Cưỡng Đoạt Vợ Yêu: Tình Yêu Hơn Cả Hận Thù

Chương 16: Cho tôi ôm em một chút



Trong xe cô vẫn luôn im lặng, hướng mắt mình ra cửa, Từ Chí Phi đem bàn tay cô đan mười ngón vào tay mình, cô quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt đầy ý cười hiện lên, cô rút tay mình ra, khuôn mặt cũng nhăn nhó theo.

" Làm cái gì vậy" 

" Không thấy sao, nắm tay" 

" Không muốn" Hạ Mạch vẫn một mực rút bàn tay ra, hắn lại nắm chặt tay cô lại.

" Tôi muốn là được" 

" Vết thương trong tay vẫn còn, sao lại gỡ băng gạc ra" nhìn tay hắn vẫn còn một vết xước nhỏ chợt nhớ ra tay hắn là đang bị thương, đem lên xem một chút. 

" Lúc chúng ta làm tình, không gỡ ra thì làm sao mà làm" 

Tên đàn em lái xe chở hắn và cô, bỗng nhìn lên gương chiếu hậu lại nghe một câu nói bá đạo, anh ta bổng phì cười.

Hạ Mạch luống cuốn nhìn hắn, hai má sớm đã ửng đỏ, cô ngồi xích ra hắn. 

Hắn chau mày kéo cô lại gần, nói nhỏ vào tai cô.

" Em đỏ mặt cái gì" Từ Chí Phi bật cười, bàn tay lại bắt đầu không an phận sờ eo cô.

" Từ Chí Phi, anh câm miệng" 

Tên lái xe lại một lần bật cười, liếc nhìn lên gương, khuôn mặt không cười của Từ Chí Phi càng căng thẳng.

" Lo chạy xe"

" Dạ Phi ca" tên đàn em lập tức im miệng, hắn biết nếu hắn mà vẫn tiếp tục cười không chừng cái chân thon dài của hắn lập tức đạp mình, y phục mới mua hôm qua, anh ta không dại mà để bẩn.

Xe chạy một quảng đường cũng về đến nhà. Cô đi thẳng vào nhà bếp, hắn đi theo sau, Hạ Mạch đem chai nước từ trong tủ lạnh mở ra uống.

Đột nhiên ngoài cửa đi vào một người đàn ông, nhìn anh ta cũng còn khá trẻ, độ tuổi thì chắc tầm hai mươi chín, ba mươi. Khuôn mặt hài hoà, trầm ổn, so với khuôn mặt của Từ Chí Phi thì anh ta là nóng còn hắn là lạnh, nhưng điều nổi bậc nhất trên người anh ta không phải nhan sắc, cũng không phải là vóc dáng anh ta, mà chính là bộ cảnh phục màu xanh sẩm anh ta mặc trên người. 

"Phi... xin chào, tôi là Mục Lãng bạn của A Phi" Mục Lãng vừa thấy hắn liền định mở lời nói, lại thấy cô đứng bên cạnh hắn, lúc trước thấy cô nhưng chưa diện kiến được, bây giờ lại gặp thì cũng phải diện kiến một chút.

" Xin chào, tôi là Hạ Mạch" cô cười đáp lại, rồi nhìn Từ Chí Phi, cô cất giọng "Tôi đi lên lầu" 

Cô vừa quay lưng, lại bị một bàn tay to lớn của hắn giữ lại. " Mạch Mạch.."

" Anh nói chuyện với anh ấy đi" Cô gỡ bàn tay hắn ra, vội đi lên lầu, bóng dáng của cô dần biến mất trong con ngươi của hắn

"Người ta vẫn còn ở nhà cậu, không cần phải nuối tiếc như xa nhau" 

"Im miệng" Từ Chí Phi liếc hắn một cái, đi đến phía tủ rượu đem ra một chai XO, rót vào ly, Mục Lãng cầm ly rượu hắn vừa rót cho mình, đem lên cụng vào ly của hắn.

"Đến đây có chuyện gì" Từ Chí Phi đem ly rượu uống một ngụm, rồi đem để xuống bàn.

" tớ có tin vui cho cậu" 

" Nói nhanh, không cần nhiều lời" 

" Này, đáng lẻ là cậu phải biết ơn tớ chứ, sao lại thô lổ với tớ như vậy" Mục Lãng tức giận, liếc hắn một cái, anh ta quả thực chịu thua với hắn, có lẻ chỉ có Hạ Mạch mới là người khiến hắn nói chuyện đường mật như vậy.

"Tớ điều tra ra được, tên A Lý hắn ta đang ở thái lan, hắn ta đã có vợ và đứa con 3 tuổi"

Bàn tay Từ Chí Phi nắm thành quyền, khuôn mặt lộ lên vẻ căm hận, hắn nhớ lại năm năm trước, hắn đã quyết sẽ trả thù cho Tiểu Ngọc, khoé môi nhếch lên. 

"Chính tớ sẽ đi tìm ông ta" Từ Chí Phi thở dài, cất giọng lên tiếng.

Mục Lãng không biết rằng mình là đang giúp người hay hại người đây, dù sao anh ta cũng là cảnh sát, giúp bạn mình giết người là điều không thể nào, nếu như phía cục trưởng mà biết, hắn lập tức bị đình chỉ, gạt ra danh sách làm cảnh sát ngay lập tức. 

" A Phi, trả thù xong cậu rút lui ra giới xã hội đen đi" 

"Được rồi cậu về đi" 

" Này, cậu đuổi tôi về để mau lên phòng ôm tình nhân à"

Từ Chí Phi lại một lần nữa làm cho Mục Lãng tức lên, anh ta hận không đem hắn đi bằm thành nhiều mãnh, đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn. Anh ta đứng dậy bỏ đi ra cửa, chợt nhớ ra một điều mới quay đầu nói với hắn.

" Còn nữa, lão già sĩ quan mới nhận chức chổ tớ đang thu thập chứng cứ để bắt cậu đấy"

Từ Chí Phi bổng cười nhẹ, dựa vào ông ta mà đòi bắt hắn, ông ta quả thật nằm mơ giữa ban ngày.

"Để xem lão già nhiều chuyện đó có những gì" 

"Tớ về đây" Từ Chí Phi, vẩy tay Mục Lãng ý bảo anh ta đi đi, Mục Lãng hừ mạnh bước ra khỏi nhà.

Khoé môi Từ Chí Phi giản ra, nhìn kỹ sẽ thấy một nụ cười bí hiểm. Hắn bước nhanh lên thư phòng, cầm ngay điện thoại, nhấn vào dãy số trong danh bạ, hắn an nhàn ngồi xuống ghế, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhắm nghiền, đợi chờ đầu dây bên kia bắt máy.

Sau một hồi đổ chương, phía bên kia lại có hồi âm.

" Từ Chí Phi, có chuyện gì"

" Mạch Mạch qua đây"

"Mới đây mà anh ra ngoài rồi sao"

" Không, tôi đang ở thư phòng" 

" Từ Chí Phi, anh dư tiền điện thoại lắm sao, từ thư phòng cách phòng ngủ không quá mười hai bước chân" Hạ Mạch gần như giận dữ, âm điệu có phần hơi nóng.

"Qua đây, nhanh lên" Giọng nói của hắn có chút gấp gáp, hối thúc cô mau qua. Hạ Mạch nhanh chóng cúp máy, không quên kèm theo câu " Thần Kinh"

Hắn vẫn nhắm mắt, sau đó khoảng chừng 10 phút ngoài cửa mở cửa, Hạ Mạch tiến dần về phía hắn.

Từ Chí Phi mở mắt nắm lấy tay cô đẩy về phía mình, cơ thể cô được bao trọn trong lòng ngực hắn. 

" Từ phòng sang đây sẽ chỉ mất 15 giây" giọng nói hắn có phần trầm thấp, hơi thở được phả vào đỉnh đầu cô.

" Đáng lẻ tôi phải nên đợi nửa tiếng hãy qua, à không đúng, đáng lẻ không nên qua mới đúng" 

" Thật bướng bỉnh" hắn bật cười, sửa lại tự thế cho cô ngồi ngây ngắn trên đùi mình.

" Anh mới bướng bỉnh" 

" Ngoan, đừng loạn, để tôi ôm em một chút" 

Hạ Mạch ngồi một chổ không yên, cựa quậy thân thể, hắn giữ ngay cơ thể cô, khó khăn mở lời.

Hạ Mạch nhìn hắn một lúc, ngón tay đưa lên miệng hắn, vẽ một đường xung quanh vành môi, hắn bắt lấy tay cô đặt lên một nụ hôn thật sâu.

" Có phiền muộn sao" 

" ừm" hắn mở mắt nhìn cô, trả lời ngắn gọn, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô.

" Chuyện gì" Hạ Mạch ngồi thẳng người nhìn vào mắt hắn, mong chờ hắn đem phiền muộn ra để nói với mình.

" Ngày mai tôi sẽ đi thái lan, trong lúc tôi đi vắng, cần gì cứ gọi cho A Vũ và Mục Lãng" 

" Anh đi có lâu không" trong lòng Hạ Mạch không khỏi sốt ruột, từ tốn nhìn hắn mà hỏi.

" Tôi không biết, vốn muốn đưa em đi, nhưng không được" 

" Tại sao không được, anh cứ đưa tôi đi theo đi" ánh mắt Hạ Mạch như nài nĩ van xin hắn.

Hắn cũng rất muốn đưa cô đi, nhưng đưa cô đi thì quá nguy hiểm.

" Nếu như anh đi tôi lập tức bỏ đi" vừa dức Hạ Mạch bất chợt hoá đá, tại sao cô lại nói ra câu như đang giận dỗi, bỏ đi chẳng phải là điều cô muốn làm sao, tại sao khi nghĩ đến việc bỏ đi cô có chút không đành lòng.

"Em dám bỏ đi xem" Từ Chí Phi không vui nói.

"Tại sao tôi không dám" 

" Nếu em dám bỏ đi, tôi liền lục tung cả thành phố bắt em, đem em nhốt trên giường, dùng còng xích em lại, tra tấn em một tháng không thể xuống giường" 

Cô nghe đến đây bỗng nuốt nước bọt một cái " Ực". Cô tin hắn sẽ làm như vậy, không chừng sẽ còn nặng hơn thế, cô quên mất Duệ Duệ từng nói với với cô,hắn từng đem cô gái đắc tội với hắn cho mười tên đàn em cưỡng hiếp.

" Tôi đói rồi" Hạ Mạch toát mồ hôi, lãnh đi chuyện khác thầm mong trong lòng hắn cho nó trôi qua đi.

" Tiểu quỷ thông minnh" hắn cười nhẹ, nhéo chóp mũi cô, Hạ Mạch vì đau mà la lên " Áa" 

"Đau" 

Từ Chí Phi cười, đưa ngón tay xoa xoa cái mũi cô, đỡ cô đứng dậy, rồi đưa cô đến nhà hàng ăn.

Đưa cô đi ăn no nê, Hạ Mạch cũng đi vào trong giấc ngủ, Từ Chí Phi ngồi bên cạnh, đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào lòng bàn tay to lớn của mình.

Hắn thở dài, đặt lên chán cô một nụ hôn rồi đứng dậy đi ra.

Trong thư phòng Từ Chí Phi gọi điện cho Mục Lãng, hắn nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sắc bén, đôi con ngươi đen láy đang dần toát lên lửa.

" Phi, ngày mai đừng đi, lão Hổ vừa mới đến nhà A Lý, tuần sau rồi hãy đi"

" Ừm, biết rồi"

Buổi sáng Hạ Mạch dậy rất sớm, hôm nay cô định sẽ về thăm mộ cha mẹ, cùng lúc hắn nói hôm nay hắn sẽ đi Thái Lan, cô cũng phải tranh thủ một chút.

Vừa đi xuống nhà, bắt gặp ngay hắn đang cầm tờ báo, trên bàn lại có một ly trà. Mọi thứ cô vừa định làm liền bị sụp đổ.

"Không phải hôm qua anh nói hôm nay sẽ đi sao" 

Hạ Mạch đi đến chổ hắn ngồi xuống bàn phía đối diện hắn. Từ Chí Phi buông tờ báo xuống nói.

" Tuần sau tôi đi, bây giờ em có muốn đi đâu không tôi đưa em đi" 

" không cần, tôi đi một mình được rồi"

" Tôi đưa em đi..." 

" Từ Chí Phi" Hạ Mạch tức giận nhìn hắn, gằn lên ba chữ tên hắn

" Được rồi em đi cẩn thận"

Cô và hắn cùng ăn xong bữa sáng, A Vũ cũng vừa mới đến, hắn dặn dò cô vài thứ xong cùng A Vũ đi khỏi nhà.

" Ông Cather đến rồi sao" Từ Chí Vũ nằm dựa lên ghế, gác chân mình lên thành ghế trước, lười biếng mà hỏi hắn.

" Ừ" 

Chiếc xe lại đi về một con đường " Chết chóc". Con đường có hai con rẻ nhỏ, rẻ phải sẽ đi về phía trại giam, rẻ trái sẽ là khu chứa chắp vũ khí. 

Hắn đi vào khu vũ khí, tìm ra một cây súng lục đem bỏ gọn vào cặp táp. 

Chiếc xe BMW màu đen chạy lên con đường cao tốc, chạy nhanh đi xuống dóc.

" Phi ca, có cảnh sát theo đuôi" 

" Đánh lạc hướng" hắn quay lại nhìn một chút, đúng là có một chiếc xe cảnh sát bám theo.

Tên đàn em lái xe, liền đạp phanh tăng tốc, lạng lách trên trên mấy chiếc xe phía trước, quẹo vào một con hẻm.

Khách Sạn EI cũng là một nơi hắn kinh doanh, khách sạn gồm có 24 tầng, tầng cao nhất chính là sân thượng, nơi hắn sẽ gặp ông Cather.

" Xin chào" ông Cather đứng ở cửa kính lớn ngắm nhìn khung cảnh thành phố, vừa nghe tiếng mở cửa bên ngoài ông ta quay nhìn, thấy hắn liền nở nụ cười, tiến đến bắt tay.

" Xin chào, ông đến sớm như dự định" Từ Chí Phi cũng nở nụ cười bắt lấy tay ông ta

" Tôi muốn ngắm nhìn Hongkong nên muốn đến sớm, đúng là sẽ gặp cậu trể hơn, nhưng bên Pháp lại có chuyện nên buộc tôi phải gặp cậu sớm" Ông Cather từ tốn nói ra từng chữ Quảng Đông, có vài chữ lại lấp bắp.

" Hongkong đẹp chứ" Từ Chí Vũ cũng tiến đến bắt tay ông ta, sẵn tiện trò chuyện.

" Rất là đẹp" Ông Cather dơ lên ngón cái, vui vẻ nói ra.

Trao đổi hàng và tiền, rồi tạm biệt nhau ra về.

" Anh hai đến sòng bài đi, lâu rồi anh không đến" 

" Ừm"