Đường Sở Vi uống độc dược nhưng tới hiện tại cô còn bình an vô sự.
Tất cả mọi người đều nghỉ ngờ.
Ngay cả Hàn Kim Thần cũng hơi không rõ đã có chuyện gì xảy ra. Anh ta rất có lòng tin với độc dược của mình, một khi ăn vào trong vài phút tất sẽ độc phát.
Thậm chí còn có phóng viên đi tới trước nhắm camera ngay Đường Sở Vĩ, bắt đầu đặc tả gương mặt cô.
Đường Sở Vi đứng lên nhìn Hàn Kim Thần đang bày ra vẻ mặt nghỉ ngờ bên cạnh, cười nhạt một tiếng nói: “Hàn Kim Thần, hiện tại anh còn muốn tôi nói gì sao? Tôi đã uống độc dược anh phối trí, nhưng tới hiện tại vẫn hoàn hảo không sao cả, ngay cả giải độc cũng không cần. Có phải như vậy đã đủ nói rõ anh có lý giải sai với dược vật, ngay cả độc dược cũng phối sai?”
Đường Sở Vi không nể mặt Hàn Kim Thần chút nào.
Cô hướng về phía phóng viên truyền thông nói: “Các vị phóng viên cũng chứng kiến, tôi đã uống độc dược do bác sĩ Hàn Kim Thần tọa trấn trung tâm y tế Thái Thượng chế ra, nhưng tới bây giờ vần không bị ảnh hưởng chút nào. Dựa theo ước định trước đó, trung tâm y tế Thái Thượng thua”
“Đường Sở Vị, cô giở trò lừa gạt.”
Hàn Kim Thần tái mặt chỉ vào Đường Sở Vi hét lớn: “Cô vốn không uống độc dược, chắc chắn cô đã đánh tráo độc dược.”
“Anh bị ngu sao?”
Đường Sở Vi còn chưa mở miệng Hà Diệp Mai đã đứng dậy mắng: “Người lớn tuổi như anh không ở trong nhà hưởng phúc đi lại chạy đến mù quáng gây sự, nhiều người nhìn như vậy Sở Vi có thể giở trò lừa bịp kiểu gì?”
“Đúng vậy, hay là anh thua không nổi?” Vợ Đường Tấn Ngô Mịch cũng tỏ vẻ khinh bỉ vô cùng.
Đường Lỗi nhảy ra ngoài chỉ vào đám người Hàn Kim Thần, mắng to: “Đám người trung tâm y tế Thái Thượng cút hết cho tôi, cút ra khỏi tiệm thuốc nhà họ Đường chúng tôi.
Đường Lỗi kiêu căng ôm quyền, có ý muốn ra tay đuổi người.
Thấy Đường Sở Vi không sao, đám người nhà họ Đường đều đứng dậy sôi nổi chỉ trích đám người Hàn Kim Thần.
Sắc mặt Hàn Kim Thần vô cùng khó coi.
Anh ta nghĩ mãi mà không rõ vì sao sau khi Đường Sở Vi uống thuốc độc lại vẫn bình yên vô sự.
Anh ta cũng không chạy, anh ta đang đợi.
Đợi Đường Sở Vi độc phát.
Thế nhưng lại qua thêm chừng mười lăm phút, Đường Sở Vi vẫn không sao như trước.
Khuôn mặt cô hồng nhuận, trạng thái tinh thần rất tốt, một chút dấu hiệu trúng độc cũng không có.
“Thế nào, anh muốn đổi ý sao?” Sắc mặt Đường Sở Vi cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hay là anh không phục, còn muốn tỷ thí nữa?”
Hàn Kim Thần nhìn chòng chọc vào Đường Sở Vi, găn từng chữ nói: “Đường Sở Vi, coi như cô thủ đoạn cao minh, nhưng cuộc tỷ thí này còn chưa xong đâu, tôi sẽ còn trở lại”
Hàn Kim Thần lưu lại một câu hung ác sau đó dẫn theo người của trung tâm y tế Thái Thượng chật vật rời đi.
“Cút đi.”
“Cắt, dõng dạc.”
“Ngay cả độc dược cũng không phối trí ra được còn muốn tỷ thí với thần y Giang, may mà thần y Giang còn chưa tới, nếu không anh nhất định phải chết.”
Không ít người qua đường mắng lên.
Đường Sở Vi đứng ra nhìn phóng viên và người qua đường, mở miệng nói: “Được rồi, không sao nữa, mọi người tản hết đi”
“Sở Vị, tôi có thể phỏng vấn cô một chút không?”
Có phóng viên đi lên trước.
Đường Sở Vi hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.
Hiện tại là cơ hội.
Một cơ hội để nhà họ Đường danh dương.
“Có gì muốn hỏi cứ hỏi đi”
Một nữ phóng viên cầm microphone hỏi: “Buổi sáng hôm nay giới y dược thành phố Tử Đăằng chấn động, ngay sau đó trung tâm y tế Thái Thượng đứng ra gây sự, có phải giữa hai chuyện này có liên hệ gì đó không? Có phải trung tâm y tế Thái Thượng dưới cờ tập đoàn Bách Niên?”
Đường Sở Vi gật đầu nói: “Đúng, trung tâm y tế Thái Thượng thuộc về tập đoàn Bách Niên.
Mặc dù tôi không biết rõ vì sao tập đoàn Bách Niên có thể đồng thời thu mua nhiều tập đoàn lớn như vậy, thế nhưng tôi dám khẳng định tập đoàn Bách Niên đã sử dụng thủ đoạn không quang minh”
Nói xong cô dừng một chút.
Tiếp tục nói: “Sáng sớm hôm nay nhà họ Đường bị tập đoàn Bách Niên bức hiếp, tập đoàn Bách Niên muốn chúng tôi giải tán Vĩnh Nhạc, rời khỏi giới y dược, nếu không bọn họ sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn tiến hành chèn ép Vĩnh Nhạc, khiến Vĩnh Nhạc không cách nào sinh tồn.”
“Đường Sở Vi tôi là chủ tịch hiện tại của Vĩnh Nhạc, tôi đứng đây tỏ rõ lập trường đạp lại tập đoàn Bách Niên, Vĩnh Nhạc tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, sẽ không cúi đầu trước thế lực tà ác”
Cô nói rõ ràng từng chữ.
Mà lời cô nói cũng đưa tới sóng to gió lớn.
Đồng thời cũng khiến mọi người kinh hãi trước năng lượng của tập đoàn Bách Niên.
Lập tức có phóng viên đứng ra hỏi: “Đường Sở Vi, cô nói lời này có chứng cứ không? Cô nói vậy là đang chửi bới một tập đoàn lớn, làm vậy là sẽ bị “Tôi không có chứng cứ, tôi chỉ nói tình huống của nhà họ Đường ra, tôi biết rất có thể vì việc này mà tôi sẽ bị trả thù, thế nhưng tôi không sợ.”
Nói xong Đường Sở Vi xoay người đi vào hiệu thuốc.
Bởi vì cô sắp không áp chế nổi kịch độc trong cơ thể.
Cô muốn mau chóng bức độc ra.
Đường Sở Vi trở về hiệu thuốc, đi tới một gian phòng làm việc ở tầng hai khóa cửa phòng lại, bắt đầu vận công bức độc.
Thế nhưng vừa vận công đã xuất hiện sai lầm, chân khí không khống chế được độc tố, độc tố nhanh chóng khuếch tán. Cô biến sắc, không dám khinh thường nhanh chóng thôi động chân khí bức độc, thế nhưng càng gấp gáp lại càng lầm lỗi.
Bên ngoài.
Phóng viên còn chưa rời đi.
Đường Thành Lâm đứng dậy bắt đầu tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.
Bắt đầu trắng trợn tuyên dương nhà họ Đường, còn tuyên bố bọn họ tuyệt đối không cúi đầu trước thế lực thủ ác.
Nói chung là đang khoe khoang trước truyền thông.
Mà Giang Cung Tuấn lại đang nhanh chóng tới đây.
Chờ khi anh chạy đến, Hàn Kim Thần đã sớm rời đi, chúng phóng viên cũng lục tục giải tán, chỉ có một số người qua đường còn đang ngừng trước cửa tiệm thuốc Thế Kỷ xem náo nhiệt.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng đi tới hỏi: “Sở Vi đâu?”
Đường Tấn chỉ chỉ hiệu thuốc, nói: “Đã đi vào rồi.”
Giang Cung Tuấn không nhiều lời mà nhanh chóng đi vào hiệu thuốc.
Kéo một người tới hỏi thăm anh mới biết Đường Sở Vi đã lên phòng làm việc ở tầng hai.
Anh nhanh chóng đi lên tầng hai.
Đi tới trước cửa phòng làm việc, anh gõ cửa một cái.
“Aj2”
Bên trong truyền đến một giọng nói suy yếu vô lực.
“Là anh”
Trong văn phòng, cuối cùng Đường Sở Vi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô lợi dụng chân khí áp chế độc tố, thế nhưng cô lại không quá quen thuộc với việc vận hành chân khí, khi lợi dụng chân khí bức độc đã xảy ra chút ngoài ý muốn, dẫn đến độc tố khuếch tán toàn thân.
Lúc này gương mặt cô đã biến thành màu đen, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Cô muốn đứng lên đi mở cửa, thế nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào, mới vừa đứng lên đã ngã xuống đất.
Giang Cung Tuấn đứng ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong.
Trái tim anh lập tức nhấc lên tới cổ họng, cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, một cước đá văng cửa phòng.
Lập tức vọt vào.
Vừa tiến vào phòng làm việc anh đã thấy Đường Sở Vi mới ngã xuống đất.
Anh vọt tới ôm lấy Đường Sở Vi trên đất.
S V- Đường Sở Vi còn chưa hôn mê. Nghe được tiếng kêu cô hơi mở mắt, nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, trên khuôn mặt cô lộ ý cười: “Chồng, chồng à, lần này em không khiến anh mất mặt, em, em…”
“Đừng nói chuyện.”
Giang Cung Tuấn lập tức ngăn cô, đặt cô lên ghế sofa.
Anh kéo tay cô, ngón tay khóa trên cổ tay cô.
Chỉ nháy mắt anh đã biết được tình huống thân thể Đường Sở Vi.
Trong tay áo có một sợi dây thép trượt ra.
Chỉ nháy mắt dây thép tan rã, biến thành từng cây châm.
Giang Cung Tuấn cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp cởi quần áo trên người Đường Sở Vi.
Dáng người cô triệt để hiện ra trong tầm mắt Giang Cung Tuấn.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn lại không có tâm tư thưởng thức thân thể cô. Anh cầm tám mươi mốt kim nghịch thiên thôi động chân khí, bắt đầu lợi dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên trừ độc.