Đường Sở Vị vừa đi, Âu Dương Lãng đã quay người nhìn Giang Thời giả mạo Gia Cát Nhị, mắng: “Ông có ý gì vậy? Sao ông vừa nhắc đến Giang Cung Tuấn, là môn chủ Thiên Môn đi luôn vậy?”
Giang Thời hơi nhún vai, nói: “Tôi chỉ là đoán môn chủ Thiên Môn chính là Giang Thời, không ngờ thật sự là vậy.” “Vậy sao?”
Âu Dương Lãng không tin, Giang Thời nói: “Tôi cũng chỉ đoán như vậy thôi, cho nên mới thăm dò một chút. Ông nghĩ thử xem, trên đời này có ai có thể có sức mạnh như vậy, ngoại trừ Giang Thời, còn có ai nữa chứ?”
Lời của Giang Thời, Âu Dương Lãng cũng không nghi ngờ. Bởi vì rất có lý.
Giang Thời có được lợi ích lớn nhất từ rùa thần, sức mạnh của ông ta có thể coi là mạnh nhất thiên hạ.
Lúc này, Âu Dương Lãng muốn giết Giang Quốc Đạt.
Giang Quốc Đạt bị thương, hơn nữa còn bị đứt một tay.
Ông ta còn cho rằng mình sẽ chết, nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, môn chủ Thiên Môn lại rời đi.
Ông ta thở phà một hơi, không ở lại nữa, nhanh chóng rời đi.
Đợi khi Âu Dương Lãng phản ứng lại, Giang Quốc Đạt đã không còn bóng dáng nữa rồi. “Không hay, mau trở về”
Âu Dương Lãng đột nhiên nhớ đến cái gì đó, sắc mặt thay đổi.
Tuy nhiên, ngay khi ông ta muốn lui về cung điện dưới đất, lại bị chặn đường.
Người chặn anh ta chính là Mộ Dung Xuân.
“Mộ Dung Xuân”
Vẻ mặt Âu Dương Lãng âm trầm, lạnh giọng nói: “Cút đi cho tôi” Sắc mặt Mộ Dung Xuân có chút tái nhợt.
Ông ta biết mình không phải là đối thủ của ba người trước mặt nhưng ông ta nhất định phải ngăn cản những người này.
Cho Giang Phùng giành được cơ hội, để Giang Phùng đi cứu người. “Âu Dương Lãng, ân oán của hai chúng ta cũng nên tính rõ ràng đi”
Mộ Dung Xuân nhàn nhạt mở miệng.
Âu Dương Lãng nhìn Gia Cát Nhị và Huyết Hoàng Đệ Nhất ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Hai người các người tìm cơ hội, nhanh chóng lui về, trấn ở cung điện dưới đất. Bất kỳ ai đột nhập, thì mở Thiên Cơ trận, tuyệt đối không để người bên ngoài vào cứu đám võ giả đó ra. Nếu không mọi sự cố gắng trong thời gian này sẽ đều công cốc hết”
“Ừ” Huyết Hoàng Đệ Nhất gật đầu.
Giang Thời giả mạo Gia Cát Nhị cũng gật đầu, nói: “Yên tâm đi, không sao đâu?
Mộ Dung Xuân không động.
Mục đích của ông ta không phải là vì giết Âu Dương Lãng.
Âu Dương Lãng đã luyện hóa nội đan của rùa thần, mạnh hơn so với lúc trước, dựa vào trạng thái bây giờ của ông ta, không thể giết được Âu Dương Lãng.
Mục đích của ông ta chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Lúc này, Âu Dương Lãng nhanh chóng ra tay.
Huyết Hoàng Đệ Nhất và Gia Cát Nhị cũng phân tách ra, nhanh chóng rời khỏi.
Mộ Dung Xuân cũng không thể phân tâm để đuổi theo hai người kia.
Đường Sở Vì nhanh chóng trở về.
Rất nhanh đã trở về ngục tối.
Khi đến ngục tối, một số võ giả đang nhanh chóng rời khỏi.
Mà Giang Phùng, bây giờ đang băng bó những vết thương trên người Giang Cung Tuấn.
Nhìn thấy môn chủ Thiên Môn xuất hiện, cũng ngẩn ra.
Đường Sở Vị không nói gì, đi đến ôm Giang Cung Tuấn rời đi.
Giang Phùng cau mày, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói ra được.
Bởi vì lúc trước Giang Cung Tuấn đã từng nói, môn chủ Thiên Môn sẽ giúp anh.
Môn chủ Thiên Môn mang Giang Cung Tuấn rời đi, Giang Phùng cũng rất yên tâm.
Ba ngày sau. Thành phố Tử Đằng.
Trong một bệnh viện. Giang Cung Tuấn băng bó toàn thân. Đường Sở Vi mặc quần áo bình thường, ngồi ở bên giường bệnh chợp mắt.
Giang Cung Tuấn đã hôn mê mấy ngày rồi, vẫn luôn không tỉnh lại, nhưng, sau khi trải qua chữa trị, bây giờ khí tức sinh mệnh của anh đã rất bình ổn rồi.
Đường Sở Vị cũng ở bệnh viện chăm sóc anh ba ngày. Đường Sở Vì không biết tình hình của Giang Cung Tuấn sau khi đến Mông Cổ là thế nào.
Bây giờ, cô cũng không muốn quan tâm đến chuyện của nước Mông Cổ nữa, cô chỉ muốn Giang Cung Tuấn được an toàn, chỉ muốn Giang Cung Tuấn có thể sớm tỉnh lại.
Sau khi trải qua trận chiến, cô có chút mệt mỏi.
Cô không muốn quan tâm đến chuyện của giới võ cổ nữa.
Cũng không muốn Giang Cung Tuấn đi quan tâm chuyện của giới võ cổ, không muốn Giang Cung Tuấn đi quản chuyện quốc gia đại sự.
Cô chỉ muốn Giang Cung Tuấn ở cùng cô. An toàn sống nốt cuộc sống còn lại. Ngón tay Giang Cung Tuấn khẽ động. Anh tỉnh rồi, khẽ mở mắt ra, trần nhà trắng xóa xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Mình, mình đang ở đâu?”.
Yếu hầu anh khẽ chuyển động, truyền đến giọng nói trầm thấp, anh muốn bò dậy, những vừa động, trong cơ thể đã truyền đến cơn đau đớn.
“A…”
Anh phát ra tiếng kêu.
Đường Sở Vi đang chợp mắt lập tức phản ứng lại, nhanh chóng cầm tay Giang Cung Tuấn. “Chồng ơi, em đây, em ở đây. Không sao. Đừng sợ, đừng sợ” Giọng nói của Đường Sở Vị khiến Giang Cung Tuấn trở lên bình tĩnh.
Giang Cung Tuấn khẽ nhúc nhích đầu, nhìn Đường Sở Vi ngồi bên cạnh, không có sức lực nói: “Sở Vi, em… sao em lại ở đây? Đúng rồi, anh đang ở đâu đây?
Lúc này, đầu óc của Giang Cung Tuấn rất loạn. Rất nhiều chuyện đều không thể nhớ được.
Anh nhắm mắt lại, chính lý lại ký ức một chút.
Lúc này mới nhớ lại anh đi Mông Cổ. Bị bắt ở nước Mông Cổ, cuối cùng bị Giang Quốc Đạt hút mất chân khí, sau đó anh hồn mê, sau đó xảy ra chuyện gì thì anh không biết.
“Đúng rồi, Sở Vi, Mông Cổ thế nào rồi”.
Đường Sở Vị lắc đầu, nói: “Em… em cũng không biết, là ông nội đưa anh về đây, sau khi đưa anh về thì anh đã hôn mê rồi. Bây giờ chúng ta đang ở thành phố Tử Đằng”.
Đường Sở Vi nói dối.
Cô nắm chặt tay Giang Cung Tuấn, nói: “Chồng ơi, ông nội nói công lực của anh đã bị hấp thụ rồi, bây giờ anh không khác gì người bình thường. Chúng ta không quan tâm đến những chuyện khác nữa có được không? Không quan tâm đến chuyện giới võ cổ nữa có được không? Không quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự nữa có được không?”
Đường Sở Vị nói xong rồi bật khóc.
Những giọt nước mắt pha lê lăn dài trên khóe mắt.
“Chồng ơi, em sợ, em sợ lắm, em sợ ngày nào đó em sẽ mất đi anh, chúng ta không quan tâm đến cái gì nữa, không xử lý cái gì nữa, sống cuộc sống của người bình thường có được không?”
Lúc này Giang Cung Tuấn mê mang.
Không quan tâm đến cái gì nữa sao?
Ở lúc này rồi, anh sao có thể buông tay chứ?
Cổ Môn vẫn chưa bị diệt, thương hội Đại Đông vẫn còn tồn tại, cuộc bầu cử lớn sắp diễn ra rồi.
Lúc này không quan tâm, vậy mọi cố gắng lúc trước không phải đều trở lên lãng phí sao?
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô gái trước mặt, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mặt của cô, Giang Cung Tuần mềm lòng.
Anh muốn quan tâm nhưng bây giờ anh đã mất đi công lực rồi. Anh đã là một phế nhân rồi.
Anh muốn quan tâm cũng không có thực lực.
“Sở Vi, anh đồng ý với em”
Giang Cung Tuấn không có sức nói: “Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ không quan tâm đến chuyện thế giới nữa. Từ bây giờ, cũng sẽ không có Long Vương, không có tướng Long, không có thiên soái. Anh bây giờ, chỉ là một người bình thường thôi.”
“Ừ, ừ” Đường Sở Vi rơi lệ gật đầu.
“Anh… anh có chút khát.”
“Đợi một chút, em lập tức đi rót nước”
Đường Sở Vi lập tức thả Giang Cung Tuấn ra, đi rót cốc nước ấm.
Cô cầm cái thìa, đích thân đất nước cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn đã đồng ý Đường Sở Vi rồi, bắt đầu từ bây giờ sẽ sống cuộc sống của một người bình thường.
Nhưng anh không cam tâm.
Vì đã xử lý mọi chuyện, anh đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng như vậy. Mắt thấy sắp thành công rồi, nhưng bây giờ lại… Anh nhắm mắt.
Anh giấu hết mọi chuyện trong lòng.
“Đúng rồi.”
Sau đó, anh nhớ đến Cửu Tuyệt Chân Kinh đã ghi lại ở giáp phải Thái Nhất
Đây là khai tổ của giáp phải Thái Nhất, khi mất đi công lực, sau khi tàn phế đã tạo ra tuyệt học vô địch này.
Giáo chủ giáp phái Thải Nhất không chỉ hồi phục công lực, mà thực lực còn mạnh hơn lúc trước, đã gần tiến đến cảnh giới thứ chín rồi.