Cường Đại Chiến Y

Chương 940: Long Quốc Tin mới nóng hổi”



“Long Vương Giang Cung Tuấn xuất hiện ở Nam Cương, có đến hơn mười vị tướng ở Nam Cương bị sa lưới, trong đó có một tướng một sao?”

Chuyện ở Nam Cường, rất nhanh sau đó đã lan truyền khắp nơi.

Khiến cho mọi người đều bàn tán xôn xao.

Rất nhiều người đều đang bàn tán về chuyện này.

Song, sóng gió vẫn chưa đi qua.

Giang Cung Tuấn lần đầu tiên xuất đầu lộ diện, tuyên bố một tin.

“Thành Long Nhai Nam Cường độc lập, bắt đầu từ ngày hôm nay, gọi là Long Quốc, Long Quốc không phải là nhà nước xã hội chủ nghĩa mà là nhà nước theo chế độ quân chủ chuyên chế, Giang Cung Tuấn tôi, sẽ là vị vua đầu tiên của Long Quốc”

Cũng trong lúc này. Nam Cương, trung tâm của thành Long Nhai.

Ở trên sân thượng của một ngôi nhà cao 18 tầng của Đoan Hùng. Xuất hiện rất nhiều các nhà báo đến từ khắp đất nước.

Ở vị trí trung tâm, Giang Cung Tuấn mặc một bộ long bào vàng kim lấp lánh, đầu đội mũ miện, anh ta đứng dậy, đối diện với không ít máy quay phim, máy chụp ảnh, lớn tiếng tuyên bố: “Tôi tuyên bố, thành Long Nhai độc lập, trở thành Long Quốc, Giang Cung Tuấn tôi sẽ trở thành vua đầu tiên của Long Quốc.”

Âm thanh của Giang Cung Tuấn vang lên.

Đây là truyền hình trực tiếp.

Toàn bộ người dân Đoan Hùng, thậm chí là tất cả những người trên thế giới đều có thể xem được trực tiếp.

Tin tức mà Giang Cung Tuấn tuyên bố trên mạng, đã truyền đi khắp nơi, bây giờ rất nhiều người đều đang xem truyền hình trực tiếp.

“Chuyện gì vậy?”.

“Thật kì lạ, thành Long Nhai độc lập rồi, sao lại trở thành Long Quốc?”

“Giang Cung Tuấn không phải là Long Vương của Đoan Hùng sao, thành Long Nhai thuộc Đoan Hùng, làm sao có thể tách rời được?”

Trong chốc lát, đã có rất nhiều người bàn tán về Giang Cung Tuấn.

Các trang mạng, các diễn đàn, tất cả đều đang xôn xao chuyện này.

Trên diễn đàn mạng.

“Tôi phản đối thành Long Nhai trở thành một nước độc lập riêng lẻ đầu tiên”

“Giang Cung Tuấn, đồ cẩu tặc, anh muốn làm gì?”

Trên mạng, toàn là chửi rủa mắng nhiếc.

Cũng có người muốn đứng ra giải thích, giải thích tại sao lại làm như vậy.

Cũng có người đưa ra ý kiến, xuất binh công kích thành Long Nhai, quyết tâm lấy lại thành.

Cũng trong lúc này. Ở thành thủ đô của Đoan Hùng.

Để vương lập tức mở một cuộc họp tuyên bố tin mới.

Trong cuộc họp này, đế vương đã chỉ ra, thành Long Nhai là do Giang Cung Tuấn giành lại được, nếu như không có Giang Cung Tuấn, thì cũng sẽ không có thành Long Nhai, bây giờ Giang Cung Tuấn chọn tách riêng ra, đất nước ủng hộ, đời thời để vương còn | hi vọng Đoan Hùng có thể kết tình hữu nghị với Long Quốc, cùng nhau phát triển, cống hiến vì sự hòa bình của thế giới.

Đến người đứng đầu một đất nước cũng nói vậy thì người dân Đoan Hùng cũng không còn cách nào khác. Chỉ là, đã có rất nhiều người lên mạng mắng nhiếc trách móc.

Đối với những lời trách móc đó, Giang Cung Tuấn coi như không nghe thấy, không nhìn thấy gì cả.

Bây giờ có giải thích cũng không có tác dụng gì, thời gian sẽ chứng minh cho tất cả, chứng minh cho những gì bây giờ anh ta là đều là vì nhân dân của Đoan hùng, vì toàn bộ nhân loại.

Sau khi Long Quốc được thành lập, Giang Cung Tuấn bắt đầu trở nên bận rộn. Anh muốn lấy một số vật liệu xây dựng cao cấp của Đoan Hùng, và một số chuyên gia quân sự.

Anh sắp bắt đầu hành động rồi.

Xây dựng thành Long Nhai lại từ đầu, tạo ra một đất nước hoàn toàn mới, đó chính là Long Quốc.

Những lời mắng nhiếc trên mạng cũng ngày càng ít đi.

Trong nháy mắt.

Long Quốc đã thành lập được một tháng. Trong một tháng đó, tất cả đều được chuẩn bị ổn thỏa sắp xếp đầu ra đấy.

Ngân quỹ đã có đủ, toàn bộ nhân tài cũng đều đã có sẵn.

Long Quốc, cung điện tạm thời.

Giang Cung Tuấn đang xem bản thiết kế. Bản thiết kế lấy thành Long Nhai làm trung tâm, và xây một cung điện ở đó.

Cung điện được xây dựng với quy mô lớn và xây dựng thêm một số công trình kiến trúc, còn xây dựng cả thành dưới mặt đất, bởi vì thời kì cuối sẽ rất kinh khủng, xây dựng thành dưới đất là để phòng khi những chuyện kinh hoàng xảy ra.

“Boss, xảy ra chuyện rồi.”

Ngô Huy vội vã xông vào. Giang Cung Tuấn đặt bản thiết kế trong tay xuống, nhìn dáng vẻ gấp gáp của Ngô Huy, hỏi: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?” “Núi Bất Chu xảy ra chuyện rồi.”

Ngô Huy nói với sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Ha?”

Giang Cung tuần lập tức đứng dậy.

Núi Bất Chu là nơi đã được phong ấn, do Vô Hư Môn chiếm lĩnh.

Vô Hư Môn rất mạnh, trong môn phái đều là đệ tử của chín tầng thang trời, trong đó có không ít người đã là bán thánh, đến cả người đạt cảnh giới thứ chín cũng có hai vị.

Vô Hư Môn mạnh như vậy, sao lại có thể xảy ra chuyện được?

Anh ta nhìn Ngô Huy, hỏi: “Núi Bất Chu xảy ra chuyện gì?”

Ngô Huy vội vàng nói: “Tối hôm qua, núi Bất Chu phát ra hàng vạn tia sáng, từ lần trước sau khi anh đánh nhau với Vô Côn của Vô Hư Môn của núi Bất Chu, núi Bất Sơn đã trở thành đối tượng quan tâm của không ít người, rất nhiều người âm thầm quan sát núi Bất Chu”.

“Ánh sáng trên núi Bất Chu vừa xuất hiện, liền gây ra náo động, bây giờ võ giả khắp thiên hạ đều vội vã đến núi Bất Chu rồi”

Nghe xong, Giang Cung Tuấn hỏi: “Rốt cuộc là vệt sáng gì, nói rõ hơn một chút đi”.

Ngô Huy lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm, chỉ là nghe nói, tối hôm qua, đỉnh núi Bất Chu phát ra một vệt sáng, vệt sáng đó cả tối không biến mất, kể cả cách đó mấy trăm cây số cũng có thể nhìn thấy, rất nhiều người đều cho rằng đó là thần tích”

Nói xong, Ngô Huy lấy điện thoại ra, mở một video lên xem. Trong đoạn video, xa xa trên dãy núi, xuất hiện một vệt sáng đủ loại sắc màu.

Vệt sáng chiếu sáng cả một bầu trời đêm, cứ như là thần tích sắp rơi xuống.

Ngô Huy hỏi: “Boss, anh nói nơi phong ấn chính là ở núi Bất Chu, bây giờ núi Bất Chu xuất hiện đột biến, liệu có phải là phong | ấn bị phá rồi không?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Tuyệt đối không thể, theo như tôi biết, muốn mở được phong ấn đó thì phải cần đến bốn tầng ấn. tụ hợp lại với nhau, bây giờ ba tầng ẩn đang ở trong tay Bách Hiểu Sinh, một tầng ở trong tay Chiêu Tử Vương, vì vậy chắc chắn là không thể mở được, hơn nữa cứ coi như có cả bốn tầng ấn, cũng phải mười năm sau mới có thể mở được ra.

Nói rồi, anh dặn dò: “Chuyện này không thể xem nhẹ được, tôi đến núi Bất Chu ở Đoan Hùng xem xem, cậu ở đây lo liệu công việc”

Nói xong, Giang Cung Tuần lấy đệ nhất Long Kiểm ra rồi rời khỏi đó.

Đúng lúc đang chuẩn bị đi máy bay riêng đến núi Bất Chu thì Chiêu Tử Vương xuất hiện. Đối diện với Chiêu Tử Vương, Giang Cung Tuấn kính cẩn gọi: “Ông ngoại”

Chiêu Tử Vương xua tay. Giang Cung Tuấn biết Chiêu Tử Vương đến cũng là vì chuyện của núi Bất Chu.

Nhưng, bây giờ anh chỉ quan tâm đến mẹ của mình.

Mặc dù anh ở thành Long Nhai Nam Cương, nhưng chưa hề đến núi ở Thiên Sơn Quan thăm mẹ.

“Mẹ của con vẫn ổn chứ?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Chiêu Tử Vương trả lời: “Ừm, đổi ngọn núi mới không tồi chút nào, cứ uống theo như phương thuốc con đưa, tâm trạng vẫn rất ổn định, thi thoảng cũng rất minh mẫn tỉnh táo”

Nghe xong, Giang Cung Tuấn cũng phần nào yên tâm. “Ông ngoại đến đây vì chuyện của núi Bất Chu phải không?”

Chiêu Tử Vương gật đầu.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Núi Bất Chu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ta cũng không rõ lắm”

Chiêu Tử Vương nghĩ ngợi một hồi, nói: “Núi Bất Chu là nơi bị phong ấn, nếu như ta đoán không nhầm, thì có thể là do phong ấn bị lỏng, linh khí của nơi bị phong ấn bị bay ra ngoài, tạo ra sự thay đổi của thực vật”

Nói rồi, ông nhìn Giang Cung Tuấn.

“Cung Tuấn, nơi bị phong ấn, phải nắm trong lòng bàn tay, phải siết chặt nơi bị phong ấn lại, ta sẽ kêu Lan Đà Hiệp đến giúp con, con đến nơi bị phong ấn, ép Vô Hư Môn phải rời đi”

Nghe xong, sắc mặt của Giang Cung Tuấn rất khó coi.

“Ông ngoại, ông đã vượt qua được cảnh giới thứ chín, vào được Thần Thông cảnh, vấn đề trước mắt ở núi Bất Chu là phải chiếm được nó, Vô Hư Môn chắc chắn sẽ không nói lời nào, ông bảo con đi, há chẳng phải là?”.

Chiêu Tử Vương xua tay, ngắt lời Giang Cung Tuấn.

“Ta vẫn còn việc rất quan trọng phải làm, tạm thời không có cách nào tự ra tay được”

“Ừm, vâng”.

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Lan Đà cũng rất mạnh, cũng đã vào được đến cảnh giới thứ chín không biết bao nhiêu năm rồi, có sự giúp đỡ của cậu ta, muốn chiếm được núi Bất Chu, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Chiêu Tử Vương dặn dò vài câu rồi đi mất.

Ông ấy vừa đi thì Lan Đà đến.