Cường Đại Chiến Y

Chương 782: Về thủ đô



Một ngày sau.

Tại sân bay thủ đô.

Một người đàn ông chậm rãi bước ra, quần áo anh mặc trên người rất bình thường, so với những người nông dân lao động chẳng khác là bao.

Quần áo anh mặc trên người, không tương xứng với những người xung quanh anh.

Đây chính là Giang Cung Tuấn.

Sau khi tu luyện thành công Cửu Tuyệt Chân Kinh, Giang Cung Tuấn đã vội vã lên máy bay đến thủ đô.

Bởi vì tính từ khi rời Mông Quốc đến nay đã trôi qua được nửa tháng rồi.

Mặc dù anh đã gặp ông nội, nhưng Giang Thời chưa bao giờ nói với anh về chuyện ở Mông Quốc.

Sau khi hôn mê, thì anh không biết chút gì về những chuyện đã xảy ra khi ở Mông Quốc.

Anh cũng không biết tình hình ở thủ đô bây giờ như thế nào.

Sau khi sức khỏe hồi phục, anh đã không ngừng nghỉ chạy ngay đến đây.

Ra đến bên ngoài sân bay, anh bắt ngay một chiếc xe taxi. “Đi đến khu Long Dương”

Người lái xe taxi liếc nhìn Giang Cung Tuấn một cái, nhìn thấy quần áo anh mặc trên người, trông không có vẻ gì là giống người có tiền.

Mà khu Long Dương là nơi toàn là những ngôi nhà kiểu Tứ hợp viện, người ở đó đều là những người giàu có.

“Năm triệu tư”

Người lái xe liền đưa ra một cái giá rất cao.

“Đến đó thì sẽ đưa”

Giang Cung Tuấn dựa vào ghế sau.

Điện thoại di động của anh đã bị hỏng khi ở Mông Quốc, anh lại không có thói quen dùng ví, nên hiện tại anh không có tiền trên người.

Về phần vé máy bay.

Với địa vị hiện giờ của anh, anh được đi máy bay miễn phí, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này là đủ.

Anh dự định trước tiên sẽ về nhà Sở Vị thăm cô.

Xem Sở Vị có ở nhà không.

Nếu không ở nhà thì sẽ gọi Khai Hiểu Đình ra trả tiền.

Người lái xe quay đầu nhìn Giang Cung Tuấn một cái, nhàn nhạt nói: “Không có tiền à? Xuống xe đi, tôi không chở”

Giang Cung Tuấn cau mày.

“Tôi không nói là không trả tiền, nhanh lên, tôi có chuyện rất quan trọng, làm lỡ chuyện của tôi ông không đủ khả năng chịu trách nhiệm đầu”

“Ủi cha, ông đây cứ không chở đấy, để tạo xem xem, mày làm thế nào mà khiến tạo không chịu trách nhiệm được.”

Người lái xe cũng tức giận.

Giang Cung Tuấn cũng hết cách.

Đối diện với người lái xe kia, anh thật sự không biết nên làm như thế nào.

“Cho tôi mượn điện thoại dùng một chút, chắc là được chứ?”

“Đây”

Người lái xe cũng không sợ Giang Cung Tuấn cướp mất điện thoại di động, bởi vì ông ta đã khóa cửa xe lại rồi.

Giang Cung Tuấn cầm điện thoại di động liền gọi cho Ngô Huy.

Rất nhanh, đã có người nghe máy.

“Alo, ai đấy?”.

Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói của Ngô Huy.

“Là tôi đây.”

Nghe thấy giọng nói của Giang Cung Tuấn, Ngô Huy vô cùng kích động: “Boss, anh cuối cùng cũng liên lạc với em rồi, bây giờ anh đang ở đâu?”

“Tôi đang ở bên ngoài sân bay, ngay lập tức cho xe đến đây đón tôi.”

“Vâng, em lập tức sắp xếp”

Sau đó Ngô Huy ngắt điện thoại.

“Lại còn bảo xe đến đón?” Người lái xe nghe được nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, không nhịn được cười nói: “Thằng nhóc, mày tưởng mày là ai chứ, nhìn lại bản thân mình đi, trên người liệu có được hơn ba trăm nghìn không?”.

Giang Cung Tuấn cũng không quan tâm người lái xe nói gì, liền trả lại điện thoại cho ông ta.

Sau đó, mở cửa bước xuống xe.

Nhưng mà cửa xe đã khóa rồi, anh không mở được.

“Ông không chở tôi đi, tôi không ngồi trên xe của ông nữa, mau mở cửa ra, tôi muốn xuống xe.”

“Nhóc con, mày đã làm lãng phí của tao mấy phút rồi, mày có biết trong mấy phút này tạo có thể kiếm được bao nhiêu tiền không, trả tạo sáu mươi nghìn, nếu không hôm nay đừng hòng rời khỏi đây.”

Người lái xe đã nhận định rằng Giang Cung Tuấn không có tiền.

Ông ta chỉ là muốn cố ý làm khó anh.

Chứ không phải là coi thường nông dân lao động.

Ông ta cũng là con nhà nông dân, chỉ là ông ta không thể chấp nhận được loại người đã không có tiền còn thích thể hiện.

Trong con mắt của ông ta, Giang Cung Tuấn chính là kiểu người đó, không có tiền còn thích thể hiện.

“Được, ông đợi đó, đợi có người mang tiền đến, lúc đó chỉ sợ ông lại không dám nhận”

Giang Cung Tuấn cũng không nói nhiều chỉ ngồi trong xe đợi người đến đón.

Người lái xe cũng tức giận, ông ta rút bật lửa ra rồi lấy một điếu thuốc ra chậm.

Trong xe ngập tràn khói thuốc.

Ngửi thấy mùi thuốc, Giang Cung Tuấn lại có cảm giác thèm.

Anh mấp máy miệng nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng ra xin.

Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Thời gian sắp qua ba mươi phút.

“Nhóc con, mày làm lỡ của tạo thời gian lâu như vậy, nếu như không đưa cho tạo chín trăm nghìn, thì hôm nay đừng hòng đi khỏi đây.

Người lái xe có chút sốt ruột không đợi được nữa rồi.

Lúc này, ông ta không muốn so đo với Giang Cung Tuần nữa.

Ông ta muốn đuổi Giang Cung Tuấn xuống xe.

Nhưng mà, nghĩ đến chuyện này đã làm lỡ của ông ta nhiều thời gian như vậy mà không đòi được một đồng tiền nào, trong lòng ông ta có chút bực bội.

Ông ta quyết định hù dọa Giang Cung Tuấn một chút.

Ông ta gọi một cuộc điện thoại.

Mấy phút sau, mười mấy chiếc xe taxi khác đi đến vây xung quanh chiếc xe Giang Cung Tuấn đang ngồi, mười mấy người tài xế bước xuống xe.

“Nhóc con, tạo cho mày một cơ hội nữa, đưa tiền, nếu không…”

Đối diện với hành động của người lái xe, Giang Cung Tuấn không hề lo lắng một chút nào.

Nhẩm tính thời gian, có lẽ Ngô Huy cũng sắp đến rồi.

Quả nhiên, đúng lúc này, từ phía xa có hai chiếc xe quân dụng đang tiến về phía này.

Xe quân dụng đi đến trước cửa sân bay, một người đàn ông mặc quân phục, trên cầu vai có ba ngôi sao bước xuống xe. Sau đó mấy người lính được trang bị vũ khí bước xuống xe.

Sự xuất hiện của hai chiếc xe quân dụng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường.

Có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Quận Xích Diễm cũng được điều động đến đây.

“Đây là tướng quân ba sao của Quân Xích Diễm, là đại biểu cho sự tồn tại của cấp độ Phó thống lĩnh”

“Tướng quân ba sao làm sao lại xuất hiện ở sân bay nhỉ, có phải là thực hiện một nhiệm vụ nào đó không, hay là đi đón ai đó?”

Xung quanh bốn bề đều là âm thanh bàn tán nho nhỏ.

Giang Cung Tuấn ngồi trên xe taxi, nhìn thấy xe quân dụng xuất hiện, lại thấy Ngô Huy bước xuống xe, anh cười cười, rồi nói: “Người mang tiền đã đến rồi, đi thôi, cùng tôi đi lấy tiền nào?”

Người lái xe liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn.

Lúc trước ông ta không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại thì thấy Giang Cung Tuấn trông có vẻ hơi quen quen, nhưng mà ông ta không thể nhớ ra được là đã gặp anh ở đâu rồi.

Lại nhìn thêm khoảng hơn hai mươi giây.

“Ôi trời ơi”

Người lái xe thốt lên vô cùng kinh ngạc.

Ông ta nhận ra Giang Cung Tuấn.

Đây không phải là Thiên soái sao?

Sau khi hô to một tiếng, trên mặt ông ta tỏ vẻ khóc lóc cầu xin: “Thiên, Thiên soái, đúng, tôi xin lỗi, tôi đúng là có mắt mà không nhìn thấy thái sơn… cầu… cầu xin cậu.”

“Được rồi, nhanh mở cửa ra”, Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời. “Vâng, vâng, vâng”

Người lái xe ngay lập tức mở cửa.

Giang Cung Tuấn mở cửa xe, bước xuống đi về phía Ngô Huy.

Anh vừa bước đến, Ngô Huy và những người lính Xích Diễm quân đồng loạt chào.

Mà mười mấy người lái xe taxi khi nãy được gọi đến nhìn thấy cảnh này hoàn toàn chết lặng.

Giang Cung Tuấn không để ý đến người lái xe. Chỉ một người lái xe taxi không đáng để anh tức giận.

“Boss.”

Ngô Huy bước đến, vừa cười vừa nói: “Đã nửa tháng rồi, anh đã chạy đi đâu thế?”

“Chuyện dài lắm, trước tiên đưa tôi đến nhà Sở Vị đã”

“Boss, xin mời.”

Ngô Huy mời Giang Cung Tuấn lên xe.

Giang Cung Tuần ngồi lên xe quân dụng.

Người lính quận Xích Diễm lái xe rời đi.

Ở trên xe, Ngô Huy hỏi: “Boss, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Cung Tuấn đem những chuyện đã xảy ra ở Mông Quốc đơn giản kể lại một lần.

Anh nói một cách nhẹ nhàng.

Còn Ngôi Huy nghe thì lại cảm thấy sợ hãi.

Anh ta không bao giờ nghĩ đến, nửa tháng này lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.

Rất nhanh, xe đã đến Tứ hợp viện nơi Đường Sở Vi vẫn ở.

Nhưng cửa đang bị khóa.

Giang Cung Tuấn lập tức trèo qua tường nhảy vào sân sau đó đi mở cửa.

Nhưng mà cửa phòng cũng khóa chặt.

Anh mới dùng lực một chút, cửa phòng đã bị phá hỏng rồi.

Trong phòng không có một bóng người.

Hơn nữa, còn có bụi bám trên đồ dùng. Chứng tỏ là đã rất lâu rồi không có người sống ở đây.

“Vẫn chưa về?”.

Giang Cung Tuấn nói thầm.

Đường Sở Vi vẫn chưa về, tình hình này có chút kỳ lạ.

Anh lập tức đi ra ngoài.

Bên ngoài cửa, Ngô Huy đang đứng đợi. Nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi ra, không nhịn được hỏi: “Boss, chị dâu không có ở đây sao?”

“Đưa tôi về nhà họ Giang”

Giang Cung Tuần lên xe.

Ngô Huy nhìn thấy sắc mặt anh nặng nề cũng biết đã xảy ra chuyện lớn rồi. Anh ta cũng không hỏi nhiều, trực tiếp lên xe, ra lệnh; “Nhanh, đi đến nhà họ Giang”