Cường Đại Chiến Y

Chương 762: Trận Thiên Cơ



Sau khi Giang Cung Tuấn tới phái Thiên Sơn, tụ họp cùng rất nhiều cao thủ các môn phái, bắt đầu bàn luận kế hoạch hành động lần này.

Hiện giờ họ chỉ biết vị trí tương đối của viện nghiên cứu, không hiểu rõ chi tiết. Bàn bạc hồi lâu cũng không cho ra được kế hoạch hành động thực chất. Cuối cùng quyết định đi nước Mông trước, sau khi tìm thấy vị trí viện nghiên cứu mới vạch kế hoạch chi tiết. Tóm lại chính là một câu, tùy cơ ứng biến.

Sau khi bàn bạc, mấy chục người rời khỏi phải Thiên Sơn, ngồi máy bay riêng quân khu cung cấp đi đến nước Mông.

Bên Đoan Hùng, sớm đã đi chào hỏi với không quân nước Mông rồi. Máy bay riêng của Giang Cung Tuấn sẽ đi qua nước Mông an toàn mà bị cản đường. Nước Mông là một quốc gia giáp ranh với Đoan Hùng.

Diện tích quốc gia này bằng một nửa Đoan Hùng, chỉ là dân số quốc gia này tương đối ý, không bằng một phần một trăm của Đoan Hùng.

Chính xác là đất rộng người thưa. Sau nửa ngày. Máy bay riêng xuất hiện trong sa mạc nước Mông. Máy bay chậm rãi hạ cánh, Đoàn người Giang Cung Tuấn xuống máy bay. Đoàn người đứng trong bãi cát vàng.

Giang Cung Tuấn lấy ra bản đồ đã chuẩn bị từ trước, mở ra, đặt nó trên mặt đất, chỉ vào một vòng tròn màu đỏ đã được đánh dấu sẵn.

“Theo tình báo, vị trí viện nghiên cứu chính là ở khu vực này, mà vị trí chúng ta đang đứng chính là ở đây, cách vị trí viện nghiên cứu khoảng ba trăm ki lô mét, theo tốc độ của cổ võ giả chúng ta, nếu chúng ta tiến lên với tất cả sức mạnh của mình, chúng ta có thể đến đây trong một giờ”

Trần Phi Hùng cũng ngồi xổm xuống, nhìn bản đồ trên mặt đất, nói: “Tôi đã đi nghe ngóng qua, Sa mạc này hàng nghìn năm trước từng có một quốc gia. Dưới lớp cát vàng có một cung điện dưới lòng đất. Không biết bọn Cổ Môn sao có thể tìm được cung điện dưới lòng đất này cải tạo thành một viện nghiên cứu”

Mấy thứ này, Giang Cung Tuấn đã được biết ở trên máy bay.

“Muốn cứu người, đầu tiên phải tìm được người của cung điện dưới lòng đất, nhưng chúng ta không quen thuộc với sa mạc này. Chúng ta đi xung quanh xem xem gần sa mạc có người ở không, cứ đi nghe ngóng trước đã”

“Được” Trần Phi Hùng đáp.

“Như vậy đi, chúng ta phân chia hành động, tỏa ra bốn phía quanh đây tìm xem. Cho dù có tìm được hay không, sau ba tiếng đều phải tụ họp ở đây. Các anh có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề”. Tất cả cường giả đồng loạt lên tiếng.

“Được, hành động” Theo mệnh lệnh của Giang Cung Tuấn, hơn bốn mươi người chia thấy mấy đội tản ra bốn phương tám hướng. Giang Cung Tuấn đi một mình, anh chọn hướng Tây Nam. Đi về phía trước với tốc độ cao nhất.

Tốc độ của anh cực kỳ nhanh, giống như một bóng ma lướt qua trong sa mạc. Trong phút chốc liền đi được hơn trăm mét.

Anh dốc sức đi về phía trước rất lâu. Nhưng vẫn không phát hiện có người ở trong sa mạc. Ngay cả khi chạy tới vùng ven sa mạc, chỉ nhìn thấy mấy cây cỏ xanh hóa, cũng không phát hiện ra có người. Tính toán thời gian, bây giờ đã gần đến giờ. Anh vòng ngược lại trở về. Sau khi trở về, đã có mấy người khác quay lại.

“Không có”.

“Không có “Chỗ tôi cũng không có”.

“Vòng vo vài tiếng đồng hồ, không phát hiện ra ai cả” Mọi người đồng loạt lên tiếng. Giang Cung Tuấn nghĩ một chút, nói: “Nếu đã không tìm thấy ai để hỏi thăm, vậy chúng ta chỉ đành tiến lên phía trước tìm kiếm”

Mọi người đều gật đầu, bày tỏ tán thành.

Thế là Giang Cung Tuấn dẫn mọi người đến khu vực trung tâm được đánh dấu trên bản đồ, tốc độ của họ không nhanh nhưng cũng không chậm.

Khoảng cách hơn ba trăm ki lô mét cũng đi mất khoảng ba tiếng đồng hồ, tương đương với tốc độ đi ô tô. Vù vù!. Cuồng phong gào thét, cát vàng bay đầy trời. Gió quá lớn, mọi người đều không mở nổi mắt.

“Chắc là ở gần đây thôi”.

Giang Cung Tuấn mở bản đồ ra nhìn, sau đó lại lấy điện thoại ra, nhưng ở đây điện thoại di động không có tín hiệu, anh không thể dùng bản đồ vệ tinh để định vị.

“Đây có lẽ là cái bẫy bọn Cổ Môn lắp đặt, mọi người cẩn thận chút, đừng để bị mắc bẫy” Giang Cung Tuấn lớn tiếng nhắc nhở.

Giang Cung Tuấn luôn ghi nhớ lời nhắc nhở của Đường Sở Vi, nhớ cả lo âu của Mộ Dung Xuân. Lần này anh đi cứu người, nhân tiện tiêu diệt cơ sở nghiên cứu này. Nếu như mắc bẫy, không những không cứu được người về, họ sẽ gặp nguy hiểm. Tiếp theo anh phải thận trọng, lên tinh thần trăm phần trăm, tập trung cao độ và hết sức đề phòng.

“Các vị, Cổ Môn giỏi nhất chính là hạ độc, độc của chúng còn đáng sợ hơn so với độc bình thường. Nhưng chỉ cần chúng ta nín thở và cố gắng không hít khí trời, cho dù thủ đoạn của Cổ Môn có cao cấp đến đầu, chúng ta cũng không thể bị trúng độc.

Giang Cung Tuấn không hiểu biết về độc của Cổ Môn. Nhưng anh đã từng học y, biết rất nhiều loại độc, có thể hạ độc trong không khí. Không màu không vị, khiến người ta không biết không cảm nhận được liền bị trúng độc. Sau khi Giang Cung Tuấn nhắc nhở, mọi người đều nín thở. Bắt đầu hít thở bên trong, không hít thở không khí bên ngoài.

Mặc dù như vậy có chút khó chịu, nhưng bọn họ đều là võ giả, hơn nữa còn là người xuất sắc trong võ giả, kiên trì trong vài giờ đến một ngày cũng không thành vấn đề.

Một nhóm người thận trọng tiến lên phía trước. Lúc này, dưới cát vàng. Trong một cung điện dưới lòng đất. Cung điện này rất cũ nát, mặc dù đã được cải tạo, nhưng vẫn cực kỳ cũ. Trong một căn phòng. Trên bàn bày không ít đồ ăn ngon. Vịt quay, lạp xưởng, thịt kho tàu, v…. Còn có mấy bình rượu trắng. Âu Dương Lãng đang tụ họp cùng Gia Cát Nhị. Hai người vừa ăn thịt vừa uống rượu.

“Boss mà, nhóm người Giang Cung Tuấn đã gần đến cửa rồi” Một người đeo mặt nạ đi vào, quỳ dưới đất. Âu Dương Lãng đặt chân vịt trong tay xuống, hỏi: “Có mấy người tới?”.

“Có Trần Phi Hùng của phái Thiên Sơn, còn có mấy người của phái Võ Đang, Thiếu Lâm, Ngũ Nhạc Kiếm phái. Trong mấy người đó, vẫn là Giang Cung Tuấn mạnh nhất, tiếp đó là Trần Phi Hùng, còn mấy người khác cũng không được coi là quá mạnh, chỉ tạm đạt đến cảnh giới cấp năm, chỉ có mấy người vượt quá cấp sáu”

“Chỉ mấy người?”.

Âu Dương Lãng nhướng mày, lập tức nhìn về phía Gia Cát Nhị, nói: “Ông này, người đến hơi ít đó, Giang Thời không tới, Giàng Phùng không tới, Trần Thanh Sơn không tới, môn chủ phái Thiên Môn cũng không tới, chúng ta giết Giang Cung Tuấn cũng vô dụng”.

Gia Cát Nhị vuốt nhẹ râu, suy nghĩ chốc lát, nói: “Yên tâm đi chớ nóng nảy, người bên cạnh tên tiểu tử Giang Cung Tuấn không nhiều, bọn chúng chắc chắn biết đây là một cái bẫy, nhưng chúng tự nhận là chính nghĩa. Cho dù có bẫy cũng muốn đi, bọn chúng chắc hẳn có mưu đồ. Để Giang Cung Tuấn đi trước, người còn lại chắc chắn âm thầm xem tình hình.

Vừa nói, khuôn mặt già nua của ông lại mang một nụ cười bí hiểm.

“Chúng ta đã bố trí thiên la địa võng, bắt Giang Cung Tuấn trước, ép Mộ Hậu hiện thân”.

“Ừ, được” Âu Dương Lãng gật đầu, cười nói: “Có ông tương trợ, tôi không phải lo việc lớn không thành, lần này để tên tiểu tử Giang Cung Tuấn nếm thử lợi hại của trận Thiên Cơ

Vẻ mặt Gia Cát Nhị tự tin nói: “trận Thiên Cơ lưu truyền đến nay của gia tộc Gia Cát nhà tôi, đừng nói đến cảnh giới cấp tám, cho dù là cường chủ cấp chín cũng bị bao vây, cũng chưa hẳn có thể chạy thoát. Lần này đến bao nhiều người thì chết bấy nhiêu, đến lúc đó môn chủ luyện hóa toàn bộ bọn chúng, toàn bộ bị hạ Cổ độc, vậy thì bá chủ thiên hạ sẽ ở trong tầm tay.

“Ha ha.”

Âu Dương Lãng cười lớn: “Đợi khi tôi thành bá chủ thiên hạ, tôi nhất định sẽ không bạc đãi ông, khi mở ra vương triều hưng thịnh, ông chính là quốc sư, tôi và ông ngồi ngang hàng, cùng hưởng thiên hạ”.