Cưỡng Đoạt

Chương 23: Dặn vợ…



Ba người Ryan, Dickens, Jude đến Trung Quốc thì tất nhiên không chỉ đi chơi ở thành phố A, mà ý định đi tham quan mọi nơi, có thế mới không phí công đi Trung Quốc một chuyến.

Cho nên sau khi chơi ở thành phố A hai ngày, cả nhóm bốn người quyết định đi du lịch đến những danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong cả nước.

Buổi sáng, sau khi mọi người dùng xong bữa sáng do Cốc Vũ làm, về phòng chuẩn bị đồ đạc, mà Lăng Sóc thì vẫn còn như ông chủ ngồi nguyên trên ghế salon, lí do là bởi vì người đi chuẩn bị đồ trong phòng chính là Cốc Vũ.

Chuyện này phải nói là hết sức kì quái, theo như được biết thì Cốc Vũ chỉ giúp Lăng Sóc nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, nhưng mà bây giờ coi lại, Cốc Vũ ngoại trừ không có tiếp xúc về mặt thân xác với Lăng Sóc thì hầu hạ Lăng Sóc giống y như là vợ của Lăng Sóc.

Cũng khó trách Ryan, Dickens, Jude siêu hâm mộ Lăng Sóc, nếu như Cốc Vũ không phải quá mức nhát gan như vậy, nếu như Cốc Vũ không sợ Lăng Sóc muốn chết như vậy, cả bọn thật sự rất muốn lừa Cốc Vũ qua Mĩ, chẳng thèm quan tâm Cốc Vũ là con trai, hay là người khuyết tật, đây đúng là ứng cử viên số một để trở thành người vợ hoàn mĩ.



Cốc Vũ nhanh chóng gấp mấy bộ quần áo xếp vào trong vali, tiếp đó là khăn lông, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, kem cạo râu, khăn ướt,… Cậu chưa từng đi du lịch, chỉ dựa theo những thứ Lăng Sóc thường dùng hằng ngày mà xếp vào vali. Cũng may bây giờ là mùa hè, ba bốn bộ y phục cũng không tính là nhiều lắm, nghĩ nghĩ một chút, Cốc Vũ xếp thêm một cái áo khoác cho vào vali.

“Sweety, chờ bọn anh về, em theo bọn anh qua Mĩ nha, anh sẽ thật tốt với em.” Jude dùng vốn tiếng Trung còm cõi của mình thong thả nói với Cốc Vũđang nửa quì nửa ngồi trên nền nhà xếp đồ.

Cốc Vũ ngẩng đầu sợ hãi nhìn Jude một cái, lại cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi tên Cốc Vũ, không phải là Sweety.” Trong lòng nhớ đến ba người nước ngoài này thật sự rất náo nhiệt, đã bảo gọi là Cốc Vũ rồi, thế mà cứ Sweety này Sweety nọ, cái này không phải là đang chọc cậu sao? May mà cậu không có nhìn thấy sự khinh bỉ hay là phân biệt gì trong mắt bọn họ… Ánh mắt, nếu cảm thấy có chọc ghẹo thì cũng là do cảm giác tự ti của bản thân đang bùng phát.

“Đừng có tự tiện dụ dỗ người của tôi.” Lăng Sóc dựa người vào cửa phòng, lạnh lùng nói.

“Á —! Lăng, cậu thật sự là gã đàn ông ích kỉ nhất trên đời! Hôm bữa cậu nói Sweety là quản gia của cậu, bây giờ lại nói Sweety là người của cậu, tốc độ nhanh quá nhỉ!” Jude khiêu khích nói.

“Mặc kệ là quản gia hay là cái gì, đều là người của Lăng Sóc tôi, dù sao không cho phép ba người các cậu để ý đến cậu ấy! Cẩn thận tôi đá ba người ra sân bay!” Lăng Sóc không thèm nhìn đến khiêu khích của Jude, uy hiếp.

“Lăng, cậu còn có thể ngang ngược hơn vậy nữa không? Cũng chỉ có Sweety là đủ kiên nhẫn làm việc cho cậu thôi! Hơn nữa, Sweety chỉ là quản gia của cậu, cậu lại để cho cậu ấy giúp cậu chuẩn bị quần áo này nọ để đi chơi, đây chính là đồ dùng cá nhân mà, rất nhiều đàn ông đều để vợ của mình làm! Cậu buồn cười quá đi, trước mặt chúng tôi bày đặc giở trò “ăn hiếp” sweery, làm sao mà chúng tôi không ganh tị chứ?” Ryan nói.

“Cậu ấy là người của tôi, tại sao không thể để cậu ấy làm?!” Lăng Sóc nói như đây là điều hiển nhiên, giống như không hiểu thâm ý của Ryan, “Hơn nữa, các cậu thì sao chứ, nếu đi đâu, cũng chẳng phải quản gia hay người giúp việc ở nhà giúp các cậu chuẩn bị? Dựa vào cái gì mà nói Cốc Vũ không được làm? Không lẽ những người kia cũng là “Vợ” của các cậu à?”

Ryan: ==|||

Lăng Sóc căn bản là chụp mũ! Nhưng hết lần này đến lần khác ba người không tìm ra được từ nào để phản bác lại Lăng Sóc cả, bởi vì sự thật đúng như Lăng Sóc nói, đối với những người xuất thân từ gia đình lớn, mỗi lần ra ngoài này nọ đều có quản gia hay người giúp việc chuẩn bị sẵn đồ cho.

Lúc này, Cốc Vũđứng dậy, nói: “Lăng… Lăng Sóc, tôi chuẩn bị xong hết rồi. Sau khi các anh đi tôi sẽ dọn dẹp lại nhà cửa rồi về sau.”

Lăng Sóc nói: “Chúng tôi đi một thời gian nữa mới về, cậu đem hết đồ ăn trong tủ lạnh về nhà ăn đi, đừng để hư.”

“Dạ.” Cốc Vũ không dám phản đối, cũng không nói sẽ trừ bớt tiền công, nếu không Lăng Sóc sẽ lạnh mặt trừng cậu, mặt mũi cả ngày nặng trình trịch, rất chi là dọa người.

Lăng Sóc còn nói: “Thuốc của mẹ cậu nếu uống hết rồi thì tự cậu đi đến bệnh viện gặp anh rể tôi lấy thêm, chính là bác sĩ Vạn Hoa đó, lần trước tôi đưa cậu tới, còn nhớ không?”

“Dạ.” Cốc Vũđáp lời, trong lòng thật sự rất biết ơn Lăng Sóc cùng Vạn Hoa, bởi vì nhờ có hai người mà thuốc của mẹ uống so ra thì tốt hơn thuốc đông y trước giờ mua ở chỗ khác nhiều lắm.

Lăng Sóc lại nói: “Nhưng mà cậu đến bệnh viện cũng không được phép đi thăm tên kia!”

Cốc Vũ không đáp lại, ngẩng đầu nhìn Lăng Sóc khó hiểu, hỏi: “Tại sao?”

Ba người xung quanh đã gom xong đồ đạc cười đến kì quái lắng nghe Lăng Sóc cùng Cốc Vũ nói chuyện với nhau, tiếng Trung của cả bọn không tốt lắm, nhưng tập trung nghe thì cũng hiểu được, cho nên đã nghe được toàn bộ nội dung câu chuyện mà Lăng Sóc nói với Cốc Vũ, cái này sao giống y như là anh chồng phải rời khỏi nhà một thời gian dặn dò vợ yêu chuyện nọ chuyện kia quá chừng!

“Không được là không được, cậu là người của tôi, không được tới gần tên kia quá.” Lăng Sóc ngang ngạnh nói.

“Nhưng mà…”

“Được rồi, máy giặt chắc giặt đồ xong rồi, đi phơi đi; đồ khô thì đem vào, đừng để bị hư hết giống như hồi đầu tiên.”

“Dạ.” Cốc Vũ cúi đầu đi qua người Lăng Sóc, nghĩđến Diệp Đồng vài ngày nữa sẽ theo cậu út đến thành phố H rồi, không phải cậu không muốn nói với Lăng Sóc, mà là cậu chưa kịp nói thì Lăng Sóc đã phản đối rồi, chắc là Lăng Sóc cũng sẽ không biết chuyện cậu đi tiễn Diệp Đồng đâu, dù sao Lăng Sóc cũng sẽ đi du lịch mà. Đến lúc đó, Lăng Sóc có lẽ không biết cậu đi tiễn Diệp Đồng.



Trước khi đi, Lăng Sóc lấy ra một cái thẻ tín dụng đưa đến trước mặt Cốc Vũ, nói: “Cậu giữ cái thẻ này đi, nếu tiền không đủ thì lấy nó mà dùng, password là ngày sinh nhật của tôi.”

Cốc Vũ do dự một lúc, bầu không khí xung quanh Lăng Sóc càng lúc càng lạnh lẽo, không cần dùng đến nó là được, hơn nữa cậu cũng không biết cách dùng.

Về chuyện tại sao biết sinh nhật Lăng Sóc thì đó là chuyện ngoài ý muốn, có một lần Lăng Sóc vội vã ăn cơm, hối cậu đi nấu cơm, Lăng Sóc thì tự mình thảy quần áo vô máy giặt nhưng lại quên móc điện thoại di động cùng ví ở trong túi quần ra, chờ đến khi Cốc Vũđi phơi đồ thì mới thấy trong ***g máy giặt rớt lại mười mấy cái thẻ cùng điện thoại, điện thoại thì hư luôn, thẻ ngân hàng cùng giấy tờ này nọ thì phải làm lại mới, bởi vì thẻ từ đã bị hư mất rồi.

“Các anh đi đường cẩn thận.” Cốc Vũ nhận lấy thẻ tín dụng, một bên chào bốn người Lăng Sóc.

“Sweety, phải nhớ bọn anh nha, bọn anh sẽ đem quà về cho em.” Jude hôn gió Cốc Vũ một cái, nói.

Mặt Cốc Vũđỏ ửng, không nói gì.

Lăng Sóc nhìn thật sâu vào những sợi tóc trên đầu Cốc Vũ rồi liếc mắt một cái, xoay người đẩy Jude, “Đi.”



Lăng Sóc cũng không có nói khi nào mới về, nghỉ hè còn rất dài, chắc chắn là sẽ cùng ba người bạn đi chơi thật nhiều.

Cho nên, Cốc Vũđem những thức ăn có thể giữ trên một tháng cùng đồ uống chưa khui để lại trong tủ lạnh, cậu không rút điện tủ lạnh; dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, đóng hết mọi cửa sổ, lúc này mới khóa cửa ngoài. Cậu biết, nếu trong nhà không có người ở, cho dù đã đóng hết cửa, thì vài ngày cũng sẽ có bụi, bởi vậy, Cốc Vũ không định chờ đến khi Lăng Sóc quay về mới trở lại đây mà định khoảng ba ngày sẽ qua quét dọn một lần, huống chi, ngoài ban công vẫn còn đang phơi quần áo, ngày mai cũng phải đến rút vào.

Trong tủ lạnh còn rất nhiều đồ ăn, có cá có thịt, đó là vì Lăng Sóc và ba người bạn của hắn ăn uống cũng rất dễ, chỉ là không nghĩđến bốn người bọn họ lúc sáng nói đi thành phố S, vừa ăn xong bữa sáng liền đi ngay, giống như là bão quét qua.

Cốc Vũ không lấy ra toàn bộ thức ăn, chỉ cầm lấy một ít, bởi vì trong nhà cậu không có tủ lạnh, đem về lại hư mất, không bằng cứ để lại đây.



Dắt xe ra khỏi khu Thính Phong, Cốc Vũ không có lên xe đạp đi, mà dắt xe đi dưới tán cây.

Ánh mặt trời chói chang, trên đường gần như không có người qua lại.

Cốc Vũ nghĩđến nên tặng Diệp Đồng cái gì, nhưng cậu nghĩ hai ba ngày nay, vẫn không nghĩ ra được, cậu không có kinh nghiệm nên tặng quà cho bạn bè khi chia tay.

Vềđến nhà, Cốc Vũ dựng xe đạp ngay ngắn, đem cá và thịt lấy từ tủ lạnh nhà Lăng Sóc đi vào bếp sơ chế, làm những việc này gần như là phản xả, không cần phải đặc biệt chú ý gì cả.

Thi Lệ thấy con sao về sớm quá, ngày trước đến nhà Lăng Sóc đều là sau sáu giờ tối mới về, vội vàng chỉnh nhỏ tiếng TV, hỏi con đang hồn lìa khỏi xác: “Vũ Nhi, sao về rồi con?”

“Anh ấy với bạn đi ra ngoài du lịch rồi mẹ, mấy ngày tới chỉ cần thỉnh thoảng qua đó quét dọn nhà cửa một chút là được.” Cốc Vũ bưng ấm trà rót một tách cho Thi Lệ, hỏi: “Mẹ, Diệp Đồng phải cùng cậu út của bạn ấy đến thành phố H, mẹ nói con nên tặng bạn ấy cái gì bây giờ?”

Cốc Vũ à, nếu như người Diệp Đồng mà hoàn toàn khỏe mạnh lại, cậu ta thật ra rất muốn cậu lấy thân tặng cậu ta nha.

Thi Lệ hiểu ra, khó trách con tại sao lại bần thần như vậy, thì ra là bạn tốt vất vả lắm mới có được lại phải đi xa. “Vũ Nhi có lòng là được, những thứ quí trọng nhà mình không mua được, Vũ Nhi khéo tay, có thể làm món quà nho nhỏ tặng cho bạn. Nếu là bạn bè, thì sẽ không tính toán quà lớn hay nhỏ, bạn sẽ rất vui vì đó là do Vũ Nhi tự làm đó.”

“Dạ, con biết rồi.” Trong lòng Cốc Vũ cũng thông suốt, “Con ăn cơm trưa xong sẽ đến cửa tiệm của chị Thải Vân mua ít đồ.”

“Ừ.”



Hai mẹ con cũng không biết, chuyến đi này, thiếu chút nữa thì lớn chuyện.