Cưỡng Đoạt Ái Tình Nhan Tổng Xin Dừng Lại!

Chương 37: 37




Bầu không khí trong phòng tắm đang nóng dần lên.

Vật to lớn cọ xát di chuyển lên xuống nhịp nhàng bên ngoài hang nhỏ.

Nước trong bồn đầy dần, anh tắt vòi nước, cả hai đang cùng nhau ngâm bồn, theo một cách đặc biệt.

Tiếp xúc thân mật bên ngoài càng khiến ham muốn dâng cao tột độ, đoàn tàu trong thoáng chốc đã đâm thẳng vào hang nhỏ.

Bên trong cô chật chội co thắp, môi nhỏ thốt ra những thanh âm gợi cảm:
- Ưm...ư...ưm...!
Từng cú thúc liên hồi, nước trong hồ theo chuyển động của hai thân thể đang hòa quyện làm một mà tràn cả ra ngoài, ồ ạt đổ xuống sàn phòng tắm.

Vật vã một lúc cũng nên đổi tư thế để thăng hoa cuộc vui.

Anh kéo cô ngồi dậy, quay người cô hướng lưng về phía anh.

Hai tay cô nắm vào thành bồn tắm, chân quỳ gối, tư thế này...thật đáng xấu hổ.

Anh không chần chừ, nhanh chóng đưa chiến mã vào khám phá hang sâu.

Vào ra liên tục, đầu óc cô như mụ mị dần đi.


Anh cúi người, vòng tay xoa nắn bầu ngực to tròn, hôn lên bờ vai trần từ phía sau.

Cơ thể trắng nõn nà quyến rũ đến ngây người.

Lưng cô chi chít dấu vết đỏ, anh mút lấy da thịt mơn mởn đến nghiện, bên dưới vẫn đang hòa làm một, nhịp nhàng đều đặn.

Bồn tắm dường như đang rung chuyển bởi sự phối hợp, vận động vào ra của họ.

Cả hai cùng nhau leo lên đỉnh núi, đến lúc chiếc đèn cầy tung sức bật, tinh hoa ấm nóng truyền vào cơ thể cô.

Anh chẳng khi nào dùng biện pháp cả, tiếp xúc trực tiếp thế này nếu cô không biết tự thủ thân thì chuyện mang thai chỉ là sớm muộn.

Vừa xong cuộc chiến, anh kéo cô ngồi vào lòng, vật bên dưới liên tục va chạm vào vòng ba của cô, anh là đang cố tình muốn trêu chọc cô đây sao?
- Tôi giúp cô tắm.

Mùi hương xà phòng thơm thoang thoảng khắp phòng tắm.

Anh lấy sữa tắm ra tay, mơn trớn trên cơ thể cô, chạm vào da thịt mềm mại, cô ngượng ngùng không thể tả nỗi.

Bọt xà phòng bám trên làn da trắng mịn, bàn tay rắn chắc nhân cơ hội xoa nắn đôi gò bồng đảo.

Tay còn lại nào chịu yên phận, luồn lách vào nơi hiểm hóc đang ngâm mình trong nước bồn tắm.

Tay anh di chuyển thân mật bên ngoài vùng đất cấm, búp hoa đang khép hờ bị sự cọ xát của ngón tay kích thích đến khó cưỡng.

Cảm nhận chiến mã bên dưới lại trổi dậy, sức chiến đấu mãnh liệt.

Lưng cô va chạm với vật to lớn đang hừng hực khí thế xông trận.

Anh bế cô rời khỏi bồn tắm, đứng dưới vòi sen xả nước ồ ạt, gội rửa thân thể đang dính đầy xà phòng của cả hai.

Hành động dịu dàng lấy khăn tắm quấn quanh người cô.

Bước ra khỏi phòng tắm, cô nghĩ đã xong chuyện, ngây ngô cất lời:
- Quần áo của tôi...bị ướt cả rồi.

Anh vứt đồ của cô xuống sàn phòng tắm khiến chúng đều bị ướt cả, bây giờ thật sự cô chẳng có gì để mặc.

Lục Tần nở nụ cười gian, trước khi đáp lời đã bế cô đặt xuống giường, Túc Kỳ tròn mắt nhìn anh, cảm giác nguy hiểm lại ập đến.


- Chưa đến lúc cô cần mặc quần áo.

Lời nói vừa dứt, tay anh liền kéo nhanh chiếc khăn tắm trên thể cô, lại tiếp tục nữa sao? Cô hốt hoảng vội cất lời:
- Anh muốn...nhưng vừa nãy...!
Lục Tần cúi người hôn lên cổ cô, rê nụ hôn đến tai, cắn nhẹ vành tai khiến cô vừa nhột lại vừa đau:
- Thêm một hiệp, thêm tiền.

Tên sức trâu này lại muốn tiếp tục, nhưng anh bảo thêm tiền, thôi thì cô cứ cắn răng chịu đựng, bây giờ cô cần tiền, càng nhiều tiền càng tốt.

Anh nhanh chóng tháo gỡ chiếc khăn quấn quanh hông mình, vật to lớn từ lúc nãy đã muốn tiếp tục cuộc chiến.

Không thể chần chừ thêm được nữa, đoàn tàu nhanh chóng tiến vào hang sâu, thụt lùi rồi lại tiến tới, lặp đi lặp lại, khuấy đảo bên trong.

Đôi môi cô liên tục thốt ra những thanh âm kiều diễm khiến anh càng thêm thích thú.

Bàn tay nghịch ngợm nhào nặn hai ngọn đồi đang nhấp nhô chuyển động theo từng cú nhấp.

Hang nhỏ co thắt dữ dội bởi sự vào ra liên hồi, bóp chặt như muốn kiềm hãm sự di chuyển của chiếm mã đang tiến vào tận cùng nơi sâu thẳm.

Anh đưa lưỡi vào khoang miệng cô, đánh một vòng khám phá.

Tay anh đan vào tay cô ghì chặt xuống giường, xem ra người xưa nói không sai “nắm tay là có thai”.1
Hai thân ảnh liên tục vận động, anh như muốn vắt kiệt sức lực của cô, cảm giác thăng hoa rồi lại thăng hoa.

—————————————-
Trận chiến kết thúc khiến cơ thể cô mệt mỏi rã rời.

Nằm nghỉ ngơi một lát, cô gượng sức ngồi dậy, muốn trở về nhà.


Chợt nhớ ra quần áo đã bị ướt cả rồi, cô lấy gì mà mặc đây?
Anh lấy chiếc khăn trên sàn quấn quanh hông che nửa thân dưới, ngồi xuống cạnh cô, vẻ mặt bình thản:
- Hôm nay cô ở lại đây.

Túc Kỳ cảm thấy bên cạnh người đàn ông này rất nguy hiểm:
- Tôi muốn về nhà.

Anh nhếch nhẹ một bên môi, nụ cười đắc ý:
- Cô muốn mặc quần áo ướt về à?
Nhìn anh người thì đẹp trai ngời ngời nhưng mở miệng ra chỉ khiến cô muốn đấm không trượt phát nào.

Lục Tần gian xảo bước đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng rồi đặt xuống giường ngay trước mắt cô.

- Mặc tạm đồ của tôi.

Hôm nay cô ở lại đây.

Kể ra anh nào hỏi ý kiến của cô, mà anh quyết định và ép cô phải ở lại.

Nhan Lục Tần đã định rằng cô là của anh, buộc phải nghe theo lời anh..