Âu Dương Lãng cầm theo Hình Kiếm xông ra ngoài, nhưng lại không thấy Giang Thời giả mạo Gia Cát Nhị và Huyết Hoàng Đệ Nhất đầu, hai người rời đi theo lối sau.
Âu Dương Lãng thấy hai người đó không đi cùng, cũng lựa chọn rời đi, bởi vì một mình ông ta không phải là đối thủ của Giang Cung Tuấn.
Biệt phủ Thần Kiếm, sau núi.
Một lối ra của hang động.
Gia Cát Nhị và Huyết Hoàng Đệ Nhất đi ra.
“Gia Cát, cứ vứt bỏ Âu Dương Lãng như vậy sao?”
Huyết Hoàng Đệ Nhất quay người nhìn về hang động phía sau.
Gia Cát Nhị nói: “Còn có thể làm gì được nữa chứ? Tôi đã nói với ông ta rồi, ba người chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của Giang Cung Tuấn, bây giờ đi đánh với Giang Cung Tuấn, chính là đi chết”
“Vậy… vậy Nghịch Long Kiểm thì sao?”
Gia Cát Nhị nói: “Về phần kiếm, không cần phải vội, cho dù chúng ta không ở đây, thanh kiếm này cũng sẽ xuất thế, đến lúc đó chúng ta lại cướp từ trong tay Biệt phủ Thần Kiếm là được.”
Nghe thấy vậy, Huyết Hoàng Đệ Nhất yên tâm.
Vút.
Đúng lúc này, một âm thanh gấp gáp truyền đến.
Đây là Âu Dương Lãng.
Ông ta xông ra, mắng chửi: “Hai người các người làm sao vậy? Sao lại chạy vào lúc này chứ?”
Gia Cát Nhị nói: “Không phải chúng tôi muốn chạy, là bây giờ Giang Cung Tuấn quá mạnh rồi, chúng ta thật sự không phải là đối thủ của cậu ta. Bây giờ đánh nhau với cậu ta, chỉ có con đường chết mà thôi, chúng ta còn núi xanh, không sợ không có củi đốt”
“Chết tiệt” Âu Dương Lãng mắng. “Giang Cung Tuần này, ông đây sớm muộn gì cũng giết chết nó, đi”
Ông ta cầm Hình Kiếm, quay người đi.
Ba người vừa rời khỏi không lâu, Giang Cung Tuấn đã đến.
Anh xông ta khỏi hang động, nhìn thấy ba người ở phía xa.
“Âu Dương Lãng, chết đi”
Anh gọi lớn một tiếng, sau đó tăng nhanh tốc độ, chỉ thấy một bóng người lóe lên, anh đã xông ra, chặn đường của ba người, ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Vút.
Âu Dương Lãng rút trường kiếm trong tay ra.
Trên người tản ra khí tức cực mạnh.
Vốn dĩ ông ta muốn chạy, nhưng không ngờ Giang Cung Tuấn lại đuổi đến, bây giờ không đánh không được.
Gia Cát Nhị nhìn Huyết Hoàng Đệ Nhất một cái, hai người lập tức hiểu ý.
Sau đó, chạy trốn theo phương hướng khác.
“Đệt” Âu Dương Lãng mắng lớn. Ông ta cũng muốn chạy, nhưng Giang Cung Tuấn đang nhìn chằm chằm ông ta.
“Giang Cung Tuấn, đừng cho rằng tôi thật sự sợ cậu” Âu Dương Lãng lạnh giọng lên tiếng.
Giang Cung Tuấn chắp hai tay sau lưng, nhìn Âu Dương Lãng cầm Hình Kiếm, khí tức trên người như trùng, nhàn nhạt nói: “Đừng nói tôi không cho ông cơ hội, xuất chiêu đi”
Tốc độ kiếm của ông ta tương đối nhanh, kiếm của ông ta nhanh như tia chớp. Đầm một kiếm.
Cơ thể Giang Cung Tuấn lóe lên, dễ dàng tránh được kiểm này, sau đó đánh ra một chưởng, sau lưng Âu Dương Lãng nhanh chóng trúng chưởng.
Cơ thể đổ về phía trước, suýt chút nữa ngã xuống mặt đất.
Bây giờ Giang Cung Tuấn là ngũ thiên thệ đỉnh phong, sắp bước qua ngưỡng cửa lục thiện thể, như đã nói, công lực mạnh, tốc độ cũng sẽ nhanh, tốc độ bây giờ của anh, nhanh hơn Âu Dương Lãng nhiều.
Âu Dương Lãng đối với anh mà nói, đã không còn uy hiếp gì cả. “Cũng chỉ có như vậy?
Giang Cung Tuấn khinh thường.
“Đáng ghét”.
Âu Dương Lãng bị đánh một trưởng, huyết khí trong cơ thể cuộn trào.
Ông ta mắng, quay người chém mấy kiếm.
Kiếm khí hóa thành thực đánh ra.
Giang Cung Tuấn không ngừng né tránh, tránh được một loạt tấn công.
Khu vực này, lộ ra trận chiến ác liệt.
Âu Dương Lãng sử dụng toàn bộ sức lực, nhưng không thể làm thương Giang Cung Tuấn, ngược lại còn bị Giang Cung Tuấn đánh thương.
Rầm.
Cơ thể ông ta bị Giang Cung Tuấn từ trên trời đánh xuống, động vào thân cây cổ thụ, cây cổ thụ nhanh chóng vỡ nát. Cơ thể Giang Cung Tuấn từ trên trời đáp xuống, một chân giễm trên lồng ngực Âu Dương Lãng. Âu Dương Lãng giơ tay đánh một chưởng.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng phản ứng lại, xuất thủ nghênh tiếp một chưởng này.
Cơ thể Giang Cung Tuấn bị chấn động bay lên tầm hơn hai mươi mét.
Mà Âu Dương Lãng, bị đánh chìm sâu vào trong hố sâu mười mấy mét.
Ông ta bị thương rồi, nhưng vẫn chưa đến mức mất đi lực chiến đấu, ông ta nhanh chóng xông ra ngoài, đang muốn chạy trốn. . Đam Mỹ Hài
Giang Cung Tuấn nhanh chóng đuổi theo, kéo cánh tay ông ta lạu, dùng sức.
Rắc.
Một tiếng nứt xương vang lên. Cánh tay của Âu Dương Lãng, bị Giang Cung Tuấn bẻ đứt.
“A.”
Trong khu vực này, vang lên tiếng kêu xé gán xe phổi.
Âu Dương Lãng đầu đến nỗi biểu cảm méo mó, nhưng ông ta không quan tâm đến thương thế trên người, thanh chóng muốn chạy.
Vút.
Cơ thể của Giang Cung Tuấn như quỷ ảnh vậy, lập tức xuất hiện phía trước, chặn đường ông ta.
Âu Dương Lãng bị bẻ đứt một tay, máu tươi không ngừng chảy ra, vẻ mặt ông ta khủng bố đáng sợ, tức giận gầm lên: “Giang Cung Tuấn, tạo liều mạng với mày”
Âu Dương Lãng lúc này, giống như bị điên vậy, không ngừng phát động Hình Kiếm trong tay.
Cho dù bị thương, nhưng kiếm thuật của ông ta vẫn rất đáng sợ, kiếm khí phát ra, không ngừng gợn sóng, cho dù là Giang Cung Tuấn, nhất thời cũng không thể lại gần được.
Anh không ngừng né tránh, trong quá trình tránh, tìm lỗ hổng. Cuối cùng, anh cũng tìm được lỗ hổng.
Tìm được cơ hội, anh nhanh chóng xuất hiện sau lưng Âu Dương Lãng, ở giữa không trúng đánh ra một chưởng. Sức mạnh đáng sợ tấn công vào người Âu Dương Lãng, cơ thể ông ta trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh xuống mặt đất.
Ông ta muốn bò dậy nhưng vừa bò dậy đã phun ra một ngụm máu, cơ thể lại ngã xuống đất.
Giang Cung Tuấn từ từ đi đến.
“Mày..”
Âu Dương Lãng nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi đến, vừa mở miệng, đã phun ra máu tươi.
Giang Cung Tuấn giẫm một chân lên người ông ta, cúi đầu nhìn Âu Dương Lãng, nói từng chữ một: “Âu Dương Lãng, ông xong rồi, Cổ Môn xong rồi.”
Nói xong, anh lập tức ra tay.
Sức mạnh đáng sợ tấn công lên người Âu Dương Lãng, sau đó cầm lấy Hình Kiếm, tìm tám mươi mốt kim nghịch thiên trên người ông ta.
Anh cũng không quan tâm đến việc Âu Dương Lãng còn chưa chết.
Anh ra tay nên anh biết, dựa vào trạng thái bây giờ của Âu Dương Lãng, nhất định sẽ chết.
Giang Cung Tuấn rời đi.
Âu Dương Lãng nằm trên mặt đất trong vũng máu, lúc này toàn thân ông ta đều vô cùng đau nhức.
Đan điền của ông ta đã bị đánh phế rồi.
Chân khí toàn thân cũng tan rồi.
Tay cũng mất một cánh rồi.
Lúc này, ông ta cảm thấy sự sống của mình đang dần dần tan biến, ông ta cảm thấy thần trí của mình dần trở lên mơ hồ. Ông ta biết, mình sắp chết. “Cứu, cứu tôi, ai đến cứu tôi với”
Ông ta mở miệng, phát ra âm thanh mà chỉ có ông ta nghe thấy. Nhưng ở vùng này, đến cả bóng ma cũng không có, sao có người đến cứu ông ta được chứ.
Sau khi Giang Cung Tuấn giết Âu Dương Lãng, lấy lại Hình Kiểm, tám mươi mốt kim nghịch thiên thì quay về Biệt phủ Thần Kiểm.
Sau khi anh trở về, Mộ Dung Xuân đã cứu người bị giam giữ của Biệt phủ Thần Kiếm.
Mà cổ độc trong người của lão trang chủ Biệt phủ Thần Kiếm đã được Mộ Dung Xuân giải rồi.
Bây giờ, Mộ Dung Xuân đang xử lý các đệ tử Cổ Môn.
Sau khi Giang Cung Tuấn trở về, anh không ra tay.
Bởi vì, vốn dĩ Mộ Dung Xuân chính là môn chủ của Cố Môn, bây giờ coi như ông ta đang thanh lý môn hộ. Một tiếng sau, độc cả các đệ tử của Biệt phủ Thần Kiểm đều đã được giải.
Bây giờ, các đệ tử của Biệt phủ Thần Kiểm cộng vào cũng không đến một trăm người, những người này hầu hết đều là thợ rèn kiếm, những đệ tử bình thường khác, đã sớm bị Âu Dương Lãng giết sạch một tuần trước rồi.
Các đệ tử của Biệt phủ Thần Kiếm bắt đầu thu dọn chiến trường.
Trong đại sảnh của Biệt phủ Thần Kiếm.
Trên mặt của lão trang chủ của Biệt phủ Thần Kiếm Cái Vô Danh bất lực nói: “Thật sự không ngờ Biệt phủ Thần Kiếm của tôi lại gặp phải thảm họa này. Lần này cảm ơn hai người, nếu không Biệt phủ Thần Kiếm tôi.”
Mộ Dung Xuân xua tay, ngắt lời Cái Vô Danh, nói: “Âu Dương Lãng chính là kẻ thù của tôi, đúng rồi”
Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Âu Dương Lãng thể nào rồi?”
Giang Cung Tuấn nói: “Bọn họ có ba người, khi tôi đuổi đến, hai người kia chạy rồi, tôi đánh thương Âu Dương Lãng. Khi tôi đi, ông ta vẫn còn sống, có điều, ông ta không thể sống được, tôi ra tay rất nặng, hoàn toàn phế ông ta rồi.”
Nghe thấy vậy, Mộ Dung Xuân yên tâm, nói: “Coi như là giải quyết xong Âu Dương Lãng rồi, sau này Cổ Môn sẽ không gây rối nữa, hi vọng Đoan Hùng sẽ được bình yên”