Cưỡng Đoạt Ái Tình Nhan Tổng Xin Dừng Lại!

Chương 56: 56




Giờ thì anh đã hiểu nỗi lo lắng và áp lực đến mức căng thẳng của cô khi mang thai.

Lục Tần tự vấn có phải bản thân đã quá ích kỷ mới khiến cô đau khổ đến vậy.

Ngay giây phút cô nói muốn cả hai dừng lại, anh đã nhận ra rằng đời mình không thể mất đi người con gái này.

Anh áp tay lên má cô, cử chỉ ấm áp khiến cô dù muốn mắng tiếp cũng phải mềm lòng.

- Anh sẽ cưới em.

Cô đang sắp khóc, chợt nghe anh nói vậy thì lệ như muốn trôi ngược vào trong.

Ánh mắt cô long lanh nhìn anh, nhưng nói như vậy phải chăng là anh đang muốn chịu trách nhiệm với cô thôi, vậy còn tình cảm anh dành cho cô thì sao?
- Anh không cần nói sẽ cưới anh vì muốn chịu trách nhiệm.

Nỗi lo lắng trong cô là điều hết sức dễ hiểu, người con gái nào cũng mong muốn được người mình yêu đáp lại tình cảm một cách chân thành.

Nếu anh vì trách nhiệm mà nói rằng sẽ kết hôn với cô cũng chẳng thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc nỗi.

- Anh không phải chỉ vì trách nhiệm, vốn dĩ anh muốn chúng ta có con với nhau, vì anh yêu em.


.

Bạn có biết trang truyện ( TRUM tгuyeЛ.vn )
Phải chăng điều cô muốn lắng nghe nhất từ anh suốt thời gian rốt cuộc anh đã chịu nói ra.

Nhưng lúc trước cô hỏi anh lại nhất quyết không thừa nhận, Túc Kỳ tuy hạnh phúc nhưng vẫn còn ngờ vực:
- Lời anh nói có thật không?
Anh hôn nhẹ lên môi cô:
- Anh chưa từng gạt em điều gì cả.

Anh muốn bên cạnh em, ba chúng ta sẽ là một gia đình thật hạnh phúc.

Cô mỉm cười khi nghe anh bảo "ba chúng ta", xem ra chưa gì mà anh đã rất nôn nóng đứa bé trong bụng cô chào đời.

Nhân cơ hội cô đang xiêu lòng, anh nhích người ngồi gần cô, vòng tay ôm "vợ" kéo nhẹ cô vào lòng:
- Bây giờ em chịu uống sữa chưa?
Cô ngã vào lòng anh, ôm lấy cánh tay Lục Tần:
- Em muốn đi ngủ, không muốn uống.

Quả thật phụ nữ giận dỗi sẽ khiến lời lẽ cọc cằn, nhưng chỉ cần người đàn ông bên cạnh hiểu họ, dùng tình yêu chân thành xoa dịu thì đâu lại vào đấy.

Người con gái luôn yếu lòng trước sự dịu dàng của người mình yêu.

Anh hôn nhẹ lên tóc cô:
- Cả ngày hôm nay em đã ăn được gì đâu.

Uống một ít thôi, nếu em ngoan thì muốn gì cũng được.

Cô chẳng có đòi hỏi gì từ khi ở cạnh anh, dù biết anh nuông chiều nhưng chưa bao giờ cô có ý định "moi tiền" của Lục Tần, cô chỉ nhận lấy số tiền theo đúng thỏa thuận ban đầu của cả hai.

Trước sự thuyết phục ngọt ngào từ anh, cô cũng đành gật đầu đồng ý.

Có người yêu cưng chiều, mang sữa đến tận giường đúc cô uống thế này thì hạnh phúc đến mức khiến người ta ghen tị.

Lục Tần rất chịu khó tìm hiểu cách chăm sóc phụ nữ mang thai cũng như những việc nên và không nên làm trong thai kỳ.


Thậm chí anh còn biết nhiều hơn cả cô.

Sữa dành cho bà bầu anh cũng mua đủ cả, toàn loại đắt nhất và tốt nhất.

Anh chăm sóc cô cẩn trọng, cưng chiều hết mực, chỉ cần cô đồng ý ở cạnh anh, Lục Tần chẳng tiếc với cô thứ gì.

- ---------------------------------
Một tháng sau,
Trớ trêu thay, đôi uyên ương vừa thổ lộ tình cảm và chính thức đến bên nhau chưa được bao lâu thì mẹ cô lại nhất quyết muốn trở về nước.

Phần lớn vì bà ấy lo lắng cho cô sống một mình và tự gồng gánh số nợ nên không yên tâm.

Dù ngày nào hai mẹ con cũng gọi điện cho nhau, nhưng bà ấy vẫn muốn về xem xét tình hình.

Dẫu sao cũng đã sang Hàn hơn hai tháng, bây giờ bà ấy đang rất lo lắng cho tình hình ở nhà mặc dù cô bảo rằng mọi thứ vẫn đang diễn ra ổn thỏa.

Mẹ về nước đồng nghĩa với việc cô phải dọn về ở cùng bà ấy, Lục Tần nghe thấy tin này mà hụt hẫng lẫn rầu rĩ, nhìn anh thiếu sức sống hơn hẳn.

Dạo gần đây vì vấn đề sức khỏe, Túc Kỳ lại hay nghỉ việc nên nếu không ở cùng nhau, chẳng lẽ anh sẽ khó bề gặp được cô sao.

Thậm chí là nhiều ngày không gặp, chắc anh sẽ vì nhớ cô điên mất.

Anh ôm chặt cô trong lòng, chỉ còn ba ngày nữa là Liên phu nhân lên máy bay trở về, cảm xúc trong anh rất khó chịu, chẳng khác nào phải xa thế giới của mình.

Nghĩ đến chuyện đi làm luôn nghĩ đến cô, về nhà lại không thấy cô, làm sao anh chịu nổi? Người chơi hệ "nghiện vợ" như anh thật không thể chấp nhận được chuyện này.1

- Em phải về nhà với mẹ, vậy còn anh thì sao?
Cô ngước nhìn anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Tần đầy thắm thiết:
- Anh đang nhõng nhẽo sao?
Bị nói trúng tim đen, anh chẳng những không biết ngượng mà còn vô sỉ bám lấy cô:
- Anh không muốn em về, anh sẽ rất nhớ em.

Cô nở nụ cười:
- Em sẽ sớm nói với mẹ chuyện của chúng ta.

Đến lúc đó anh có thể thoải mái đến nhà thăm em và mẹ.

Tuy cô đưa ra cách giải quyết rất hợp lý và là cách vẹn toàn nhất.

Nhưng Lục Tần vẫn muốn được ở cùng cô như thời gian qua.

Dù vậy nhưng anh không thể ích kỷ mà chẳng nghĩ đến nỗi khổ và khó khăn của cô.

Lục Tần khẽ cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng nói ấm áp truyền đến tai cô:
- Anh rất nôn nóng đến ngày ra mắt mẹ vợ..