Cường Đại Chiến Y

Chương 839: Sở Vi mất trí nhớ



Một năm rồi.

Anh tìm kiếm một năm rồi đều không tìm được tin tức của Đường Sở Vi. Ngay khi anh chết tâm, sắp từ bỏ, thì lại có được tin tức của Đường Sở Vi.

“Đại ca, thật đó. Em cũng thấy camera chụp được chị dâu, bây giờ đang ở nhà họ Đường” Ngô Huy nói.

Giang Cung Tuấn đến lời cũng kích động đến không nói lên lời, quay người đi luôn. Ngô Huy đuổi theo, nói: “Đại ca, em đưa anh đến nhà họ Đường nhé! “Được” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Sau đó, dưới sự hộ tống của Ngô Huy, Giang Cung Tuấn đi đến nhà họ Đường.

Nhà họ Đường.

“Ông nội, ba ơi, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”

Đường Tấn hoảng sợ chạy vào..

Lúc này, cả nhà đang vây quanh nhìn Đường Sở Vi ăn cơm.

Đường Thành Lâm đứng dậy, chống gậy, mắng: “Hò hét như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ, không thấy Sở Vi đang ăn cơm sao?”

“Không phải”

Đường Tấn chỉ ra bên ngoài, nói: “Bên ngoài có nhiều xe quân sự đến lắm”

“Thật sao?”

Đường Thành Lâm vui vẻ.

Những người khác cũng đều đứng dậy.

Xe quân sự xuất hiện, chứng tỏ Giang Cung Tuấn đã trở về.

Cả nhà đều đi ra ngoài.

Chỉ còn một mình Đường Sở Vị một mặt ngơ ngác, dùng tay sờ đầu, lẩm bẩm: “Chuyện gì vậy, sao lại đi hết rồi?”

Cô đói chết rồi, không quan tâm nữa, tiếp tục ăn cơm.

Ngoài cửa một số xe quân sự xuất hiện. . Truyện Bách Hợp

Giang Cung Tuấn xuống xe.

Vừa xuống xe, đã nhìn thấy người nhà họ Đường đều đứng ở cửa lớn của biệt thự đợi mình, anh vội vàng đi qua, ỏi: “Sở Vi đã về chưa, có phải Sở Vị trở về rồi không?”

Người nhà họ Đường đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đường Tân gật đầu, nói: “Đúng. Chị Sở Vị trở về rồi, có điều…”

Cậu ta còn chưa nói xong, Giang Cung Tuấn đã xông vào trong.

Giang Cung Tuấn vừa vào nhà, nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng, thuần khiến đang ăn cơm.

Nhìn thấy Đường Sở Vị, trong lòng Giang Cung Tuấn dâng lên một cỗ ấm áp.

Anh kích động đi qua, ôm lấy Đường Sở Vi đang ăn cơm.

“A?”

Đường Sở Vi đang ăn cơm, đột nhiên có một người đàn ông lao đến ôm lấy cô. Cô lập tức ngẩn ra, mấy giây sau, mới hét lên, không ngừng đánh vào vai Giang Cung Tuấn.

“Anh làm cái gì vậy? Anh thả tôi ra”

“Đồ lưu manh.”

Vừa đánh vừa mắng.

Giang Cung Tuấn buông Đường Sở Vi ra nhìn cô, mừng rơi nước mắt.

“Sở Vi, em vẫn còn sống, quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi. Em có biết một năm nay, anh tìm em vất vả thế nào không? Anh đi khắp nơi, đều không thấy tin tức của anh, em biết không, tim anh đều tan nát hết rồi”

“A?”

Đường Sở Vi ngẩn ra nhìn người đàn ông trước mặt khóc tự nói trong lòng: “Đây là ai vậy?”

“Mẹ.”

Cô nhìn thấy Hà Diễm Mai đi vào.

Nhất thời trốn sau lưng Hà Diễm Mai, ló cái đầu nhỏ ra, nhìn Giang Cung Tuấn ở trong phòng khách, tràn đầy cảnh giác nói: “Mẹ ơi, đây là ai vậy? Kỳ lạ, sợ quá”

“Cậu ấy là Giang Cung Tuấn, là chồng con”

“Hứ”.

Đường Sở Vị cong môi, nói: “Còn lâu, sao con lại có chồng chứ? Chồng con chắc chắn phải là một người đàn ông định thiên lập địa, sao lại là người lôi thôi như anh ta? Mẹ xem anh ta kìa, tóc dài như vậy, bao lâu rồi chưa cắt tóc, còn có thanh kiếm trong tay anh ta nữa, chẳng ra gì cả”

Đường Sở Vi không ngừng coi thường Giang Cung Tuấn. Ấn tượng đầu tiên Giang Cung Tuấn cho cô quá kém rồi.

Nghe thấy vậy, người nhà họ Đường đều ngẩn ra.

Sắc mặt Đường Thành Lâm đen lại.

Người nhà họ Đường có thể có địa vị như bây giờ, đều dựa vào Giang Cung Tuấn.

Bây giờ Đường Sở Vi lại không nhận Giang Cung Tuấn.

Nếu như Giang Cung Tuấn tức giận, chỉ nói một câu, nhà họ Đường sẽ mất hết tất cả.

“Sở Vi, cậu ấy thật sự là chồng con. Cậu ấy là Giang Cung Tuấn đấy, con nhìn kỹ xem” Đường Thành Lâm vội vàng nói.

Cậu ta kéo Giang Cung Tuấn ra khỏi phòng.

Bên ngoài, Đường Tấn nói: “Anh rể, anh yên tâm, trước kia anh là anh rể em, sau này cũng sẽ là anh rể em. Mặc dù bây giờ chị Sở Vị không nhớ anh, nhưng chỉ là tạm thời thôi, em tin chị ấy sẽ nhớ lại. Cho dù không nhớ lại cũng không sao, không phải chỉ là theo đuổi con gái thôi sao, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Đến bây giờ Giang Cung Tuấn còn chưa phản ứng lại.

Anh không biết rốt cuộc một năm nay đã xảy ra chuyện gì.

Anh không biết, là ai đã trị khỏi cho Sở Vị.

Không biết tại sao Sở Vi lại mất trí nhớ.

Anh bất lực nhìn Đường Tấn, nói: “Chuyện đã đến nước này rồi, chỉ có thể làm như vậy thôi.”

Nói xong, anh quay người, đi về phía th.

Ngô Huy hỏi: “Đại ca, sao rồi, gặp Sở Vị chưa?”

“Gặp thì gặp rồi, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì, anh mau nói đi, gấp chết em rồi”.

Giang Cung Tuấn bất lực nói: “Sở Vị mất trí nhớ rồi, bây giờ không nhớ tôi nữa”

“A?”

Ngô Huy ngẩn ra.

“Đừng A, tìm một nơi cho tôi ở tạm trước đi đã”

“Ở phòng khám Trần Tục đi. Một năm trước khi chúng ta mới đến thành phố Tử Đằng, vẫn luôn ở đó, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Giang Cung Tuấn cũng không nói nhiều, ở đâu cũng được.

Rất nhanh, đã đến phòng khám Trần Tục.

Giang Cung Tuấn hút thuốc, vẻ mặt suy tư, hỏi: “Ngô Huy, bây giờ phải làm sao đây?”

“Cái này, làm sao em biết được chứ?”

Ngô Huy cũng bất lực. Lộp cộp lộp cộp. Tiếng giày cao gót tiếp xúc với mặt đất truyền đến. Giang Cung Tuấn ngẩng đầu lên,

Một người phụ nữ gợi cảm, cao ráo, tràn đầy khí chất đi đến.

Trên người cô ta mặc một chiếc váy màu xanh, tóc đen dài.

Cơ thể chuẩn hình chữ S, vẻ đẹp rung động lòng người.

“Giang Vô Song?”.

Giang Cung Tuấn đứng dậy, hỏi: “Sao em lại đến đây?”