Mặc dù trên mặt người toàn lông kia đầy lông, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt nghi ngờ của người đó.
Giang Cung Tuấn nhìn thánh nhân phía trước.
Sức mạnh của người này quá mạnh, chỉ một chướng gió mà có thể đánh bay anh và Thiên, sức mạnh như vậy, tuyệt đối là thiên thệ đỉnh phong thứ chín.
Không đúng, đây không phải.
Anh là thiên thế đỉnh phong thứ chín.
Bây giờ chân khí của người này còn vượt qua anh, sức mạnh của người này nhất định phải vượt qua thiên thê thứ chín.
Vậy thì, người này chính là cảnh giới thứ chín?
Nghĩ đến đây, Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Anh nhìn chằm chằm người đầy lông lá phía trước.
Người này không nói gì, một câu cũng không nói.
Sau khi người này nhìn Giang Cung Tuấn và Thiên một lúc, thì trực tiếp quay người rời đi, tiến vào trong hang động, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của Thiên và Giang Cung Tuấn.
Lúc này Giang Cung Tuấn mới quay người nhìn Thiên ở phía sau, thấy khóe miệng anh ta vẫn còn dính máu, không nhịn được hỏi: “Thế nào, không sao chứ?”
“Không có vấn đề gì, vẫn chưa chết được.”
Sắc mặt Thiên rất nghiêm trọng.
Bây giờ ông ta cũng là thiên thê thứ chín, công lực yếu hơn Giang Công Tuấn thì ông ta cũng có thể tiếp nhận được.
Nhưng bây giờ ông ta có chút không thể tiếp nhận được.
Ở trong hòn đảo trên vùng biển hoang vụ này, lại gặp được một thánh nhân, người này lại chỉ dựa vào một chưởng gió mà có thể khiến ông ta bị thương.
Ông ta muốn làm thiên hạ đệ nhất nhưng bây giờ lại liên tiếp xuất hiện những người mạnh hơn ông ta.
Trong lòng ông ta rất khó chịu.
“Đang nghĩ cái gì vậy?”
Giang Cung Tuấn nhìn thấy sắc mặt Thiên ngưng trọng, đang suy tư, sau khi ngẩn ra, bật cười: “Có phải bây giờ gặp được người mạnh hơn ông, nên trong lòng rất khó chịu không?”
Thiên nghi hoặc nhìn Giang Cung Tuấn.
Dường như đang hỏi, sao cậu lại biết?
Ông ta không hỏi, nhưng Giang Cung Tuấn lại đoán được tâm tư của ông ta.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Rất dễ có thể đoán được. Ông nói anh muốn làm thiên hạ đệ nhất, nhưng lúc trước ở huyết tộc xuất hiện người mạnh hơn ông, bây giờ lại xuất hiện một người nữa, nhất định ông đang nghĩ, sao thiên hạ này lại nhiều người mạnh như vậy?”
“Thật ra, tôi muốn nói với ông, trên trời có trời, trên người có người, muốn là thiên hạ đệ nhất, khó như lên trời vậy.”
“Được rồi, nói ít thôi”
Thiên có chút không kiên nhẫn, nói: “Người này không nói câu nào, chúng ta qua đó xem sao”
Nói xong ông ta liền đi.
Giang Cung Tuấn trực tiếp lôi ông ta lại.
“Cứ đi qua như vậy, ông muốn chết sao?”
“Vậy, vậy phải làm sao?”
Thiên dừng lại, hỏi: “Không dễ gì mới có thể tìm đến đây, lẽ nào cứ thế từ bỏ sao?”
Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu suy nghĩ.
Thánh nhân này quá mạnh rồi, mạnh đến nỗi anh có chút cố kỵ.
Sau khi suy nghĩ, Giang Cung Tuấn nói: “Ông ở lại đây, tôi qua đó xem một chút Nghe thấy vậy, Thiên nhất thời có chút không vui. “Giang Cung Tuấn, có phải cậu coi thường tôi không?
Cảm thấy tôi yếu hơn cậu sao?” Giang Cung Tuấn thật sự cảm thấy Thiên yếu hơn mình, lo lắng Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao anh cũng biết Thần Công Kim Cương Bất Hoại, thần lực này có thể khiến anh trở lên bất khả chiến bại.
Mà Thiên thì sao?
“Làm sao, lẽ nào ông muốn đi chết sao?”
Giang Cung Tuấn nhìn Thiện, hỏi: “Nếu như thánh nhân kia thật sự là một cường giả cảnh giới thứ chín thì sao? Ông tự nhận mình có thể thoát khỏi tay của cường giả cảnh giới thứ chín sao?”
Thiên không nói gì.
Từ trước đến nay, không có ai có thể tiến vào cảnh giới thứ chín.
Ông ta cũng không biết cảnh giới thứ chín mạnh thế nào.
Mà sư phụ ông ta thì sao?
Ông ta biết sự phụ mình rất mạnh, nhưng chưa thấy sư phụ ra tay bao giờ. Ông ta chỉ biết, sự phụ ông ta nắm giữ rất nhiều thần công đáng sợ.
Không biết sư phụ đang ở cảnh giới nào.
Ông ta chưa từng giao thủ với cường giả cảnh giới thứ chín, cũng không biết sức mạnh của cảnh giới thứ chín, nhưng ông ta lại từng nhìn thấy cường giả của huyết tộc có thể tiếp được thiên tuyệt thập tứ kiếm của Giang Cung Tuấn.
Ông ta tự nhận, mình không thể nào có thể chặn được thiên tuyệt thập tứ kiếm của Giang Cung Tuấn.
Sau một lúc, anh ta mới nói: “Được, tôi ở đây đợi cậu, cậu cẩn thận một chút”
Giang Cung Tuấn cười.
Thiên cũng không xấu như vậy.
Ít ra từ lúc qua lại đến giờ, ông ta quả thật không có ý xấu, chỉ là muốn trở thành thiên hạ đệ nhất mà thôi.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Yên tâm đi, cho dù không đánh lại được, nhưng tôi cũng có thể giữ được mạng sống.
Giang Cung Tuấn nói xong, trực tiếp đi về phía trước.
Rất nhanh, đã xuất hiện trước cửa động.
Cửa động không lớn, cao hơn ba mét, rộng hơn ba mét, bên trong tối om, nhìn vào không thấy cái gì cả.
Sau khi đến cửa động, Giang Cung Tuấn trở lên cẩn thận.
Anh thăm dò gọi một câu: “Tiền bối, tiền bối có ở trong không? Vãn bối có một số vấn đề muốn hỏi tiền bối”.
Gọi mấy tiếng, đều không có người đáp lại.
“Không nói gì, vãn bối sẽ xem như tiền bối đồng ý rồi nhé, vãn bối vào đây Giang Cung Tuần thăm dò đi vào trong.
Mới lại gần cửa động.
Vút!
Chưởng gió lại quét đến.
Một cỗ sức mạnh đáng sợ từ trong hang động quét ra, Giang Cung Tuấn dùng toàn lực đề phòng, nhanh chóng né được, tránh được chướng gió đáng sợ này.
Sau khi có một chưởng gió, trong hang động lại trở lên yên tĩnh.
Giang Cung Tuấn không dám tiến lại gần nữa, lại nói: “Tiền bối, tiền bối có thể nói một câu được không?”
Giang Cung Tuấn lặng lẽ chờ đợi.
Bên trong, không có chút động tĩnh nào.
Giang Cung Tuấn suy nghĩ.
“Rốt cuộc thánh nhân này là ai chứ, sao lại sống ở khu vực biển hoang vắng trên hoàn hảo này? Tại sao lại không nói câu nào? Lẽ nào là do ở đây quá lâu, không có ai để nói chuyện, quên mất nói thế nào rồi sao?”
Giang Cung Tuấn không hiểu được vấn đề này.
Sau khi suy nghĩ, Giang Cung Tuấn quyết định lại tiến vào trong.
Sử dụng tâm pháp Cửu Tuyệt, trong cơ thể lập tức xuất hiện chín cỗ chân khí, chín chân khí này nhanh chóng tụ lại với nhau, hình thành chân khí Thiên cương.
Sau đó, sử dụng Thần Công Kim Cương Bất Hoại.
Lúc này làn da của Giang Cung Tuấn thay đổi biến thành màu đồng, bên ngoài cơ thể anh cũng xuất hiện một tầng ánh sáng màu đồng nhàn nhạt.
Giang Cung Tuấn bây giờ, giống như phật cổ vậy.
Sau khi anh sử dụng Thần Công Kim Cương Bất Hoại, trực tiếp tiến vào trong.
Vút!
Chưởng gió lại quét đến, lần này Giang Cung Tuấn có chuẩn bị, anh sử dụng toàn bộ chân khí, cưỡng ép chống lại.
Âm!
Tại cửa động, hai cỗ chân khí trực tiếp tiếp xúc với nhau, hư không lập tức bộc phát.
Giang Cung Tuấn trực tiếp bị đẩy lui.
Cưỡng ép tiếp đỡ, Giang Cung Tuấn mới biết thánh nhân bên trong mạnh thế nào.
Giang Cung Tuấn bị đánh bay hơn trăm mét.
Cánh tay anh bị chấn động đến tê dại.
Máu tươi trong cơ thể cuộn trào, chân khí bạo động.
Yết hầu nóng rực, phun ra một ngụm máu tươi.
Cơ thể Giang Cung Tuấn nhếch nhác ngã xuống đất, đau đến nỗi anh suýt nữa ngất đi.
Mấy giây sau anh mới có thể bò dậy.
Mặc dù bên ngoài Giang Cung Tuấn không bị thương gì, nhưng công lực của đối phương quá mạnh, trực tiếp chấn thương anh.
Thiên đến kịp lúc, thấy Giang Cung Tuấn phun ra ngụm máu, không nhịn được hỏi: “Thế nào, không sao chứ?”
Giang Cung Tuấn lau vết máu ở khóe miệng, nhìn của động phía trước, trong thần sắc mang theo ngưng trọng, nói: “Không có vấn đề gì lớn. Người này quá mạnh rồi, nhất định là cảnh giới thứ chín”
Bây giờ Giang Cung Tuấn có thể chắc chắn một điểm, người trong hang động kia, nhất định là cường giả cảnh giới thứ chín.
Nếu không, tuyệt đối sẽ không chỉ đánh một chiêu mà có thể đánh bại anh được.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Thiên nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Nếu như người này thật sự là cảnh giới thứ chín, có thể đoán được, người này sống từ hơn một nghìn ba trăm năm trước cho đến bây giờ. Người này chắc chắn là nhân vật sống từ hơn một nghìn ba trăm năm trước, điều này nói rõ, máu rồng thật sự có thể trường sinh”