Dọc theo đường đi, Giang Cung Tuấn vẫn luôn cầm điện thoại di động không ngừng xem tín hiệu, thế nhưng khu vực núi Nam Mã vốn không có tín hiệu.
Ba người đi một ngày đường mới đi đến điểm đậu xe.
Ở đây vẫn không có tín hiệu như trước.
Giang Cung Tuấn chỉ có lái xe trở về.
Vào lúc hơn tám giờ tối, cuối cùng bọn họ cũng chạy tới thành Mã.
Ba người ngừng lại ăn chút đồ ăn, sau đó lại tìm một khách sạn cao cấp.
Khách sạn, lễ tân.
Giang Cung Tuấn nhìn cô gái ở quầy lễ tân, nói: “Cho tôi ba phòng.”
Đường Sở Vi nói rất đúng lúc: “Hai phòng”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi kéo anh nói: “Chúng ta là vợ chồng, vì sao phải xa nhau”
Cô gái ở quầy thu ngân nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Thưa anh, rốt cục anh cần mấy phòng?”
“Ba phòng”
“Mời anh lấy chứng minh nhân dân ra đăng ký”
Giang Cung Tuấn lấy chứng minh ra.
Đồng thời Giang Vô Song và Đường Sở Vi cũng lấy chứng minh nhân dân ra.
Cô gái ở quầy thu ngân thấy cái tên trên chứng minh nhân dân của Giang Cung Tuấn có chút quen thuộc, không khỏi thì thào: “Giang Cung Tuấn, cái tên này thật quen, hình như đã nghe thấy ở nơi nào rồi.”
Cô ta cũng không suy nghĩ nhiều mà đăng ký thuê phòng, sau đó đưa phiếu phòng tới.
Ngay trong nháy mắt cô ta ngẩng đầu, thấy được gương mặt Giang Cung Tuấn.
Giờ khắc này, trái tim cô ta chợt run lên.
“A..
Sau đó phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Giang Cung Tuấn, anh, anh là Giang Cung Tuấn Hắc Long?”
Cô gái ở quầy thu ngân kinh hô lên.
Cô ta chừng hai mươi tuổi, mặc đồ công sở, tóc dài được búi lên lộ ra vầng trán rất cao. Trông gương mặt cô ta khá tinh xảo, có thể tính là người đẹp.
Lúc này, trên khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
Giang Cung Tuấn nhận lấy phiếu phòng, cũng không nhiều lời mà đưa cho Đường Sở Vĩ và Giang Vô Song mỗi người một tấm, sau đó anh xoay người đi lên tầng.
“A, là Giang Cung Tuấn thật, tổng thống lĩnh quân Hắc Long Nam Cương, thật cao lãnh” Cô gái ở quầy thu ngân nhìn Giang Cung Tuấn đang lên lầu, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy khiếp sợ, sau đó cô ta lập tức lấy điện thoại di động ra đăng bài.
“Các anh em, các người đoán xem tôi vừa nhìn thấy người nào? Tôi vừa nhìn thấy Giang Cung Tuấn, thấy chiến thần Giang Cung Tuấn vẫn luôn bảo vệ Đại Lan”
Giang Cung Tuấn không để ý tới lễ tân khách sạn mà trực tiếp lên tầng vào phòng.
Sau khi vào phòng, anh ngồi trên giường lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại cho Ngô Huy đang ở Nam Cương xa Xôi.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, bên trong truyền đến giọng nói của Ngô Huy: “Lão đại, cuối cùng anh cũng gọi điện thoại cho em”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Chuyện tôi cần cậu điều tra đã có kết quả chưa?”
Ngô Huy nói: “Bởi vì không dám gióng trống khua chiêng điều tra, tạm thời còn chưa có kết quả.
“Đúng rồi, cậu điều tra số điện thoại riêng của tổng thống lĩnh Trường Phu Bắc Cương. Hiện tại tôi đang ở thành Mã phương bắc, tôi cần tìm ông ta giúp ít chuyện.”
“Được, anh chờ một chút để em hỏi Văn Tâm, hỏi được em sẽ báo cho anh”
Ngô Huy nói xong lại cúp điện thoại.
Mà Giang Cung Tuấn thì chờ trong phòng.
Hiện tại Ngô Huy đang nắm giữ quyền hành ở Nam Cương, anh ta muốn kiếm số điện thoại riêng của một tổng thống lĩnh vẫn rất đơn giản.
Hơn nữa con gái Văn Trường Phu Văn Tâm còn đang hẹn hò với anh ta, anh ta muốn có được số điện thoại của Văn Trường Phu lại càng dễ dàng hơn nữa.
Sau khi nhận được số điện thoại, anh ta lập tức gửi cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn thấy được số điện thoại rồi trực tiếp gọi tới.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.
“Alo, ai vậy?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói hơi thô cuồng.
“Giang Cung Tuấn” Giang Cung Tuấn trực tiếp mở miệng, nói: “Tôi ở phương bắc, cần tìm ông giúp một chuyện nhỏ.”
“Ha ha, là Giang Cung Tuấn sao, tôi đã sớm muốn tìm cậu cùng uống rượu, chỉ là tôi vẫn luôn trấn thủ ở biên hoang Bắc Cương, không đi được.
Làm sao vậy, có chuyện gì sao?” Văn Trường Phu bật cười.
“Tôi ở thành Mã, tôi muốn tới một hang động đá vôi ở núi Nam Mã tìm một người, cần hỏi mượn ông một vài thiết bị.” Giang Cung Tuấn trực tiếp nói rõ ý đồ.
“Ở thành Mã sao? Như vậy đi, tôi tới tìm cậu, cần gì cứ nói thẳng với tôi.”
Văn Trường Phu trấn thủ Bắc Cương, thành Mã cũng ở phương bắc, từ quân khu đến đây cũng chỉ mất chừng hai giờ.
“Cũng được.”
“Tốt, vậy lát nữa gặp”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.
Sau đó anh lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Anh ngồi trên ghế sofa trong phòng, nghĩ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, nghĩ tới những lời Đường Sở Vi nói.
Nếu như ông nội của anh không nói xạo, ba mươi năm trước ông ấy bị đánh lén thật nên mới tẩu hỏa nhập ma, như vậy rốt cuộc người đánh lén ông ấy là ai?
Còn có, không phải ông nội của anh cố ý nói như vậy với Đường Sở Vi chứ?
Những chuyện này anh đều không thể phán đoán.
Cùng lúc đó, ngoài cửa.
Đường Sở Vi và Giang Vô Song gần như đồng thời ra khỏi phòng, đi tới cửa phòng Giang Cung Tuấn.
Đường Sở Ví liếc mắt nhìn Giang Vô Song, hỏi: “Cô cũng muốn tìm Giang Cung Tuấn?”
“Ừm”
Giang Vô Song gật đầu, nói: “Tôi cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc, muốn tìm anh ấy thương lượng một chút”
Đường Sở Vi hỏi: “Chuyện gì hơi kỳ quặc?”
“Vào nhà rồi nói sau”
Giang Vô Song không nhiều lời mà gõ cửa.
Rất nhanh cửa phòng đã được mở ra.
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi và Giang Vô Song ngoài cửa, nói: “Vào đi.”
Hai người đồng thời đi vào.
Trong phòng, Giang Cung Tuấn hỏi: “Hai người tới là có chuyện gì sao?”
Giang Vô Song liếc mắt nhìn Đường Sở Vi, sau đó mới lên tiếng: “Anh Giang, em cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, có rất nhiều điểm không cách nào giải thích được”
Giang Vô Song nói: “Anh mới vừa giải được bí mật về Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, chuyện này ngoại trừ ông nội em là Giang Quốc Đạt, cũng chỉ có em anh, còn có Đan Thiến biết. Sao Cổ Ma có thể biết được? Còn bắt Giang Thời và Sở Vi để kéo anh đến núi Nam Mã.”
Giang Vô Song vừa nói như vậy, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi hấp thu hàn khí trong cơ thể Đan Thiến lại nghe được lời Giang Vô Song nói, anh mới có thể tính là chân chính phá giải bí mật về Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.
Giang Vô Song tiếp tục nói: “Còn có, Giang Thời cũng chính là ông nội anh, trên người ông ta có quá nhiều điểm khó hiểu. Sao ông ta biết bí mật về Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, còn tới đây tìm kiếm Hỏa Bồ Đề.”
Giang Cung Tuấn nhìn cô ta, nhíu mày hỏi: “Em muốn nói điều gì?”
Giang Vô Song mở miệng nói: “Chìa khóa cái rương được lấy từ lăng mộ Chiêu Tử Vương vẫn nằm trong tay Bạch Tâm, cuối cùng Bạch Tâm giao cho anh. Tính toán ra anh là người đầu tiên mở rương lấy đồ ra, là người đầu tiên thấy ảnh mười tám kinh mạch. Mà người đã từng xem hình kinh mạch lại không nhiều lắm, không lý do gì Giang Thời đã từng xem qua. Nếu ông ấy chưa từng xem vì sao ông ấy biết bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, lại vì sao ông ấy có thể tới đây tìm kiếm Hỏa Bồ Đề.”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Cho nên?”
Giang Vô Song nói: “Cho nên, Giang Thời đã sớm nhìn thấy tranh kinh mạch trong rương, kia việc trộm mộ kia cũng là ông ấy sắp xếp. Có lẽ ở mấy chục năm trước ông ấy đã chiếm được nó, chỉ có điều gần đây ông ấy mới sắp xếp vỡ tuồng này.
Đường Sở Vi lạnh lùng nói: “Giang Vô Song, cô nói vậy là có ý gì? Ông nội đã chết rồi cô còn muốn ly gián quan hệ giữa ông nội và Giang Cung Tuấn sao?”
Giang Vô Song liếc nhìn cô, thản nhiên nói: “Tôi không ly gián quan hệ giữa Giang Cung Tuấn và Giang Thời, tôi chỉ đang bàn luận chuyện này, nói không chừng…”
Cô ta dừng một chút mới nói: “Nói không chừng Giang Thời rõ ràng Giang Cung Tuấn đã biết ông ta còn sống, cho nên mới diễn một màn kịch như thế chỉ vì khiến Giang Cung Tuấn biết ông ta lại chết rồi, khiến thế nhân biết ông ta lại chết lần nữa. Có trời mới biết sau lưng ông ta còn có thể làm ra những chuyện gì.”
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vị, hỏi: “Sở vi, là như vậy đúng không?”
“Chồng, anh đừng nghe người phụ nữ này nói mò, ông nội không phải người như thế”