Mạng sống của cô giờ có hạn, sinh cho Giang Cung Tuấn một đứa nhỏ, để lại kết tinh tình yêu của hai người, như thế là đủ rồi.
Giang Cung Tuần nhìn cô, chắc như định đóng cột nói: “Anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, anh giờ đã mất tám mươi mốt kim nghịch thiên, chờ anh tìm lại được tám mươi mốt kim nghịch thiên, dùng tám mươi mốt kim nghịch thiên này, nói không chừng có thể giúp em kéo dài sinh mạng, kích thích máu sản sinh, để máu trong cơ thể của em khôi phục bình thường”
Đưởng Sở Vi im lặng.
Sức khỏe của cô, cô biết.
Máu của cô đã hòa quyện cùng với máu rùa.
Máu của cô, đã bị máu rùa đồng hóa, máu ban đầu của cô, đã bị máu rồng nuốt trọn.
Bây giờ cô đã hấp thu hết tất cả sức mạnh trong máu rùa, máu của cô đã biến dị, bây giờ không còn chức năng tái tạo, dựa vào lượng máu còn lại bây giờ, duy trì không được bao lâu nữa.
Cho dù có tám mươi mốt kim nghịch thiên thần kỳ đi chăng nữa, thì cũng không thể khiến máu của cô tái tạo được.
Mà máu của cô, thiên hạ này chỉ có một.
Người khác không thể truyền máu cho cô được.
Thế nhưng, cô không nói, cô không muốn dập tắt hy vọng của Giang Cung Tuấn.
Con người, cần phải có hy vọng, mới có thể sống được.
Nếu không còn hy vọng, như vậy sẽ gục ngã không gượng dậy nổi.
Cô không muốn Giang Cung Tuấn biến thành như vậy.
Trong mấy ngày kế tiếp, Giang Cung Tuấn đều ở trong biệt thự Hắc Long, chỗ nào anh cũng không đi, chỉ ở cạnh Đường Sở Vi..
Mà Trần Vũ Yến cũng rất biết điều, không quấy rầy hai người. Ngày hôm sau đã rời khỏi Nam Hoang, trở về phái Thiên Sơn.
Ngày thứ ba.
Bách Hiểu Sinh xuất hiện trong biệt thự Hắc Phủ ở Nam Hoang.
Phòng khách.
Giang Cung Tuấn ngồi đối diện Bách Hiểu Sinh, hỏi: “Có phải đã có tin tức tôi cần rồi không?”
“Ừm” Bách Hiểu Sinh gật đầu.
Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Cung Tuấn lộ ra chút kích động, hỏi: “Người tôi cần tìm hiện đang ở đâu?”
Bách Hiểu Sinh nói: “Đang được bảo vệ rồi”
“Ai bảo vệ Triệu Tuân?”
“Nghĩa Hòa”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn sững sờ, hỏi tiếp: “Nghĩa Hòa là thế lực nào?”
“Cậu đến thủ đô hỏi Vương, tất cả đều sẽ rõ”.
Bách Hiểu Sinh nói lời này.
Nghe vậy, Giang Cung Tuần liền hiểu.
Nghĩa Hòa này, nhất định là thể lực của Vương.
Nhưng bây giờ anh vẫn có chút mờ mịt, nghi hoặc không hiểu rõ.
Vương và Đào Văn Hưng từng câu kết với nhau, lợi ích của Vương cũng nằm ở trong đó, Vương tại sao lại muốn bảo vệ Triệu Tuân? Không lấy được tài liệu trong tay của Triệu Tuân, điều này không chỉ ảnh hưởng đến lợi ích của Đào Văn Hùng và người khác, mà còn ảnh hưởng đến lợi ích của Vương.
Giang Cung Tuấn muốn hiểu rõ.
Xem ra, chỉ có thể đi đến thủ đô một chuyến, rồi đi tìm Vương hỏi cho ra lẽ mới được.
“Đúng rồi” Giang Cung Tuần nhớ ra cái gì đó, nhìn Bách Hiểu Sinh, hỏi: “Tôi còn có một vấn đề, còn muốn hỏi tiền bối”
Bách Hiểu Sinh làm một dấu tay ra hiệu mời, nói: “Dựa theo quy tắc cũ, cậu hỏi trước, nếu như trong tay của tôi có tin tức mà cậu cần, tôi sẽ yêu cầu cậu làm một chuyện, nếu như không có tin tức mà cậu cần, sau khi điều tra ra được, tôi sẽ lại đến tìm cậu bàn chuyện hợp tác”
“Âu Dương Lãng bây giờ đang ở đâu?”
Giang Cung Tuấn hỏi một vấn đề.
Thời điểm ở Mông Quốc, Âu Dương lãng cướp mất tám mươi mốt kim nghịch thiên và Hình Kiếm của anh.
Không còn Hình Kiếm, thực lực của anh suy giảm đáng kể.
Anh cần phải lấy lại Hình Kiếm.
Hơn nữa, anh cũng phải lấy lại tám mươi mốt kim nghịch thiên, sử dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên chữa thương cho Vi Vi.
“Tôi biết”
Nghe xong vấn đề của Giang Cung Tuấn, Bách Hiểu Sinh nói: “Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng, cậu cần phải đáp ứng với tôi một điều kiện”
Giang Cung Tuấn nhìn ông ta, hỏi: “Lần này lại là chuyện gì?”
“Rất đơn giản, hỏi cậu một vấn đề”
“Ông cứ nói”.
Bách Hiểu Sinh nghĩ nghĩ, hỏi: “Cậu quanh năm ở Nam Hoang, năm ngoái cũng mới rời khỏi Nam Hoang đến thành phố Tự Đằng, trong thời gian cậu ở Nam Hoang, đã từng đến lăng mộ Lan Lăng Vương chưa?”
Giang Cung Tuấn lắc đầu, nói: “Chưa từng đến, tôi cũng chỉ nghe nói lăng mộ Lan Lăng Vương ở Nam Hoang, thế nhưng cụ thể ở chỗ nào Nam Hoang, tôi cũng không biết, tại sao tiền bối lại hỏi vấn đề này?”
Bách Hiểu Sinh không trả lời Giang Cung Tuần mà tiếp tục hỏi: “Vậy cậu đã từng gặp hậu nhân của Lan Lăng Vương chưa?”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn rơi vào trầm tư.
Anh nhớ đến một người.
Đó chính là thời điểm đến Nam Hoang lúc trước, ở Thiên Sơn Quan, anh có gặp một người tên là Lan Đà.
Anh còn cùng cái người tên Lan Đà này đánh một trận.
Thực lực của người này rất mạnh, chân khí mạnh mẽ không thua kém gì anh.
Nhưng, võ công của người này quá mạnh, mạnh đến mức nếu anh không sử dụng Kim Cương Bất Phôi Thần Công thì căn bản không phải là đối thủ của người tên Lan Đà này.
Anh cũng không biết cái người tên Lan Đà này có phải là hậu nhân của Lan Lăng Vương hay không nữa.
Sau một hồi suy nghĩ, anh mở miệng nói: “Chưa từng gặp, nhưng đại khái khoảng mười ngày trước, gần chỗ Thiên Sơn Quan, tôi có gặp một người tên là Lan Đà, cùng hắn ta đánh một trận”
Nghe vậy, Bách Hiểu Sinh cảm thấy có hứng thú, nhịn không được hỏi: “Thực lực của người này như thế nào?”.
“Mạnh, rất mạnh”
Nhớ tới trận chiến đó, vẻ mặt Giang Cung Tuấn cũng trở nên nghiêm túc, nói: “Cái người tên Lan Đà này rất mạnh, cũng rất kiêu ngạo”
“Hắn ta đã nói với cậu những gì?”
Giang Cung Tuấn hồi tưởng, đem tất cả những chuyện xảy ra sau khi mình gặp Lan Đà, mỗi một câu mà Lan Đà nói kể lại rõ ràng cho Bách Hiểu Sinh.
Nghe xong những chuyện này, Bách Hiểu Sinh cũng rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, ông ta mới hít sâu một hơi, hỏi một lần nữa: “Còn mấy vấn đề nữa, nếu như cậu nói thật cho tôi biết, tôi sẽ nói cho cậu nghe vị trí hiện tại của Âu Dương Lãng.”
Mạng lưới tình báo của Lâm Lang Các sở dĩ rộng khắp như vậy, đó là bởi vì cho đến nay, Lâm Lang Các cũng là dùng tin tức đổi lấy tin tức.
Bây giờ, Bách Hiểu Sinh còn một số chuyện chưa hiểu rõ.
Ông ta muốn nhân cơ hội này, hỏi thăm một số việc.
Giang Cung Tuấn làm một cái thủ hiệu mời: “Tiền bối, ông cứ nói”
“Cậu đã giải mã được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ?”
“Đúng vậy.”
“Cậu làm như thế nào mà giải ra được?”
Giang Cung Tuấn cũng không giấu diếm.
Đem những bí mật giải mã Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ nói rõ ràng một lượt.
Nói đến cơ duyên trùng hợp, dùng máu của mình, để biến đổi Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, còn nói là cùng Giang Vô Song lĩnh hội, rồi mới từ trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ giải mã ra được bí mật về thập bát kinh mạch đồ.
Bách Hiểu Sinh nghiêm túc lắng nghe.
Trong lúc nghe Giang Cung Tuấn nói những thứ này, thi thoảng ông ta còn gật đầu.
“Một vấn đề cuối cùng, ông nội Giang Thời của cậu đã nói cho cậu biết, sau này ông ấy muốn làm gì hay chưa?”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn chần chừ.
Anh đúng là biết ông nội muốn làm gì.
Thế nhưng, chuyện này quá trọng đại, anh không thể nói được.
“Thật xin lỗi, chuyện này, tôi không thể nói cho ông biết được”
Giang Cung Tuấn lựa chọn không nói.
“À!”
Bách Hiểu Sinh nở một nụ cười: “Kỳ thật, không cần cậu phải nói, tôi cũng có thể đoán được.”
“Hả?”
Giang Cung Tuấn nghi hoặc nhìn Bách Hiểu Sinh.
Trên mặt Bách Hiểu Sinh mang theo sự khổ tâm, nói: “Thật ra, mấy chục năm trước, tôi đã từng làm một giao dịch với Giang Thời”.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn trở nên hứng thú, hỏi: “Giao dịch gì?”
Bách Hiểu Sinh nói: “Ông ta dùng bí tịch Huyền Linh Chân Công, đổi lấy một số tin tình báo về tứ đại thần thú trong tay tôi, bây giờ, rùa thần đã bị giết, ông ta cũng đã nhận được đủ lợi ích rồi. Nếu như tôi đoán không sai, mục đích tiếp theo của ông ta, hẳn là tam đại thần thú còn lại, về phần rồng, phượng, kỳ lân, tôi đây cũng không biết, nhưng xem xét từ góc độ thời gian, hẳn sẽ là rồng trước, bởi vì rồng hơn một nghìn ba trăm năm trước đã bị thương”
“Lần giết rồng đó, mặc dù cường giả trong thiên hạ gần như bị giết sạch, thế nhưng rồng cũng đã bị thương nặng, cho dù đã ngàn năm, cũng chưa chắc có thể phục hồi được nguyên khí, nếu tôi là Giang Thời, tôi cũng sẽ lựa chọn xuống tay với rồng trước”
Nghe đến đây, Giang Cung Tuấn không khỏi bội phục.
Không hổ danh là Lâm Lang Các nắm giữ tin tức tình báo trong thiên hạ, ngay cả bước kế tiếp ông nội muốn làm gì cũng có thể đoán ra được.
“Âu Dương Lãng đã đến biệt phủ Thần Kiếm Bách Hiểu Sinh đứng lên, nói: “Biệt phủ Thần Kiếm đang chế tạo một thanh thần binh lợi khí, tính toán thời gian một chút, đã hơn một nghìn ba trăm năm trôi qua, thần kiếm này cũng sắp xuất thế rồi, Âu Dương Lãng biết được tin tức này, đã đến biệt phủ Thần Kiếm, mục đích đoạt lấy thần kiếm”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng trở nên hứng thú, hỏi: “Tiền bối, xin dừng bước, thần kiểm gì vậy?”.