Sự sống chết của võ giả trong giới cổ võ không liên quan gì đến ông ta cả, chỉ cần Giang Cung Tuấn không xảy ra chuyện gì bất trắc là được.
Mục đích của ông ta, là thứ đồ trong tay Âu Dương Lãng, còn có chính là, ông ta vẫn còn có kế hoạch khác nữa, kế hoạch này có liên quan đến Huyết Hoàng Đệ Nhất, có liên quan đến Huyết tộc.
Ông ta cũng không muốn Âu Dương Lãng chết.
Trăm năm trước, Cổ Môn chính là sự tồn tại rất mạnh, trăm năm nay, Cổ Môn đang âm thầm bí mật phát triển, đã thu nạp rất nhiều người tài.
Mục đích của ông ta, cũng là khống chế Âu Dương Lãng, khống chế cả Cổ Môn.
Giang Thời cải trang Gia Cát Nhị không mở miệng.
Mà Âu Dương Lãng thì lại rời đi trong buồn bực.
Giang Cung Tuấn chạy thoát rồi, điều này làm cho ông ta rất không thoải mái.
Giờ phút này, Giang Cung Tuấn đang ẩn nấp ở dưới hầm ngầm sâu nhất trong cung điện, bởi vì anh biết, muốn rời đi, cần phải thông qua cả nghìn cơ trận được bày ra ở đây.
Đây cũng là con đường rời đi duy nhất.
Nếu anh đi thẳng tới nghìn cơ trận, một khi mà bị nhốt ở bên trong nghìn cơ trận, với trạng thái hiện tại của anh, căn bản là không thể lại thoát ra khỏi vòng vây của nghìn cơ trận một lần nữa.
Anh vẫn luôn vọt tới chỗ sâu nhất ở bên trong.
Ở trong lòng đất có rất nhiều thông đạo.
Anh hoảng sợ không ngừng chạy về trước.
Ban đầu, bên trong cung điện dưới lòng đất còn có đèn, nhưng sau khi tiến nhập vào bên trong thì đèn cũng không có, anh đang mò mẫm đi.
Không biết đi được bao lâu, anh thật sự không kiên trì nổi nữa. Anh đột nhiên ngã quy trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn ngồi dậy một cách gian nan, ngồi dưới đất, tựa lên trên thạch bích.
Đi cả dọc đường, anh đều là toàn lực thúc dục chân khí mà chạy đi.
Nhưng một khi thúc dục chấn khí, trong cơ thể anh sẽ truyền đến cơn đau đớn dữ dội, cho đến bây giờ, cuối cùng thì anh cũng không kiên trì được nữa.
Anh ngồi dưới đất, không ngừng thăm dò đại khí.
“Phải mau chóng tiêu diệt cổ trùng bên trong cơ thể
Gân xanh trên mặt Giang Cung Tuấn nổi lên.
Anh muốn vận dụng Thiên Cương chân khí chí cương chí dương, lợi dụng chân khí bá đạo mà tiêu diệt cổ trùng.
Nhưng bây giờ anh đã muốn không có sức lực thúc dục chân khí nữa rồi.
Phía xa xa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Trong lòng Giang Cung Tuấn khẩn trương, anh vội vàng đứng lên.
Vừa mới đứng dậy, anh đã ngã quỵ trên mặt đất.
Tốc độ của những người đuổi theo phía sau rất nhanh, đích vừa mới ngã quy trên mặt đất thì đệ tử Cổ Môn đã đuổi tới rồi.
“Trốn, mày muốn trốn sao?” Giọng nói trầm thấp truyền đến. Giang Cung Tuấn muốn chạy trốn, nhưng đầu óc choáng váng, cuối cùng thì anh cũng không kiên trì được nổi nữa mà ngất lịm
Không biết qua bao lâu, anh từ từ tỉnh lại. Vừa mới tỉnh lại, Giang Cung Tuấn đã cảm thấy tứ chi bị trói bằng xích sắc, muốn động cũng không thể động được.
Anh hơi mở mắt ra.
Ánh sáng yếu ớt truyền đến.
Anh thấy rõ được tình cảnh trước mắt.
Anh bị trói trên một cây cột, trước mắt xuất hiện không ít người.
Âu Dương Lãng, còn có một vài người mà anh không biết nữa.
“Giang Cung Tuấn”
Vẻ mặt Âu Dương Lãng âm u, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn đang bị trói, ông ta nói từng chữ từng chữ: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng nữa, nói tung tích của Y Kinh ra đây, nói ra bí mật của tám mươi mốt kim nghịch thiên. Nếu cậu không nói, vậy thì đừng trách tôi”
“Ha ha.” Giang Cung Tuấn bật cười.
“Âu Dương Lãng, ông đừng có nằm mơ”
Vẻ mặt Âu Dương Lãng trầm xuống, ông ta nâng tay lên rồi đánh một chưởng ra.
Lực đạo đáng sợ đáng lên trên người Giang Cung Tuấn. Cột đá ở phía sau anh cũng bị lực đạo đáng sợ làm cho vỡ nát.
Còn anh thì lại ngã vào trong đống đổ nát trên mặt đất, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi, ngay cả khí lực đứng lên anh cũng không có.
Giang Thời giả mạo Gia Cát Nhị đứng ở một bên, ông ấy nhìn một màn này, không khỏi nhíu mày lại, hai nắm tay của ông ấy nắm chặt lại, sức mạnh toàn thân đều hội tụ ở trong nắm tay.
Giờ khắc này, ông ấy có ý định ra tay tiêu diệt Âu Dương Lãng. Nhưng cứ giết Âu Dương Lãng như vậy, vậy thì chả kiếm được cái gì cả. Ông ấy suy nghĩ, vẫn là không ra tay.
“Môn chủ, bây giờ chưa phải là lúc giết cậu ta, giết cậu ta rồi, ngài sẽ không cách nào biết được tung tích của Y Kinh nữa, cũng không cách nào giải được bí mật của tám mươi mốt kim nghịch thiên, lại càng không đạt được võ công của Thần Công Kim Cương Bất Hoại cấp vô địch”
Từ lời nói của Gia Cát Nhị mà Giang Thời giả trang thành, lúc này Âu Dương Lãng mới tỉnh táo lại.
Ông ta nhìn Gia Cát Nhị, trên mặt ông ta mang theo một tia bất đắc dĩ, ông ta nói: “Thằng nhóc này mềm cứng đều không ăn, tôi có thể có cách gì được chứ?”
Gia Cát Nhị mà Giang Thời giả trang thành cười nói: “Theo tôi được biết, người mà Giang Cung Tuấn để ý tới nhất chính là Đường Sở Vi. Trước tiên thì đừng hấp tấp, chờ cho sau khi giải quyết chuyện ở đây xong, rồi mang Giang Cung Tuấn rời đi, rồi lại tìm cơ hội bắt lấy Đường Sở Vi, không sợ cậu ta không nghe lời”
“Ừm, chỉ có như thế thôi” Âu Dương Lãng khẽ gật đầu.
Giờ phút này, một đệ tử cổ môn đi tới, anh ta quỳ một gối xuống mặt đất.
“Môn chủ, Huyết Hoàng Đệ Nhất đã tới rồi”
“Ha ha.”
Nghe được tin mà thuộc hạ truyền báo, Âu Dương Lãng bật cười to.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng thì Huyết Hoàng Đệ Nhất cũng tới rồi.
Vì nghiên cứu cổ độc, ông ta đã rất hao tổn tâm huyết.
Lúc trước nghiên cứu cũng đã cho ra kết quả rồi, nhưng lại còn kém một chút sức nóng. Vì thế, ông ta đã tìm được Huyết Hoàng Đệ Nhất.
Huyết Hoàng Đệ Nhất là huyết tộc. Máu của huyết tộc không giống với máu của người bình thường.
“Đi”
Âu Dương Lãng cười lớn rồi rời đi.
Cung điện dưới lòng đất, bên trong một gian phòng.
Huyết Hoàng Đệ Nhất đã dẫn theo không ít cường giả huyết tộc xuất hiện ở đây.
Huyết Hoàng Đệ Nhất mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên áo khoác còn được gắn với cái mũ.
Ông ta đổi theo mũ, Mũ đã che đi phần lớn khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra được là tuổi tác của ông ta hơi lớn, hơn nữa sắc mặt lại tái nhợt một mảnh, không có màu máu gì cả, giống như là một cương thi vậy, thoạt nhìn thì có hơi đáng sợ.
Huyết Hoàng Đệ Nhất ngồi ở trên ghế sô pha bên trong một gian phòng ở cung điện dưới lòng đất. Mà ở phía sau ông ta có
mấy người ăn mặc giống vậy đứng đó.
“Huyết Hoàng” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi.
Ngay sau đó Âu Dương Lãng cười lớn mà đi đến.
Huyết Hoàng Đệ Nhất gật đầu, xem như là đáp lại Âu Dương Lãng.
“Đồ đâu rồi?” Âu Dương Lãng hỏi.
Huyết Hoàng Đệ Nhất phất tay. Người ở phía sau ông ta lập tức lấy một cái hộp màu đen ra rồi đặt lên trên bàn.
Thuộc hạ mở cái hộp màu đen ra. Bên trong là một vài dịch tinh quản, trong đó còn có một vài chất lỏng màu lam, nhìn rất quỷ dị.
Huyết Hoàng Đệ Nhất cười nói: “Tôi căn cứ vào số liệu nghiên cứu mà ông cung cấp, kết hợp máu tươi của Huyết tộc tôi, nghiên cứu ra mầm độc này. Cho dù người chết có uống phải thì cố trùng cũng có thể nhanh chóng lớn dần, cuối cùng khống chế con người”.
“Tốt” Âu Dương Lãng cười to ra tiếng. Bất chợt, ông ta nhìn Huyết Hoàng Đệ Nhất rồi hỏi: “Huyết Hoàng, tôi vẫn còn một nghi vấn.”
Huyết Hoàng Đệ Nhất làm một thể mời, ông ta nói: “Ông nói đi.”
“Tôi rất buồn bực, rốt cuộc Huyết tộc các người là dạng tồn tại như thế nào, có phải là con người không?”
“Đương nhiên là phải”
“Cũng là con người với nhau, vì sao Huyết tộc thì lại vĩ đại như thế chứ? Vì sao máu của các người lại không giống với người thường? Vì sao gien máu của các người lại sẽ biến dị?” Âu Dương Lãng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“Cái này thì tôi cũng biết một ít”.
Giang Thời vẫn luôn không mở miệng nói chuyện lại lên tiếng.
Âu Dương Lãng nhìn Gia Cát Nhị mà Giang Thời cải trang thành, trong vẻ mặt của ông ta mang theo một tia nghi hoặc, ông ta hỏi: “Ông còn biết về Huyết tộc nữa sao?”
Giang Thời nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, có biết một chút.”
Huyết Hoàng Đệ Nhất cũng cảm thấy hứng thú, ông ta nhìn Gia Cát Nhị mà Giang Thời cải trang thành mà cười nói: “Hả? Phải không? Nói nghe xem.”
Giang Thời liếc mắt nhìn hai người một cái, ông ấy nhẹ giọng nói: “Cái này có liên quan đến rồng” “Rồng?”
Âu Dương Lãng càng nghi hoặc hơn, ông ta khó hiểu hỏi: “Thật sự có thứ trong truyền thuyết này sao?”
“Đương nhiên.”
Giang Thời nói: “Rồng cũng chỉ là một loại động vật mà thôi, không có gì thần kỳ cả. Chẳng qua là ở thời đại này, rồng đã bị diệt sạch từ lâu rồi, một con rồng vẫn còn tồn tại duy nhất, đó còn là chuyện của một nghìn năm trước rồi.”
Âu Dương Lãng nghe đến đây thì cảm thấy hứng thú, ông ta nói: “Ông đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi.”
Giang Thời nói: “Sở dĩ máu của Huyết tộc quái dị, đó là bởi vì nghìn năm trước, tổ tiên của Huyết tộc từng tụ họp cường giả trong thiên hạ đi tàn sát rồng, nhưng toàn bộ cường giả trong thiên hạ đều chết hết, chỉ có tổ tiên của Huyết tộc là còn sống. Tổ tiên của Huyết tộc bị lây dính máu rồng, nên mới làm cho máu bị biến dị, rồi mới tạo nên Huyết tộc như bây giờ”.
“Còn có chuyện như vậy nữa?” Âu Dương Lãng nghe thấy thể thì hơi sửng sốt một chút.
“Ừm”.
Giang Thời nhẹ nhàng gật đầu, ông ta nói: “Đây đại khái là chuyện của một nghìn hai ba trăm năm trước rồi, từ sau khi cường giả trong thiên hạ cùng nhau đi tàn sát rồng thì gần như là cường giả trong thiên hạ đều chết hết, cho nên mới xuất hiện giai đoạn bị gián đoạn trong lịch sử. Điều này làm cho lịch sử chỉ ghi lại chuyện của giới cổ võ trong khoảng nghìn năm gần đây thôi, chuyện trước đó nữa, trong sách cổ sẽ không ghi lại đâu.”