Trong lúc ăn cơm, anh gắp thức ăn cho cô, lời lẽ dịu dàng:
- Lát nữa cô ra ngoài với tôi một lát.
Cô thắc mắc nhìn anh:
- Chúng ta đi đâu?
Anh nở nụ cười nhẹ:
- Đi rồi cô sẽ biết.
Cả hai cùng nhau đến trung tâm mua sắm, anh nắm tay cô bước vào cửa hàng đồng hồ, Lục Tần cất lời:
- Tôi muốn cô cùng tôi lựa chọn quà cho ba.
Cô có chút bất ngờ:
- Ba của anh sao? Anh tặng quà cho ông ấy nhân dịp gì?
Đứng trước tủ trưng bày đồng hồ nam, anh đáp lời:
- Vài ngày nữa là sinh nhật của ông ấy.
Lúc sáng đến nhà, Lục Tuyên có nhắc anh về việc sắp tới là sinh nhật của đại tá Lục Tuân.
Năm nào ba cha con cũng tề tựu cùng nhau dùng bữa, thậm chí ngày đó anh còn ở lại Nhan gia để sinh thần của ba mình được trọn vẹn bên các con.
Năm nào anh cũng mua tặng ba mình một món quà thiết thực vào dịp sinh nhật ông ấy, khi thì áo sơ mi, có năm là giày chẳng hạn.
Lục Tần dịu dàng nhìn cô:
- Chọn giúp tôi một chiếc đồng hồ mà cô nghĩ sẽ hợp với ông ấy.
Tên Nhan Lục Tần đang muốn làm khó cô đây mà, ba của anh thì anh phải hiểu rõ hơn cô chứ, theo lẽ thường anh phải nghĩ rằng cô có biết gì về ông ấy đâu mà anh bảo cô chọn giúp.
Nhưng ánh mắt Túc Kỳ lại rực sáng lên một sự hiểu biết về ba của anh, tuy nhiên cô không muốn anh biết rằng cô đã biết đôi chút về ông ấy, kể cả công việc của Nhan lão gia cô cũng biết rõ.
Dù vậy cô vẫn tỏ ra như chẳng hay biết mà nhỏ nhẹ hỏi anh:
- Vậy ba anh làm nghề gì? Ông ấy bao nhiêu tuổi? Tôi phải biết vài thông tin mới có thể lựa chọn mẫu đồng hồ phù hợp với ông ấy được.
Lục Tần nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Ông ấy là cảnh sát, gần sáu mươi tuổi.
Túc Kỳ nhìn một lượt qua các dãy đồng hồ được trưng bày trong tủ kính, cô chỉ tay vào chiếc đồng hồ màu bạc.
Nhân viên nhanh chóng lấy ra cho cô xem, Túc Kỳ cầm đồng hồ trên tay xem xét kỹ rồi nói với anh:
- Mẫu này được không, trang nhã nhưng tinh tế lại có chút góc cạnh mà không quá nổi bật.
Rất phù hợp với ba anh, ông ấy có thể đeo cả lúc đi làm.
Túc Kỳ phân tích những yếu tố để lựa chọn quà cho ba anh rất cẩn trọng, chu đáo.
Vì ông ấy là một cảnh sát, khi đi làm sẽ không thích hợp mang những mẫu đồng hồ kiểu dáng quá lộng lẫy, sang trọng.
Thay vào đó, một chiếc đồng hồ trang nhã sẽ rất phù hợp với tính chất công việc của ông ấy.
Ba của anh có thể mang đồng hồ anh tặng mỗi khi ra ngoài, ý nghĩa nhìn đồng hồ sẽ nhớ đến con trai.
Thật sự rất sâu sắc.
Nhờ cô chọn lựa là quyết định sáng suốt của anh.
Vì anh nhận ra cô rất có mắt thẩm mỹ và sự tinh tế, thông minh.
Nhìn vào cách phối đồ ăn mặc thường ngày của cô cũng đủ để nhận ra điều đó.
- Vậy thì lấy cái này.
Chỉ cần là cô lựa chọn, anh tuyệt nhiên không có ý kiến.
Trong lúc chờ người bán gói hàng, Lục Tần chợt nói với một người nhân viên:
- Sẵn tôi lấy mẫu đồng hồ lần trước đã đặt.
Túc Kỳ có chút ngạc nhiên, đến khi người bán lấy ra hai chiếc đồng hồ hệt nhau được đặt trên khay nhung thì cô vẫn còn ngớ người.
Anh chợt nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng cầm lấy chiếc đầm hồ đeo vào.
- Lục Tần, đây là...!
Anh nhìn ngắm chiếc đồng hồ màu vàng sáng loá nổi bật trên làn da trắng nõn.
- Quà tôi tặng cô.
Thì ra anh không chỉ muốn cô đi lựa quà cho ba mà còn có dụng ý tặng cô đồng hồ cặp.
Cô ngượng ngùng nhìn anh, chiếc đồng hồ đắt như vậy, cô vừa đeo mà cảm thấy hoang mang vô cùng.
- Tôi không thể nhận được.
Cô vừa đưa tay định tháo ra thì Lục Tần liền nắm tay cô cản lại:
- Sao lại không thể? Nếu cô không nhận, tôi sẽ trừ tiền.
Nghe đến tiền nông cô liền lo lắng, hiện tại cô đang thiếu hụt tiền trả nợ cho mẹ, anh mà còn trừ tiền thì cô đào đâu ra khoảng khác bù vào.
Cô vội nói:
- Tôi nhận mà, anh đừng trừ tiền.
Lục Tần nở nụ cười nhẹ, đặt đồng hồ của anh vào tay cô:
- Đeo cho tôi.
Túc Kỳ cẩn trọng đeo chiếc đồng hồ vào tay anh.
Cô thật không hiểu nỗi sao anh lại mua đồng hồ cặp cho cả hai, hơn nữa còn là mẫu đặt hàng mới có.
Nếu cả hai cùng đeo đồng hồ đi làm thì chẳng khác nào tạo thêm “bằng chứng” gây sự chú ý để mọi người trong công ty bàn tán rôm rả.
Anh chỉ xem cô như qua đường thì cớ gì phải làm như vậy? Thật chẳng thể hiểu nổi.
Trở về nhà, vừa bước vào phòng, cô còn chưa kịp đặt túi xách xuống đã bị anh cưỡng hôn.
Túc Kỳ mở to mắt ngạc nhiên.
Chính anh cũng chẳng biết vì sao bản thân luôn muốn ở cạnh cô, muốn giữ cô cho riêng mình, dù Lục Tần rất cảnh giác với phụ nữ, lại càng chán ghét hôn nhân, nhưng Lục Tần lại không muốn cô rời khỏi anh.
Cô vừa thay đồ xong, từ phòng tắm bước ra, Túc Kỳ ngồi trên giường, xõa tóc ra định đi ngủ, nếu không có việc ở công ty mang về nhà làm thì hầu như ngày nào cô cũng ngủ khá sớm.
Lục Tần chợt kéo cô vào lòng, cô tựa lưng vào ngực anh, có chút ngạc nhiên khi anh đặt vào tay cô chiếc thẻ ATM.
Túc Kỳ khẽ ngước mắt, hơi ngả đầu về sau nhìn anh:
- Đây là…
Lục Tần hôn nhẹ lên môi cô:
- Trong thẻ có mười tỷ.
Mật khẩu là sinh nhật của cô.
Cô vừa nghe đã giật cả mình, anh thật sự đưa cho cô số tiền lớn như vậy, lại còn biết rõ sinh nhật của cô mà đặt mật khẩu.
Cô đã lờ mờ đoán ra được nguyên nguyên do nhưng vẫn cần hỏi lại thật kỹ.
- Anh…anh đưa tôi mười tỷ, vì chuyện trả nợ sao?
Anh gật đầu:
- Đúng vậy, cô bảo cần mười tỷ.
Túc Kỳ nhìn chiếc thẻ ATM trên tay, trong lòng vẫn chưa hết bối rối:
- Nhưng chẳng phải anh nói nhận được bao nhiêu tiền là do tôi…
Lục Tần chợt ôm chặt lấy cô, hành động gần gũi thắm thiết của anh khiến tim cô thoáng đập mạnh:
- Tôi cho cô ứng trước, rồi dần dần cô trả lại sau.
Anh cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô khiến cô nóng cả mặt:
- Trả bằng cách nào thì cô biết rồi đó..