Cưỡng Đoạt

Chương 4: Bắt đầu dây dưa…



Diệp Đồng cũng không hiểu tại sao đầu mình lại nhất thời sôi máu, khi tỉnh táo lại, cặp sách của cậu ta đã quăng lên cái bàn trống trước chỗ Cốc Vũ.

Lăng Sóc nhướng mi, quay đầu nhìn chỗ ngồi của Diệp Đồng một chút, rồi lại nhìn đến vị trí đã bị cặp sách chiếm mất, xoay người đi như chẳng có gì, bộ dạng chẳng thèm tranh chấp với mấy đứa con nít.

Rõ ràng là thắng, nhưng khi nghe mấy đứa con gái gào lên “Quá giỏi quá giỏi” để nói về Lăng Sóc, mấy tên đàn em của cậu ta xỉa thẳng ngón tay cái lên cậu ta cũng làm như không nhìn thấy, Diệp Đồng tức giận đến xém nửa đá bậy, quay đầu lại hung ác quắc mắt trừng Cốc Vũđang cúi gục đầu xuống muốn đụng mặt bàn.

Cốc Vũ tất nhiên cảm nhận được ánh mắt hung thần ác sát như muốn ăn thịt người tới nơi của Diệp Đồng, nhưng cậu có thể nói cái gì bây giờ? Ngay cả vẻ mặt vô tội còn không làm được, chỉ có thể cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.



Cốc Vũ bị Diệp Đồng ngồi che ở phía trước, nhìn lên bảng đều bị thân người cao to của Diệp Đồng che mất, nhưng mà cậu cũng vốn không dám nhờ giáo viên đổi giúp chỗ ngồi… Cũng không dám nói Diệp Đồng ngồi dịch ra một chút, để cho cậu có thể nhìn thấy bản. May mà, Diệp Đồng thường hay cúp tiết, lúc đi học cũng đều gục xuống dưới bàn ngủ là chính.

Cứ như vậy, cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Cốc Vũ cứ thế mà ngồi ở bàn chót ra sức học tập.

Nếu như định hỏi cậu chuyện bạn học Lăng Sóc mới chuyển đến, xấu hổ quá, cậu căn bản là không biết, cũng không rảnh để chú ý mấy chuyện đó.

Cái ngày mà Lăng Sóc đi đến vị trí trước chỗ của cậu, cậu cũng không có nhìn thấy rõ, bởi vì cậu đã sợ hãi cúi gằm mặt thành thói quen rồi, chỉ thông qua tiếng hét nho nhỏ của mấy học sinh nữ mà biết được học sinh chuyển đến là một anh đẹp trai, hình như biệt danh là thái tử Lăng, Cốc Vũ còn nghĩđúng là cái biệt danh quái lạ.

Trước khi Diệp Đồng ngồi ở trước cậu, Cốc Vũ lúc nào cũng lùi vào trong góc có khi cũng sẽ nghe được mấy chuyện linh tinh mà các học sinh nữ trao đổi với nhau, nhưng từ khi Diệp Đồng ngồi trước cậu, đuổi mấy bạn nữ kia đi thật xa, cũng chẳng nghe thấy được mấy chuyện linh tinh dễ thương nữa.

Điều này làm cho Cốc Vũ mất mát mấy ngày. Bởi vì ở trong trường cậu không có bạn, chỉ có thể thấy phương thức chẳng ai hoan nghênh này để mà cảm nhận bầu không khí trong trường. Như vậy, cậu cũng sẽ cảm thấy cậu hòa nhập vào trong ngôi trường này. Suy nghĩ lừa mình dối người này còn có một lí do khác, bởi vì khi cậu về nhà có thể tâm sự với mẹ chuyện đi học, để cho mẹ cậu không cần lo lắng về việc học của cậu, giống như là cậu thật sự nói chuyện phiếm với bạn bè trong lớp.



Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thời điểm thi học kì của lớp 11.

Thi Lệ đau lòng nhìn con, thấy con mỗi ngày từ bên tiệm cơm nhà dì Diệp trở về còn phải chuẩn bị cơm nước, rồi nấu thuốc này nọ cho mẹ, chăm sóc đến khi mẹ lên giường nghỉ ngơi thì quay ra dọn dẹp nhà cửa, sau đó mới học bài. Mẹ thật sự không biết đứa bé này làm sao có thể sắp xếp thời gian sít sao như vậy mà vẫn còn có thể cười nói với mẹ không có việc gì, còn nói là sẽ thi tốt, sẽ không bị rớt đâu.

Học xong hết Cốc Vũ gấp sách lại, xoa xoa đôi mắt cay xè, nghiêng tai nghe ngóng trong phòng, không nghe thấy tiếng TV, động tác của cậu càng rón rén, sau khi tắt đèn, nhẹ nhàng cởi quần áo, leo lên cái giường đơn của cậu, cuộn tròn lại, thật lâu sau cơ thể ấm áp lên thì người cũng đã ngủ.

Năm giờ rưỡi sáng, chẳng cần đến đồng hồ báo thức, Cốc Vũ liền mở mắt.

Ngủ nguyên một đêm thế mà chăn nệm chẳng ấm lên được bao nhiêu, nhưng vẫn đỡ hơn bên ngoài, ở trong này dễ chịu hơn nhiều lắm.

Cốc Vũ cho đến lúc này cũng chưa từng ngủ nướng, cũng không có thời gian để ngủ nướng, thành ra, hơi vuốt vuốt tấm chăn ấm một chút, liền ngồi dậy.

Nhanh chóng mặc vào quần áo gấp sẵn để trên ghế tối hôm qua, mở cửa, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời vẫn còn tối, rồi đóng cửa lại, đề phòng gió lùa vào trong nhà.

Trước tiên Cốc Vũđem lò than đá trên cửa thông gió lấy xuống, nấu một ấm nước, sau đó quay người chải răng rửa mặt bằng nước lạnh, vệ sinh cá nhân xong thì nước trên lò cũng đã sôi, trút đầy vào hai cái bình thủy, chuẩn bị bữa sáng.

Sáng nào cũng là cháo loãng, có bỏ thêm một ít dưa muối cậu làm.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi cậu cùng mẹ ăn sáng thì cậu lại bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, lấy thức ăn tối hôm trước đã sơ chế chuẩn bị cho hai người ăn, lúc này, mẹ cậu cũng thức dậy.

Cốc Vũ không vội nấu đồ ăn, mà đem nước ấm vào trong phòng để mẹ chải răng rửa mặt, sau đó đem bô cậu để trong phòng mẹ đêm hôm trước đem vào Toilet, tẩy rửa sạch sẽ, mẹ cậu cũng đã làm vệ sinh xong, sẽ đợi cậu đi đổ nước rửa mặt và cùng nhau ăn sáng.

Ăn xong bữa sáng, cơm trong nồi cơm điện cũng đã chín, Cốc Vũ không nhanh không chậm dọn dẹp chén bát bỏ vào trong thau rửa chén, nấu đồ ăn trưa, chia làm hai phần, một phần bỏ vào trong hộp cơm giữ nhiệt để cậu ăn trưa, một phần thì đặt vào trong một nồi cách nhiệt bằng nhôm. Cậu sẽ đặt nồi cách nhiệt lên lò than đá nơi lỗ thông gió. Như vậy đến trưa mẹ cậu vẫn sẽ có thức ăn nóng để dùng.

Cốc Vũ lại rửa hết chén trong thau, dọn dẹp nhà bếp, lau khô tay, cầm lấy hộp cơm đi vào trong phòng.

“Vũ Nhi, hôm nay có phải ngày thi cuối không con? Thi cả buổi hả con?” Thi Lệ nghi hoặc hỏi.

Hộp cơm cùng cặp sách trong tay Cốc Vũ hơi chao đảo, hóa ra quên mất. Cười hi hi, “Mẹ, con quên mất.”

“Thật là mơ màng quá đi, mấy chuyện này cũng quên sao.” Thi Lệ cười nói.

Nhưng cũng không có lấy hộp cơm trong cặp ra nữa, Cốc Vũ nói: “Dì Diệp nói sau khi thi xong cho con nghỉ hai ngày, không cần qua phụ, ngày mốt mới cần qua lại bên đó. Mẹ, con thi xong thì qua bên chợ mua ít đồ, hôm qua lúc tới tiệm của dì Diệp, dì cho con mấy phiếu mua hàng trong siêu thị, nhưng sắp hết hạn rồi, con định mua mấy thứ, có thể tiết kiệm được một chút.”

Thi Lệ tất nhiên cũng đồng ý, “Vậy Vũ Nhi cẩn thận chút nha con, cũng sắp đến năm mới rồi, trộm cướp nhiều lắm, làm gì cũng cẩn thận, đừng nóng nảy, cũng chen chúc với người khác…

“Dạ, con biết rồi mẹ…”



Khi tiếng chuông báo hết giờ môn thi cuối cùng, tất cả thí sinh đều thở phào một hơi, tuy thi không căng lắm, nhưng mà cũng khiến cho người ta rất căng thẳng. Bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.

Cô giáo Chung còn kiểm tra lại bài thi trên bục giảng, học trò trong lớp một người lại một người kéo nhau chạy đi, làm cô có điều muốn dặn cũng không nói kịp, may mà cô trước giờ thi đã dặn dò học sinh những điều cần lưu ý cùng làm bài tập trong lúc nghỉ đông. Chỉ là hôm nay không có học sinh trực nhật rồi. Ai, cũng không phải là không có, chẳng phải vẫn còn đứa học sinh tên Cốc Vũ ngồi ở bàn chót sao? Vậy cứ để cho cậu làm đi.

Cốc Vũđang cúi đầu thong thả thu dọn sách vở thì nghe thấy giáo viên gọi mình, tưởng thi có chuyện gì, sợ đến mặt mũi trắng bệch, chờ đến khi nghe cô giáo Chung nói cậu ở lại dọn vệ sinh lớp học, mới xóa đi được sự lo lắng ở trong lòng.

Cuối cùng, cũng chỉ còn lại mình Cốc Vũ quét lớp, cô giáo Chung ôm xấp bài thi đi ra ngoài, nhìn thoáng qua Cốc Vũ một cái, lắc đầu, đi về phòng giáo viên.



Nhìn lớp học thoắt cái đã trở nên yên tĩnh, Cốc Vũ hơi ngẩng đầu lên, khóe miệng cong cong một chút, nghĩ nghĩ, dù sao trong lớp cũng chỉ còn một mình cậu, trước tiên cậu ăn trưa một cái rồi sẽ từ từ quét lớp sau.

Cốc Vũ hiếm khi như trẻ con mà ngồi lên bàn học tràn đầy nắng ấm, hai chân đong đưa, nhẹ nhàng lấy hộp cơm giữ nhiệt ra, mùi thức ăn còn nóng liền tỏa ra xung quanh.

Chỉ là khi cậu mới đặt nắp hộp cơm xuống bên cạnh, cánh cửa lớp đang đóng liền bị đá văng, Cốc Vũ sợ đến mức xém nữa thì quăng mất hộp cơm, cả người thiếu chút thì bị té xuống dưới đất.

Cốc Vũ cứng ngắc đầu quay lại nhìn thử, ánh mắt sợ hãi chạm phải đôi mắt xanh thẫm đầy lạnh lùng sắc bén nơi cửa lớp.