Cường Đại Chiến Y

Chương 701: Thiên bảng



Đây là lần đầu tiên Giang Cung Tuấn nghe thấy Thiên Bảng. Sau khi biết được bảng xếp hạng cao thủ trên toàn thế giới, anh cũng cảm thấy rất hứng thú.

Anh thu Hình Kiếm lại rồi nhét vào trong vỏ kiếm, sau đó hỏi: “Tôi rất có hứng thú với Thiên Bảng, ông nói tôi nghe thử xem”.

Anh thu Hình Kiếm lại, làn khí bên trong kiếm khiến cho giáo chủ Thánh An lúc này mới cảm thấy dễ hơn hơn nhiều.

Mà trước kia dưới ảnh hưởng làn khí của Giang Cung Tuấn, ông lão mặc bộ đồ màu đỏ đó ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Bây giờ không còn áp lực về khí áp nữa, ông ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cùng lúc đôi chân của ông ta không chịu nghe lời sai khiến, không kìm được mà đứng im. trên mặt đất và cũng không bò dậy được nữa.

Giáo chủ Thánh An đưa tay ra lau những giọt mồ hôi ở trên mặt. Sau đó liếc nhìn Giang Cung Tuấn. Vừa mới nhìn thấy, ông ta đã không kìm được mà lên tiếng lải nhải.

Ông ta đã từng nghe nói về sức mạnh vô cùng lớn của cổ võ giả ở Đoan Hùng, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng tiếp xúc với cổ võ giả Đoan Hùng.

Ngày hôm nay nhìn thấy, ông ta hoàn toàn bị kinh động. Phải cố gắng lắm ông ta mới khiến cho bản thân mình giữ được bình tĩnh.

Một lúc sau ông ta mới lên tiếng nói: “Thiên Bảng được thành lập từ một trăm năm trước. Vào trăm năm trước, các nước đều tiến đánh Đoan Hùng, lúc vừa mới bắt đầu tất cả đều thuận lợi và chiếm được giang sơn thành lũy của Đoan Hùng. Nhưng có sự tham gia của những võ giả Đoan Hùng, tất cả các nước đều thất bại thảm hại”.

“Sau khi thất bại, các cao thủ từ khắp thế giới đều không thể nào chấp nhận được sự thật này, vì vậy bọn họ đã thành lập nên Thiên Hội. Mục đích thành lập Thiên Hội chính là triệu tập tất cả các cao thủ trên toàn thế giới, định tấn công vào Đoan Hùng một lần nữa”

“Nhưng sau khi Thiên Hội được thành lập, do một số nguyên nhân nên không tấn công vào Đoan Hùng lần nữa”

“Từ đó về sau Thiên Hội chuyển thành Thiên Bảng, trở thành bảng xếp hạng sức mạnh của các cao thủ đến từ khắp thế giới”.

“Mà người mang Đoan Hùng Mẫu Nữ đi chính là giáo chủ phái Thái Nhất- người đứng thứ ba trong Thiên Bảng”.

Nghe thấy vậy, Giang Cung Tuấn không kìm được mà hỏi: “Vậy người đứng thứ nhất và thứ hai là ai?”.

Giáo chủ Thánh An lên tiếng nói: “Người đứng thứ hai chính là tộc trưởng Khải Tâm của nhà họ Khải ở Đại Ưng, mà người đứng thứ nhất chính là tộc trưởng gia tộc Vampire và cũng là người đàn ông mạnh nhất thế giới này. Người ta thường gọi người đó là Đệ Nhất Huyết Hoàng”

“Vampire?” Giang Cung Tuấn hơi ngẩn người. Anh biết Vampire. Nhưng anh cũng chỉ biết được từ trên phim ảnh ti vi.

Anh còn tưởng những thứ này là những thứ không có thật, nhưng không ngờ thật sự có Vampire tồn tại trên thế giới này.

“Ông biết bây giờ giáo chủ Thiên Nhất đang ở đâu không?” Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Cung Tuấn hỏi.

“Tôi… Tôi không biết.” Giáo chủ Thánh An lắc đầu, vẻ mặt toát lên vẻ đau khổ. Ông ta cầu xin tha thứ: “Tôi thật sự không biết, tôi cầu xin cậu hãy tha cho tôi. Tôi cũng chỉ tạm thời nhận lấy Đoan Hùng Mẫu Nữ này thôi, tôi không biết bọn họ là ai, nhưng..”

Giáo chủ Thánh An chuyển để tài, ông ta nói: “Mặc dù tôi không biết bây giờ giáo chủ Thiện Nhất đang ở đâu, nhưng trong buổi giao lưu võ thuật quốc tế sắp tới, tộc trưởng Thiên Nhất nhất định sẽ đến núi Olympia để tham gia buổi giao lưu quốc tế này. Tính toán thời gian xếp hạng trong Thiên Bảng này cũng rất dài và không có thời gian động đến. Các cao thủ trên bảng đều muốn đánh bại cao thủ ở bên trên, để cho xếp hạng của mình tiến lên cao hơn.”

“Buổi giao lưu võ thuật quốc tế?” Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm. Mục đích anh đến đây là để tìm Khai Hiểu Đình và đưa cô ta về. Sau đó nhà họ Đào bắt đầu xử lý những thế lực phức tạp rắc tối ở Đoan Hùng. Nhưng không ngờ rằng bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Ngay cả giáo chủ Thái Nhất, người đứng thứ ba trong Thiên Bảng cũng bị liên lụy.

Xem ra cần phải bước từng bước đi đến núi Olympia, gặp cái người tên là giáo chủ Thái Nhất, là người đứng thứ ba trong Thiên Bảng.

“Nếu như tôi mà biết ông nói dối tôi, vậy thì giáo hội Thánh An chắc chắn sẽ không còn tồn tại nữa”.

Giang Cung Tuần lên tiếng nói, sau đó anh quay người bước đi. Sau khi anh rời đi. Râm! Chiếc ghế mà giáo chủ Thánh An ngồi lập tức sụp đổ, ông ta cũng bị ngã nhào xuống mặt đất. Vào lúc này, cơ thể ông ta run lên bần bật và không còn cả sức để bò lên được nữa..

Một lúc sau, thuộc hạ của ông ta là ông lão mặc áo khoác dài màu đỏ mới đứng lên. Ông ta đi qua đó rồi ân cần hỏi han: “Giáo chủ, ông không sao chứ?”

“Không sao, tôi không sao”.

Giáo chú Thánh An đứng lên một cách chật vật, mặt cắt không một giọt máu và mang theo vẻ bất lực. Ông ta nói: “Đến bây giờ, cuối cùng tôi cũng biết tại sao trăm năm trước tất cả cao thủ từ khắp thế giới đều bị đánh bại. Đoan Hùng có cao thủ đáng sợ như vậy, bọn họ có thể nắm được Đoan Hùng mới là chuyện kỳ lạ”.

“Giáo chủ, bây giờ phải làm sao?”

“Không cần vội, chúng ta không hề có ân oán gì với cao thủ Đoan Hùng, người cậu ta cần tìm cũng không ở chỗ chúng ta. Tôi tin rằng cậu ta sẽ không ra tay với tôi, nếu như thật sự ra tay với tôi thì tôi đã chết từ lâu rồi”

Giáo chủ Thánh An tim đập thình thịch. Sức mạnh của Giang Cung Tuấn quá mạnh. Nó mạnh đến nỗi ông ta không còn cả khao khát chiến đấu nào nữa. Sức mạnh của Giang Cung Tuấn thật sự đủ để đứng top ba trong Thiên Bảng rồi.

Nhưng ông ta không biết, nếu như so anh so tài với top ba Thiên Bảng, vậy ai là người mạnh ai là người yếu.

Sau khi có được thông tin, Giang Cung Tuấn nhanh chóng quay trở về phòng.

Vừa mới đẩy cửa bước vào, Liên Anh đang nằm trên giường vẫn còn chưa ngủ liền lật người bò dậy. Nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi vào trong, cô bé không kìm được mà hỏi: “Sao rồi, điều tra đến đâu rồi?”

Ngô Huy cũng nhìn thấy Giang Cung Tuấn, và đang đợi Giang Cung Tuấn trả lời.

Giang Cung Tuấn đi vào trong phòng, ngồi xuống rồi lấy một điếu thuốc ra. Anh châm điếu thuốc rồi nói: “Tôi đã ép hỏi giáo chủ Thánh An, biết có Thiên Bảng tồn tại trên thế giới này. Mà người tôi đang tìm kiếm lại bị cao thủ đứng đầu Thiên Bảng là giáo chủ Thái Nhất bắt đi rồi”

“Thiên Bảng?” Ngô Huy sững sờ hỏi: “Nó là thứ gì vậy?”. “Thiên Bảng à, tôi biết nó”.

Liên Anh lập tức trở nên hứng thú, cô ta xuống giường, đi đến trước mặt Giang Cung Tuấn rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Sau đó cô ta nói với vẻ phấn khởi: “Tôi nghe mẹ nói cao thủ của gia tộc tôi từng nói đến Thiên Bảng, đây là thứ được lập nên từ trăm năm trước, với mục đích để đối phó với võ giả của Đoan Hùng. Nhưng cuối cùng nó lại trở thành bảng xếp hạng cao thủ”

“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Chính là như vậy.” Ngô Huy nói: “Vậy tiếp theo phải làm như thế nào?”

Giang Cung Tuấn hút thuốc, vẻ mặt mang vẻ trầm tư: “Giáo chủ Thiên Nhất chắc chắn sẽ tham gia hội giao lưu võ thuật quốc tế, tôi vốn không muốn đi xem náo nhiệt, nhưng bây giờ xem ra tôi cần phải đi một chuyến rồi”.

“Được đó, được đó” Liên Anh vỗ tay, sau đó nói: “Với sức mạnh của anh chắc chắn có thể có được xếp hạng tốt trong hội giao lưu võ thuật quốc tế”.

Giang Cung Tuấn không có hứng thú gì đối với xếp hạng. Mục đích của anh chính là cứu người. Cứu được người rồi anh sẽ về nước.

“Hai người tiếp tục ở lại trong phòng, đừng chạy lung tung. Tôi đi đến nhà tù một chút, xem xem người bị nhốt trong nhà tù là ai”.

Sau khi dặn dò xong câu này, Giang Cung Tuấn lại rời khỏi nơi này một lần nữa. Lần này anh đi tìm giáo chủ Thánh An.

Giáo chủ Thánh An vẫn chưa thích ứng được sự khiếp sợ mà Giang Cung Tuấn mang đến, bây giờ Giang Cung Tuấn lại đến nữa.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, ông ta sợ hãi đến nỗi chân mềm nhũn và lập tức cầu xin tha thứ: “Tôi thật sự không biết mà, chuyện này thật sự không có liên quan gì đến tôi cả”

Giang Cung Tuần liếc nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Tôi đến tìm ông là muốn đi đến nhà tù xem thử xem”.

“Đây là?” Vẻ mặt của giáo chủ Thánh An vô cùng khó coi. “Sao nào, khó xử lắm sao?” Giang Cung Tuấn hững hờ nói.

“Vị khách đến từ Đoan Hùng thân mến, tôi thừa nhận tôi không phải là người tốt gì. Một số người bị tôi nhốt trong nhà tù, tôi hút Tinh Khí Thần của bọn họ để nâng cao sức mạnh của mình”

Giáo chủ Thánh An rất thẳng thắn trước cao thủ đến từ Đoan Hùng này. “Tôi muốn đi xem thử xem” Giang Cung Tuấn không tin giáo chủ Thánh An cho lắm.

Nếu như Khai Hiểu Đình vẫn còn bị giam giữ ở nơi này, nếu như anh rời đi như vậy thì đợi đến khi anh nhận ra mà quay trở lại lần nữa thì người thật sự đã bị bắt đi rồi.

“Điều này.” Giáo chủ Thánh An làm vẻ mặt khó xử. “Dẫn đường đi.” Giang Cung Tuấn hét toáng lên.

Giọng nói của anh vang dội như sấm khiến cho giáo chủ Thánh An đầu óc trống rỗng, vô cùng hoang mang lo sợ..

Một lúc sau, ông ta mới phản ứng lại và lập tức gật đầu, nói lắp ba lắp bắp: “Vâng, vâng, tôi sẽ dẫn đường cho cậu”

Ông ta đứng lên.

Nhưng vừa mới đứng chân, đôi chân của ông ta đã mềm nhũn và cả cơ thể ngã nhào xuống mặt đất.

Ông ta vội vàng bò dậy, vịn lên thành tường rồi làm động tác tay mời: “Thưa khách quý, đây, mời cậu qua bên này”