*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn cảm thấy mình kiếm bộn.
Độc Bộ Vân cũng cho rằng mình đã kiếm bộn.
Ông ta tìm mọi cách muốn có được một bộ tâm pháp tu luyện nội gia, trở thành đại tông sư võ đạo chân chính. Thế nhưng mấy chục năm qua ông ta vẫn không có được.
“Giang lão đại, tôi đưa toàn bộ tài sản cho anh, anh đưa tâm pháp nội gia cho tôi” Ông ta kích động đứng lên trơ mắt nhìn Giang Cung Tuấn.
“Được, thành giao.”
Giang Cung Tuấn tươi cười xán lạn.
Anh lấy ra phương pháp minh tưởng và tâm pháp tu luyện đã viết xong từ trước đưa cho Độc Bộ Vân, nói: “Đã sớm chuẩn bị xong”
Độc Bộ Vân tiếp nhận tờ giấy Giang Cung Tuấn đưa tới, mở ra, cẩn thận nhìn lại.
Phía trên ghi lại biện pháp tu luyện.
Vẻ mặt ông ta đầy kích động, kích động tới tay cũng run rẩy lên.
Hai mươi năm.
Cố gắng hai mươi năm cuối cùng cũng nhận được tâm pháp tu luyện.
Ông ta có thể báo thù được rồi.
Giờ khắc này ông ta chỉ muốn hét to.
“Độc Bộ lão đại, đồ tôi đã đưa cho ông, còn tiền thì sao?”
“Được, tôi lập tức chuyển khoản cho anh, trước tiên chuyển tiền trong tài khoản nước ngoài cho anh, về phần trong nước chúng ta từ từ đi lấy.
Anh gửi tài khoản Thụy Sĩ cho tôi đi”
Giang Cung Tuấn gật đầu gọi điện thoại cho Bạch Tâm, lập tức kêu Bạch Tâm đi chuẩn bị tài khoản nước ngoài, một tập đoàn lớn đương nhiên phải có tài khoản nước ngoài.
Bạch Tâm nhanh chóng chuyển số tài khoản cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn lại đưa cho Độc Bộ Vân.
Độc Bộ Vân chuyển khoản ngay.
Sau khi chuyển khoản ông ta cười nói: “Đã chuyển xong. Giang lão đại, cho tâm pháp rồi có phải anh nên thuận tiện cho tôi một bộ võ công luôn không?”
Giang Cung Tuấn vui vẻ cười nói: “Không thành vấn đề, đợi sau này tôi trở về nhà họ Giang sẽ tìm xem trong Tàng Thư Các của nhà họ Giang có bí tịch võ công nào lợi hại một chút không, thuận tiện mang về một bộ cho ông.”
“Oal”
Độc Bộ Vân như một đứa bé được cho kẹo.
Nhà họ Giang.
Sao ông ta có thể không biết nhà họ Giang.
Gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc cổ xưa.
Trong Tàng Thư Các nhà họ Giang có cất chứa vô số bí tịch võ công, tùy tiện lấy ra một quyển đã là trân bảo với người luyện võ.
“Giang lão đại, đời này tôi sẽ tùy tùng cho anh”
Độc Bộ Vân nghiêm trang tuyên thệ tỏ rõ thái độ.
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, nói: “Độc Bộ lão đại đừng nói đùa, hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi: Độc Bộ Vân cũng không nói thêm, cầm lấy tâm pháp Giang Cung Tuấn cho rất nghiêm túc lật xem.
Giang Cung Tuấn nhìn đồng hồ, hiện tại đã gần tám giờ tối. Anh lấy điện thoại ra gọi cho.
Phương Vĩnh Cánh, hỏi: “Thần y Phương, có kết quả chưa vậy?”
“Ừm, đã có kết quả, đang trong quá trình sửa sang lại, chừng mười phút sau sẽ báo cho anh”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.
Kiên nhẫn đợi chừng mười phút.
Mười phút sau kết quả xuất hiện.
Cũng giống với phỏng đoán của anh, đúng là trong nội bộ Cứu Thế có gian tế của tập đoàn Bách Niên nằm vùng.
Giang Cung Tuấn trực tiếp gửi kết quả cho Bạch Tâm, dặn dò: “Tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ Hứa Linh trở về lại xử lý”
“Vâng”
Sau khi chào hỏi Giang Cung Tuấn một tiếng, ông ta vội vàng rời đi.
Mà Giang Cung Tuấn cũng đứng lên.
Anh cầm điện thoại lên đang định gọi điện thoại cho Đường Sở Vĩ, hỏi xem khi nào Hứa Linh mới đến.
Mới cầm điện thoại lên đã thấy Đường Sở Vi gọi tới.
Anh nhận điện thoại.
“Chồng à, hôm nay anh có trở về không?”
“Không quay về, anh tới nhà Đan Thiến. Y Kinh của anh còn đang ở đó, anh phải đi nghiên cứu Kim Cương Bất Hoại Thần Công”
“Vậy được, để em tới tìm anh đi”
Đường Sở Vi cũng không nói gì nhiều. Sau khi nói xong câu này cô lập tức cúp điện thoại.
Giang Cung Tuấn còn muốn hỏi tin tức về Hứa Linh nhưng Đường Sở Vi đã cúp máy, anh cũng không kịp hỏi, định đợi khi tới nhà Đan Thiến rồi lại hỏi.
Trực tiếp rời khỏi công ty, Giang Cung Tuấn đi tới nhà Đan Thiến.
Khi anh tới Đường Sở Vi đã đến, đang trò chuyện với Đan Thiến.
Thấy Giang Cung Tuấn đến, Đường Sở Vi đứng lên đi tới kéo tay anh, nói: “Chồng à, em quyết định tới quân khu rèn luyện một thời gian ngắn”
Giang Cung Tuấn nhíu mày nói: “Không phải anh kêu em đừng đi sao, em không chịu nổi khổ cực ở đó đâu”
“Em có thể” Đường Sở Vi kiên định mở miệng.
“Được rồi”
Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút sau đó không ngăn cản mà nói: “Vừa lúc buổi sáng ngày mai anh muốn tới quân khu xem xét, vậy chúng ta đi chung đi. Đúng rồi, Hứa Linh đâu? Khi nào Hứa Linh mới về?”
Đường Sở Vi nhìn đồng hồ nói: “Nếu không nằm ngoài dự liệu, trước mười hai giờ đêm là cô ấy có thể đến thành phố Tử Đằng”
Giang Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Linh trở về rồi, anh cũng có thể an tâm đi tìm bảo tàng của Độc Bộ Vân.
Tuy Độc Bộ Vân đã chuyển mấy trăm ngàn tỷ, nhưng muốn đối kháng với Bách Niên, chút tiền ấy vốn không đủ dùng. Bởi vì sau lưng Bách Niên có không ít nhân vật lớn, tài sản của bọn họ thật không thể đo lường.
“Anh trở về phòng đọc sách.”
Giang Cung Tuấn cũng không ở lại dưới lầu quá lâu mà trực tiếp lên lầu.
Đường Sở Vi cũng không quấy rối Giang Cung Tuấn.
€ô ở dưới lầu nói về một số tâm đắc tu luyện với Đan Thiến.
Đảo mắt đã tới mười hai giờ đêm.
Hứa Linh đã trở lại, đi theo cô ta còn có Y Đình Thi.
“Hứa Linh, Đình Thi”
Đường Sở Vi đứng lên hào phóng chào đón.
Hứa Linh liếc mắt nhìn Đường Sở Vi, cũng không nói nhiều.
Đan Thiến nói: “Tôi lên lầu gọi anh Giang.”
Cô ta xoay người lên lầu.
Hứa Linh và Y Đình Thi đi về phía sofa ngồi xuống.
“Đường Sở Vi, cô khá lắm, lại có thể lừa gạt tất cả mọi người” Sau khi ngồi xuống Hứa Linh thản nhiên mở miệng.
Đường Sở Vi cười cười, “Tôi làm vậy không phải chỉ vì muốn giúp Giang Cung Tuấn thôi sao.
Các người ở bên cạnh anh ấy sẽ chỉ khiến anh ấy phân tâm. Hơn nữa, các người vốn không biết rốt cuộc kẻ địch khủng bố tới mức nào, tôi làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho an toàn của mấy người.. “
Anh nhìn Hứa Linh nói: “Tìm em về là vì tình huống hiện tại khá nghiêm trọng.. “
Anh nói rõ tình huống của Bách Niên một lần, cũng nói chuyện Cứu Thế sắp phải làm.
“Hứa Linh, Cứu Thế còn cần em nắm giữ, trong trận chiến đấu này chúng ta tuyệt đối không thể thua”
Hứa Linh gật đầu, “Ừm, em sẽ dốc hết toàn lực: “Sở Vi” Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Đường Sở Ví.
“Chồng à, anh nói đi”
Giang Cung Tuấn dặn dò: “Hứa Linh chỉ là một người bình thường, cô ấy nắm giữ Cứu Thế rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Em sắp xếp người Vương Thiên điện âm thầm bảo vệ cô ấy đi, anh không hy vọng cô ấy xảy ra chuyện”
Nói xong anh lại ném lệnh bài Vương Thiên điện cho Đường Sở Vị, nói: “Lệnh bài này em cứ cầm trước, buổi sáng ngày mai anh phải rời khỏi đây một chuyến.”
“Anh Giang, em có thể giúp gì cho anh không?” Y Đình Thi trơ mắt nhìn Giang Cung Tuấn.
Ngay cả Hứa Linh cũng có thể giúp, nhưng cô ta lại không thể giúp được gì, trong nội tâm cô ta cũng rất lo lắng.
Giang Cung Tuấn nói: “Cô cứ ở lại nhà Đan Thiến đi, trong khoảng thời gian này cô đừng chạy lung tung”
“Ah”
Y Đình Thi bị đón đầu, nhẹ giọng ah một tiếng.
Giang Cung Tuấn lại hít sâu một hơi, đứng lên nói: “Lần này chúng ta đối chiến chính diện với Bách Niên, không nên e ngại bất kỳ thủ đoạn hèn hạ nào. Quốc gia đứng về phía chúng ta, các bộ môn cũng sẽ cực lực phối hợp với chúng ta. Vào lúc tất yếu bọn họ sẽ xuất động lực lượng vũ trang hỗ trợ”