mộ của Chiêu Tử Vương, còn có bản vẽ bố cục cơ quan kỹ càng?”

Vẻ mặt Giang Quốc Đạt nghiêm túc.

Đây cũng là chuyện mà ông ta vẫn nghĩ không ra.

Trong sách cổ của tứ đại gia tộc chỉ ghi lại rất ít chuyện về cổ mộ của Chiêu Tử Vương.

Sao người bên ngoài lại biết được?

Giang Vô Song nói ra: “Có thể chính là người của tứ đại gia tộc hay không?”

“Hả?” Giang Quốc Đạt nhìn cô ta một cái, hỏi: “Cháu nghỉ ngờ ai?”

Giang Vô Song nhanh chóng nói: “Vô Song không dám suy đoán ngông cuồng”

Giang Quốc Đạt khoát tay, nói: “Không có người ngoài, có lời gì cứ nói đi đừng ngại.”

Lúc này Giang Vô Song mới nhẹ nhàng gật đầu, ngẫm nghĩ một lát sau mới nói: “Ông nội cũng đã nói, Giang Thời là một thiên tài võ học, tuổi còn trẻ đã tu luyện ra ra chân khí, mặc dù bị phế võ công, thế nhưng nói thế nào ông ta cũng là thiên tài, có thể là sau khi ông ta thoát khỏi nhà họ Giang, đã khôi phục võ công hay không, như vậy, trận hỏa hoạn mười năm trước, vô cùng có khả năng là ông ta còn sống sót”

Khuôn mặt già nua của Giang Quốc Đạt nghiêm trọng, không phải là ông ta chưa từng nghỉ ngờ.

€ó điều, đây chỉ là nghi ngờ, không có chứng cứ.

“Ý của cháu đây đều là do Giang Thời làm ra, là ông ta bày ra tất cả, Vương Thiên Điện cũng là ông ta làm?”

Giang Vô Song gật đầu: “Đây chỉ là suy đoán, chỉ là một loại khả năng, trước khi chưa có chứng cớ xác thực, cháu cũng không dám khẳng định”

“Được rồi, cháu xuống dưới nghỉ ngơi đi, nhớ kỹ đưa cơm cho Giang Cung Tuấn đúng hạn”

Giang Quốc Đạt cũng không nhiều lời, có chút dừng tay, ra hiệu cho Giang Vô Song xuống dưới.

“Vâng”

Giang Vô Song đứng lên rời đi.

“Đúng rồi…”

Giang Quốc Đạt nhớ ra cái gì đó, gọi lại: “Chờ một chút.”

“Ông nội, ông còn có chuyện gì dặn dò ạ”

Giang Quốc Đạt nói: “Tài năng võ học của cháu cũng cực cao, mấy ngày nay không có việc gì cũng có thể đi mật thất nhìn xem, nếu như có thể lĩnh ngộ được cái gì là tốt nhất”

Giang Vô Song nhanh chóng quỳ trên mặt đất, nói: “Ông nội, cháu gái không dám”

Giang Quốc Đạt hơi khoát tay, nói: “Đứng lên đi, ông cho phép”

“Thế nhưng ông nội, cháu cũng không phải là người nhà họ Giang, trong cơ thể cũng không có dòng máu của nhà họ Giang, tổ huấn nhà họ Giang…” Trên mặt Giang Vô Song có vẻ khó xử.

Giang Quốc Đạt nói ra: “Đã là thời đại nào rồi mà còn tuân thủ quy định bất thành văn của tổ tông chứ, cho dù cháu không phải người nhà họ Giang, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Giang, ông đã coi cháu trở thành cháu gái ruột, những năm này cháu cũng luôn đi theo bên cạnh ông, thay ông bày mưu tính kế, mà lại cũng chỉ là cho cháu đi thử một chút, có thể lĩnh ngộ được hay không còn phải xem chính cháu.”

“Vâng”

Lúc này Giang Vô Song mới đứng lên.

Giang Quốc Đạt hơi khoát tay: “Đi xuống đi”

Giang Vô Song quay người rời đi.

Mà Giang Quốc Đạt thì nhìn ra xa ngẩn người, ông ta đang suy nghĩ về lời của Giang Vô Song.

Suy đoán của Giang Vô Song không phải là không có khả năng.

Nếu như Giang Thời thật sự còn sống, như vậy tất cả những việc này đều có thể giải thích được.

“Chỉ mong không phải là ông ta”

Giang Quốc Đạt xem thường khẽ nói, sau đó đứng lên, quay người rời đi.

Trong mật thất dưới đất.

Giang Cung Tuấn nghỉ ngơi một hồi lâu, mới tỉnh táo lại.

Anh liếc nhìn Kinh Mạch Đồ lần nữa, thế nhưng lại không nhìn ra cái gì, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại ở trên Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ bên trên vách tường.

Cảnh tượng bên trong bức tranh rất đơn giản.

Một ngọn núi, một đóa hoa, một căn nhà gỗ đơn giản, trên bầu trời còn có một vầng trăng sáng.

Ngọn núi này liên miên chập trùng, nhìn một cái, có vẻ là không nhìn thấy điểm cuối cùng.

Chân núi có nhà gỗ, nhà gỗ là gân nhất, vẽ rất rõ ràng, cho dù là ngàn năm trôi qua những vẫn không hề mơ hồ, thậm chí có thể nhìn thấy một chút hoa văn bên trên cửa gỗ.

Mà vị trí đóa hoa lại rất quỷ dị.

Ở phía trên nhà gõ, dưới ánh trăng.

Đóa hoa này có màu trắng, cứ như bỗng nhiên xuất hiện ở giữa không trung, bỗng nhiên nở rộ.

Bên trong bức tranh là cảnh tượng ban ngày.

Thế nhưng trên bầu trời lại không phải mặt trời, mà là mặt trăng.

Điều này vi phạm với lẽ thường.

Giang Cung Tuấn nhìn chăm chú vào Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, anh không bỏ qua bất kỳ một chỉ tiết nào.

Thế nhưng ngoại trừ phát hiện ra một chút chỗ không hợp lý, anh lại không phát hiện bất cứ dị thường nào.

“Cũng không có chỗ nào đặc biệt cả, chỉ là một bức tranh đơn giản thế này, sao lại có liên quan đến Kinh Mạch Đồ chứ, cái này cũng không có chữ, cũng không có ghi chép khẩu quyết tâm pháp gì cả”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng thì thầm.

Anh nhìn Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, không ngừng suy nghĩ.

Anh không biết đã suy nghĩ bao lâu Tiếng bước chân truyền đến “Anh Giang, ăn cơm thôi.”

Giọng nói êm tai dễ nghe truyền đến Giang Cung Tuấn kịp phản ứng từ trong trâm tư, chuyển động xe lăn, phát hiện Giang Vô Song bê đồ ăn đi đến.

Giang Vô Song để thức ăn ở dưới đất, hỏi: “Thế nào, có phát hiện cái gì không?”

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, cười khổ nói “Nào có dê dàng như vậy, nếu dê dàng như vậy, bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đã sớm bị mở ra rồi “Đúng vậy”

Giang Vô Song gật đầu nói: “Đói bụng không, ăn trước đi”