Bách Hiểu Sinh tự lẩm bẩm. Rồi lập tức, rời khỏi núi Lâm Lang. Đại Lan, ở một nơi nào đó. Đây là một ngọn núi lớn. Trong núi hoang vu vắng vẻ.
Mà ở trong ngọn núi lớn, có một ngôi nhà đơn sơ. Lúc này, Thiên đang ngồi ở trong nhà, hai chân khoanh lại xếp bằng, khí tức thoát ra trên người cực mạnh.
Hắn ta đang luyện công, đang dốc toàn lực công phá cảnh giới thứ chín. Bỗng, thân thể của hắn ta ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn ta từ từ bò dậy, lau máu dính trên khóe miệng, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lẩm bẩm: “Lại thất bại, xảy ra chuyện gì thế này? Công lực của mình đã đạt đến cực hạn, không thể tăng cao hơn được nữa, vì sao lại không thể bước vào cảnh giới thứ chín?”
Thiên nghĩ mãi mà vẫn không tài nào hiểu nổi chuyện này. Cộc cộc cộc. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Thiên đứng lên, đi ra ngoài. Trước cửa nhà, xuất hiện một người. Người này đeo mặt nạ màu đỏ, che hơn nửa khuôn mặt, thấy không rõ được dáng vẻ. “Sư phụ” Thiên nhìn thấy người này, tôn kính gọi một tiếng. “Ừm”. Người đeo mặt nạ đỏ khẽ gật đầu một cái, nói: “Luyện công đến đâu rồi?” “Sư phụ, vẫn chưa được” Nét mặt Thiên uể oải, nói: “Con đã thử rất nhiều lần, đều không thể bước vào cảnh giới thứ chín” Người đeo mặt nạ đỏ lấy ra một viên đan dược màu đỏ, đưa cho Thiên. Thiên nhận lấy, liếc mắt nhìn, sau đó nghi ngờ hỏi: “Sư phụ, đây là cái gì?”
Người đàn ông đeo mặt nạ đỏ nói: “Đây là đan dược do vị sư luyện chế ra, có thể khiến sức mạnh của con tăng cường nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn, có được thực lực của cường giải cảnh giới thứ chín, nhưng con phải nhớ kĩ, viên đan dược này, nếu không phải trong tình huống khẩn cấp thì tuyệt đối không được dùng, bởi vì…viên đan dược này có thể khiến công lực của con tăng vọt, nhưng cũng sẽ để lại di chứng, sau một thời gian sức khỏe của con sẽ suy yếu”
Người đàn ông đeo nạ đỏ khoát tay, nói: “Đến lúc hành động rồi, lấy được máu rồng trong Huyết tộc, con có thể trường sinh, hơn nữa còn có thể tìm được tung tích của rồng. Đến lúc đó, con sẽ là vô địch thiên hạ, toàn bộ thiên hạ này sẽ phải run rẩy quỳ rạp dưới chân con, đến khi ấy ngay cả vi sư cũng không phải là đối thủ của con”
“Vâng” Thiên quay người rời đi. Mà sau khi hắn ta rời đi, người đàn ông mới tháo mặt nạ xuống. Ông ta không phải là ai khác, mà chính là Bách Hiểu Sinh.
Ông ta là Bách Hiểu Sinh, cũng chính là sự phụ của Thiên, hơn nữa còn là sư phụ của bốn tôn cường giả Thiên, Địa, Phong, Lôi.
Trăm năm trước, chính ông ta đã chỉ điểm bốn tồn cường giả Thiên, Địa, Phong, Lôi rời núi, phò tá Tây trở thành Vương, vì thế Đại Lan mới có thể yên ổn.
Mà giờ phút này, Nam Hoang, Thiên Sơn Quan, trong một cung điện dưới lòng đất sâu trong rừng sâu núi thẳm.
Lan Đà ngồi ở vị trí chủ vị. Dưới đất, có một người đang quỳ. Người này là Trần Vân.
“Không phải bảo cậu đi theo Giang Cung Tuấn sao, tại sao lại quay về?” Trên khuôn mặt của Lan Đà mang theo sự bất mãn.
“Chủ nhân”.
Trần Vân quỳ dưới đất nói: “Mấy ngày nay đều đang đồn chuyện của Huyết tộc, nên tôi đặc biệt đến đây hỏi một chút, chủ nhân truyền ra tin tức này, rốt cuộc có ý gì?”
Lan Đà mở miệng nói: “Cái này không phải do tôi truyền đi”
“Hả?” Trần Vân ngây ngẩn cả người.
“Không phải là do chủ nhân truyền đi, vậy thì là ai? Ngoại trừ chủ nhân ra, thiên hạ này còn có ai biết được tin này chứ?”
“Không cần phải hỏi nhiều, cứ đi cùng Giang Cung Tuấn là được rồi” “Vâng”. Trần Vân đứng dậy, quay người rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, sắc mặt của Lan Đà mới trở nên nghiêm trọng, anh ta đứng dậy, đi đến một chỗ sâu trong cung điện dưới lòng đất, một lần nữa đi tìm phụ thân của anh ta.
Sau khi anh ta gặp được phụ thân của mình, liền đem những tin đồn được lưu truyền gần đây nói ra.
Phụ thân, Bách Hiểu Sinh đang hành động sao?” “A!” Ngồi ở trên thảo điền, có một người nhìn có vẻ còn trẻ, khuôn mặt thăng trầm, cười nhạt một tiếng.
“Bách Hiểu Sinh này rất mạnh, trước đây nếu như không phải do ta giả chết, thì thật sự đã chết trong tay ông ta rồi. Những năm này, ta vẫn luôn ẩn nấp ở đây, chưa từng ra ngoài, ông ta cũng không biết ta còn sống, thế nhưng, nhất cử nhất động của ông ta đều bị ta giám sát”
“Phụ thân, kế tiếp phải làm gì?”
“Bách Hiểu Sinh sống nhiều năm như vậy, nhàm chán, muốn kiếm mấy cường giả chơi đùa, nếu như thế, vậy ta phải chơi đùa cùng ông ta thật tốt rồi. Cho ông ta biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lan Đà trở nên hưng phấn, hỏi: “Phụ thân muốn xuống núi sao?”
“Ha ha, vẫn chưa phải lúc, chờ những hậu sinh vãn bối này đi giết rồng, thiên hạ hoàn toàn hỗn loạn, ta sẽ xuống núi”
“Vâng” Lan Đà cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi tối hôm nay, Giang Cung Tuấn ngủ rất ngon. Buổi sáng, lúc anh còn đang ngủ.
Liên cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh, anh lập tức xoay người bật dậy, nhanh chóng.
đi ra phía bên ngoài ban công Phát hiện ở ban công có một người. Người này chính là Thiên.
Giang Cung Tuấn mắng: “Thiên, anh đang làm gì đấy? Chỗ nảy là nhà họ Đường, nhà họ.
Đường chỉ là người bình thường, anh lập tức rời khỏi chỗ này cho tôï.
Thiên thản nhiên nói: “Giang Cung Tuấn, cũng sắp đến giờ rồi, đến lúc cùng tôi đi đến phương tây. rồi”
Giang Cung Tuấn nhìn hắn ta, hỏi: “Tin tức về Huyết tộc là do anh truyền ra ngoài, lần này anh bảo tôi đi cùng anh đến chỗ Huyết tộc, là vì máu rồng đúng không?”
“Đúng là vì máu rồng, nhưng, tin này không phải do tôi truyền ra” Bây giờ Thiên cũng đang rất buôn bực. Trừ hắn ra, rốt cuộc còn ai trong thiên hạ biết được tin này nữa.
Sư phụ chắc chắn là biết, thê nhưng sự phụ tuyệt đối sẽ không phải là người truyền tin ra ngoài, nếu như quả thật là sư phụ, thì sự phụ nhất định sẽ nói cho hắn ta biết.
“Không phải là anh, thì còn có thể là ai?
“Tôi sao mà biết được, cho dù là ai, thì bây giờ cũng đã đến lúc ra tay rồi, không thể chậm trễ được nữa. Nều chậm trễ, tôi lo sẽ phát sinh những biển cố khác.
Giang Cung Tuấn nghĩ nghĩ, nói: ‘Đi, cho tới thời gian nửa ngày, tôi xử lý chút chuyên ở bên này.
đã Thiên không nói gì thêm, cơ thể lóe lên, nhanh chóng bay ra ngoài, rất nhanh đã biển mắt khỏi tầm mắt của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cau mày, bỗng bay thẳng đến ban công căn phòng của Vi Vị, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vi Vi vẫn còn đang ngủ.
Phát hiện có người đi đến, cô lập tức tỉnh giấc, kéo chăn lên, che kín cơ thể, chỉ để lộ ra bên ngoài một cái đầu nhỏ, phòng bị nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Anh có ý gì, ai cho anh đi vào?”
“Vi Vi, anh phải đi rồi”. Giang Cung Tuấn nói thẳng.
“Cái gì? Đi?”
. Đường Sở Vi lập tức xoay người ngồi dậy. Cô đang mặc đồ ngủ. Một mặt mờ mịt nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Đi đâu?”
“Ra nước ngoài”.
Nghe vậy, Đường Sở Vị biết Giang Cung Tuấn muốn đi đến Huyết tộc.
“Thật sự sẽ không có nguy hiểm gì đấy chứ?”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu: “Anh cũng không biết, nhưng, anh sẽ cố hết sức sống sót trở về, chờ anh quay về, có lẽ sẽ mang theo máu rồng về cùng, đến lúc đó, em sẽ khôi phục được trí nhớ, em nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, chờ anh trở về.”
“Ồ.”
Đường Sở Vịnhẹ giọng ồ lên một tiếng, nói: “Đi đi, tôi sẽ không tiễn anh, tôi vẫn còn hơi buồn ngủ, tôi ngủ tiếp đây”.
Đường Sở Vị nói xong, liền ngã xuống giường. Giang Cung Tuấn cũng không nói thêm gì, trực tiếp rời đi.
Sau khi anh rời đi, Đường Sở Vi mới đứng lên, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn Giang Cung Tuấn đã xuất hiện ở bên ngoài biệt thự, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lo nghĩ, trong lòng âm thầm cầu nguyện: “Nhất định phải sống sót trở về, tôi chờ anh, tôi vẫn còn muốn khôi phục trí nhớ”